Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5

Ba ngày sau, cũng là lúc cuộc hẹn buổi ký kết hợp đồng lại diễn ra tiếp tục tại nhà hàng Ali. Cậu như thường lệ luôn tới sớm tại chỗ hẹn nhưng bất ngờ khi đến lại thấy anh ngồi đó từ trước và chỉ có một mình.

"Trợ lý An đâu, sao anh ta lại đích thân đi nữa mà chỉ có một mình ên vậy? Không được, phải nghiêm chỉnh lên, chỉ cần kết xong hợp đồng này là mình với anh ta không cần gặp lại nữa"

"Chào giám đốc Sơn ạ, anh đợi tôi có lâu không?"

"Không, tôi cũng vừa mới tới... vài chục phút trước"

"Aha không ngờ sếp Sơn chu đáo mà đích thân tới sớm như vậy, thật ngại quá đã để anh phải chờ rồi"

"Không sao, đối với người đẹp thì chờ bao lâu cũng không vấn đề gì"

<Anh nhớ là phải thả thính những câu ngọt ngào đồ vô để gây sự chú ý từ người ta nghe hôn? Muốn cua lại tình cũ thì anh phải mặt dày lên cho em, nhớ đó> – đó là những lời mà anh nhớ Thành An đã căn dặn cho mình.

'Gì vậy chời, nói nhảm gì thế? Anh ta đang rắc thính mình đấy à' – "Sếp Sơn thật biết nói đùa"

"Không đâu, tôi không có đang trêu đùa cậu mà tôi đang nói ra tiếng lòng từ trái tim của mình thôi"

'Trời đất cơi, có thật là mình từng quen biết cậu ta cách đây 6 năm trước không vậy? Nhớ lúc trước đâu có sến sẩm như vậy sao bây giờ nói nhảm gì thế không biết' – "Thật ngại quá, chúng ta bắt đầu công việc được chưa ạ"

"Ok bắt đầu đi"

"Tôi đã theo yêu cầu sửa lại bản hợp đồng mà anh đưa ra rồi, mời anh xem qua ạ"

<Anh phải tự tạo cơ hội cho mình để có thể kiếm cớ gặp anh ấy nhiều hơn như trao đổi công việc hay rủ đi ăn chẳng hạn>

"Để tôi xem nào...ừm"

"Sao ạ, có vấn đề gì không?"

"Có đấy"

"Chỗ nào ạ?"

"Chỗ này" – anh chỉ vào bụng của mình.

"..." – cậu ngơ ngác nhìn anh.

"Do tôi đến đây sớm và cũng chưa ăn gì nên giờ tôi đang cảm thấy đói"

"À à vậy hay... chúng ta ăn gì đó trước nhé"

"Tôi cũng định nói như thế, cứ quyết định vậy đi"

[Tại công ty JSOL Media]

"Thưa anh, thông tin mà anh yêu cầu đã có rồi ạ" – một sấp giấy tờ được đưa cho Thành An.

"Được rồi, cảm ơn cô. Cô lui ra làm việc tiếp đi" – anh nhận sấp tài liệu rồi từ từ mở ra xem và đọc chúng.

"Để coi nào... Trần Phong Hào hiện đang sống cùng với một đứa trẻ tên Sol tầm 5,6 tuổi tại chung cư ATSH và họ đã dọn đến đó cách đây khoảng 2 năm. Anh cũng bắt đầu đi làm tại công ty ISSAC từ 4 năm trước và tình trạng hôn nhân hiện đang là chưa lập gia đình."

'Vậy tức là suốt 6 năm qua anh ấy chưa từng kết hôn hay qua lại với bất kỳ ai, vậy thì đứa bé mình thấy ngày hôm đó rất có thể là con của ảnh và anh Sơn. Ôi Sơn ơi, ông Trời đứng về phía anh rồi Sơn ơi, nếu đúng là như vậy thì đứa bé đó sẽ là sợi tơ hồng nối lại tình xưa của hai người bọn họ.'

[8:00 PM tại chung cư ATSH]

"Đúng là tức chết mà, tên Thái Sơn đó rõ là đang muốn kiếm chuyện với mình đây mà. Có cái hợp đồng thôi mà bắt bẻ đủ thứ rồi bắt sửa tới sửa lui miết. Rõ ràng khi xưa anh ta có lỗi với mình vậy giờ đây lại hành hạ mình. Đúng là cái đồ đáng ghét."

Sáng nay đang bàn hợp đồng thì anh đòi ăn vì đói, thế là cậu cũng đồng ý gọi món dù lúc đó trưa tới giờ trưa. Phải chi chỉ ăn thôi rồi ký kết hợp đồng thôi thì đâu có gì để nói, đằng này đang ăn thì hắn lại hỏi.

"Sao cậu lại vào Nam sống vậy?"

"Thì tại...tại tôi muốn đổi không khí nơi ở với lại vào đây cũng có nhiều cơ hội để tôi phát triển bản thân." – hơi bất ngờ trước câu hỏi của anh nhưng cậu vẫn điềm tĩnh trả lời.

"Có thật là chỉ đơn giản như vậy không?"

"Ý anh là sao?"

"Ngay sao buổi chiều tối hôm đó, em đã bỏ đi mà không để lại dấu vết gì. Anh đã tìm em rất lâu mới biết em đã chuyển vào Sài Gòn này đấy."

"Anh tìm tôi để làm gì? Chẳng phải chúng ta đã chấp dứt mối quan hệ kể từ ngày hôm đó rồi sao?"

"Anh xin lỗi vì lúc đó..."

"Sơn à, chuyện của chúng ta đã là quá khứ rồi, tôi cũng không muốn nhắc lại nữa. Anh cũng đừng quên, người buông tay trước chính là anh."

"Anh biết chứ, nhưng anh có nỗi khổ của mình."

"Nỗi khổ? Nỗi khổ của anh là không thể buông cơ ngơ tài sản mà ba anh để lại để rồi chọn vứt bỏ tôi chứ gì? Anh không cần giải thích gì nữa hết"

"Không phải, mọi chuyện không phải như vậy đâu. Nicky à, hãy nghe anh nói."

"Đừng có gọi tôi bằng cái tên đó, Nicky ngày xưa đã chết rồi. Hơn nữa dù mọi chuyện có ra sao đi nữa thì cũng đã qua lâu lắm rồi, đã 6 năm trôi qua rồi đấy anh có biết không?"

"..."

"Bây giờ địa vị và danh vọng mà anh muốn cũng đã có rồi, tôi bây giờ cũng đang rất hài lòng với cuộc sống hiện tại. Nên xin anh đừng làm nó xáo trộn lên nữa có được không?"

'Anh vốn có muốn danh vọng hay địa vị này đâu, thứ anh cần là có em bên cạnh anh thôi mà Hào'

"Thật ngại quá, tôi có việc phải về xử lý gấp, tôi sẽ cho người thay tôi bàn giao hợp đồng này lại cho anh. Xin thứ lỗi"

Nói rồi cậu bước đi thật nhanh ra khỏi bàn ăn và rời đi dứt khoát. Sơn chỉ biết ngồi im bất động mà chẳng nói lời nào. 'Không lẽ anh mất em thật rồi sao? Anh không còn cơ hội nào nữa sao Hào'

Về phía Hào cậu nghĩ chỉ cần đổi người là có thể không còn gặp lại Sơn nữa, cậu vốn không phải sợ gì nhưng cứ gặp lại anh là cậu lại thấy đau nhói trong lòng. Ký ức hôm anh ngỏ lời chia tay mà không một lời giải thích khiến anh đau khổ tột cùng. Dù đã hơn nữa thập kỷ trôi qua nhưng hình ảnh đó vẫn không mờ đi mà còn rõ như in. Cậu rất muốn xóa nó ra khỏi đầu mình nhưng không được, càng cố nó càng hiện ra. Chính vì vậy cậu chọn cách tránh né anh để không phải nhớ về anh nữa, cậu thừa nhận rằng vẫn chưa quên được anh nhưng có lẽ ông Trời không muốn như vậy.

[4:30 PM tại công ty ISSAC]

"Cái gì? Họ không đồng ý?"

"Đúng vậy. Họ bảo tờ hợp đồng kia vẫn chưa thỏa đáng cần làm lại và còn yêu cầu phải đích thân cậu làm nữa."

'Cái tên Thái Sơn đáng ghét. Định giở trò gì nữa đây'

"Thôi cậu ráng coi mà làm lại đi nha, hợp đồng lần này quan trọng lắm đấy. Nó sẽ là một bước ngoặt cho công ty chúng ta nếu được sự hỗ trợ truyền thông của bên họ"

"Dạ vâng em sẽ cố gắng hết sức ạ" – 'Thái Sơn anh được lắm'

[Tại công ty JSOL Media]

"Ắt xìiiii..."

"Anh sao thế? Bị cảm à?"

"À không, không có gì đâu. Mà này, cách đó của em lại có ổn không vậy?"

"Sời ơi, anh đừng có lo. Em đã nói rồi, muốn cua được anh dâu phải chai mặt lên, mặt dày lên, có khi vứt hết cả liêm sỉ nữa á. Dù gì ngày xưa anh cũng buông tay người ta trước nên giờ anh phải chịu khổ chịu khó may ra còn gỡ lại được."

"Nhưng mà lở làm vậy cậu ấy ghét anh hơn thì sao? Nếu vậy cơ hội anh cua đổ lại càng xa vời hơn"

"Nếu anh cứ nhút nhát thì làm sao có cơ hội thể hiện tình cảm của mình, chuyện bây giờ ảnh ghét anh cũng bình thường thôi. Nhưng điều đó cũng chứng tỏ ảnh còn thương anh lắm đấy."

"Thật không?"

"Thật mà, chứ sao không ảnh lại né tránh anh. Nếu em là ảnh thì em tạt thẳng ly nước vô mặt anh rồi sau đó là chửi cho anh một trận, đi tới đâu là chửi tới đó."

"Trời gì ghê vậy, ai mà không may lở làm phật lòng em là coi như tàn canh"

"Chứ sao, em thừa hưởng gen từ mẹ em mà"

"Đúng là con của cô ba có khác, nết cọc với bạo lực y chang. Bảo sao ba em nghe lời cô anh răm rắp."

"Sao bằng ba anh được, ông ấy đứng nhất không ai giành thứ hai luôn í. Mà thôi bỏ qua vụ này đi, tóm lại là yêu cầu bên kia sửa lại bản hợp đồng rồi và phải đích thân anh Hào làm mới được. Chỉ có như vậy thì anh mới có thể gặp anh ấy tiếp được, em là chỉ giúp anh nhiêu đó thôi, còn lại ở anh hết á. Vợ anh thì anh tự nghĩ cách cua lại đi."

"Rồi rồi anh biết mà, nếu thành công thì anh không quên ơn mày đâu An."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro