Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

IV.

lần đầu tiên thử cứu nguyễn thái sơn, trần phong hào đã ở lại cùng cậu bên trạm dừng xe buýt, nhưng kết cục thì cũng không thay đổi lắm. anh sống sót sau vụ tai nạn, còn nguyễn thái sơn thì vẫn chết.

lần thứ mười thử cứu nguyễn thái sơn, trần phong hào đã ngăn cả cuộc đi chơi biển. có chán nản đến mấy thì cũng chỉ đành cùng nguyễn thái sơn ngồi ở sân thượng ngắm cảnh. lan can xảy ra vấn đề, cậu vẫn bỏ anh lại một mình. mặc cho đôi tay anh đã chấp chới đưa ra, cậu vẫn không thể nắm lấy.

lần thứ năm mươi thử cứu nguyễn thái sơn, trần phong hào thậm chí còn không cho thái sơn rời khỏi nhà. nào ngờ chỉ trong một khoảnh khắc ở trên cầu thang, giống như có thế lực siêu nhiên nào cố tình gây ra sai lệch, nguyễn thái sơn lại rời khỏi vòng tay của anh.

lần thứ một trăm thử cứu nguyễn thái sơn, trần phong hào ôm chặt cậu trong lòng, ép cậu đi ngủ vào lúc ba giờ chiều. kết cục thay đổi là tất nhiên, phong hào ngủ dậy trên chiếc giường của mình, nhưng nửa giường bên kia đã lạnh từ lâu.

lần thứ một trăm bốn mươi hai là lần mới nhất, nhưng trần phong hào không nhớ nguyễn thái sơn đã chết như thế nào, anh chỉ nhớ là anh cũng không sống được đến ngày hôm sau.

lần này là lần thứ một trăm bốn mươi ba, trần phong hào cảm thấy rất nhẹ nhõm. lần này nguyễn thái sơn đã an toàn tới nơi, bản thân mình dù không thể tồn tại được đến ngày mai, anh cũng không có nuối tiếc. chỉ cần không phải thấy nguyễn thái sơn bị tổn thương, trần phong hào cảm thấy trời có sập cũng không thành vấn đề.

"công cha, anh muốn ra biển."

thế giới ghen tị với tình yêu của chúng ta, vậy thì sao chứ ?

"tay em có cái gì kia ?"

"không có gì, em tuỳ tiện vẽ lên thôi."

trần phong hào khẽ gật đầu, lơ đãng nhìn về cửa sổ trong lúc nguyễn thái sơn nhìn anh. cậu thiếu niên giúp phong hào thay quần áo, gỡ ống kim tiêm ra khỏi tay anh, cũng giúp anh tìm một chiếc xe lăn, tất cả đều vô cùng nhanh chóng. nhìn cậu chạy đôn chạy đáo làm phong hào vừa buồn cười vừa lo, cuối cùng ho khan hai tiếng cho rằng có lẽ anh thật sự bị bệnh rồi. mèo anh trêu chọc mèo em đương lúc cậu cài cúc áo cho mình, hỏi rằng thái sơn có chê anh bị bệnh không, có chờ anh nếu anh đi chậm không ?

"em sao có thể chê anh chứ." thiếu niên vuốt lại cổ áo cho thẳng thớm, cũng dịu dàng nắm lấy tay phong hào. "nếu anh đi chậm, em sẽ cõng anh."

trần phong hào thích thú đá chân mấy cái, thật sự đòi cõng. nhưng nguyễn thái sơn đã nói, đợi họ đến biển rồi sẽ cõng anh sau. từ bệnh viện quay trở về biển quãng đường cũng không ngắn, thái sơn đương nhiên cũng chẳng ngại, nhưng cậu hiểu phong hào, anh chỉ giỏi đòi chứ da mặt rất mỏng. mèo bông giận dỗi vùng vằng, lại đá chân, chỉ là nguyễn thái sơn bắt kịp cổ chân anh, cẩn thân mang đôi dép cậu đem từ nhà tới.

trước lần chết đầu tiên thái sơn đã đặt mua một đôi dép bánh mì hình con mèo, nghĩ rằng khi đi biển nhất định sẽ đưa cho phong hào, nhưng cậu chưa bao giờ sống đủ lâu để có thể làm vậy. thật là hài cốt.

"thằng nhóc này cũng khá quá, cái này ở đâu ra đấy ?" phong hào hiếu kì nhìn mắt mèo híp lại trên đôi dép mới. "em mới mua sao ?"

"không phải đâu." thái sơn lắc đầu. "ở trên trời rơi xuống đấy."

không ngoài dự đoán, trần phong hào không còn sức để đi nhưng vẫn còn sức để đánh nguyễn thái sơn.

tuy là cũng nhẹ hều.

trần phong hào và nguyễn thái sơn đào tẩu thuận lợi, cả chặng đường không hề gặp những người anh em của mình, cả hai cũng không rõ là ba người kia đã đi đâu. thái sơn ban đầu lại muốn bắt taxi, nhưng phong hào bị bệnh có vẻ hoạt bát hơn chút, nhất quyết đòi cậu đẩy anh đi tới biển, còn thể hiện ý chí của mình bằng cách cắn tay cậu một cái. vết cắn nông rất nông, không đủ để gây sát thương, nhưng đủ để khiến cậu bật cười.

anh cũng cười, mắt híp lại hệt như gương mặt mèo nhỏ trên đôi dép.

"trời tối rồi." nguyễn thái sơn chậm rãi đẩy xe lăn, không mặn không nhạt thở ra một hơi. "anh hào, anh có thấy sao trời không ?"

"không thấy. còn chưa tối hẳn, đây là hoàng hôn mà."

"nguyễn thái sơn là đồ ngốc."

"vâng, em là đồ ngốc của anh mà."

"vậy đồ ngốc nhanh nhìn biển đi."

tầm mắt của nguyễn thái sơn chuyển từ cảnh đẹp này sang cảnh đẹp khác.

hoá ra hoàng hôn ở biển còn có thể dịu dàng như vậy, nguyễn thái sơn gật gù. một trăm bốn mươi hai lần trước cậu không có thời gian chú ý tới khung cảnh xung quanh, chỉ chăm chăm nhìn trần phong hào từ góc phòng hoặc qua khung cửa sổ, sợ anh lại làm tổn thương bản thân mình. còn nếu vô tâm hơn một chút, nếu có thể thôi, vậy lẽ ra nguyễn thái sơn đã được ngắm qua một trăm lần mặt trời lặn xuống biển, tuỳ tiện còn có thể bắt gặp những cánh chim chờn vờn nơi xa.

trần phong hào cũng cảm thán, khi đi dọc triền đá có thể nhìn thấy quả cầu lửa khổng lồ sắp sửa lẩn khuất sau chiếc chăn xanh của nó - đây cũng là lần đầu tiên mèo bông thấy hoàng hôn trên biển. những lần trước nếu không phải vì quỵ luỵ vì sự ra đi của nguyễn thái sơn thì cũng là giày vò tìm cách cứu lấy cậu.

trần phong hào thật sự quên mất rằng, chuyến đi hôm nay đã dài như thế nào. nhưng không sao cả, chỉ cần không bỏ lỡ nhau, chỉ cần nguyễn thái sơn vẫn còn ở đây, dù có mắc kẹt nơi ảo cảnh này một trăm năm nữa cũng không thành vấn đề.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro