Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

I.

thế giới ghen tị với tình yêu của chúng ta, vì vậy mới tận lực dùng mọi cách thức để chia rẽ.

năm nguyễn thái sơn hai mươi tuổi, trần phong hào hai mươi hai tuổi, bọn họ từng đi biển. buổi sáng hôm đó trần phong hào đã kiểm tra lại tất cả đồ đạc thật cẩn thận, đến cả bàn chải đánh răng của từng người trong nhóm cũng không được phép thiếu, ba bốn lần anh đếm đều đầy đủ từ quần áo đến giấy tờ. vậy mà đến lúc đi vẫn phát sinh ra chuyện, nguyễn thái sơn nói đã bỏ quên điện thoại ở nhà.

chạy về cũng mất khoảng nửa tiếng, vậy nên cậu đã bảo mọi người đi trước, tới chiều rồi cậu sẽ đi xe khác cùng mọi người ra biển. trần phong hào đương nhiên không đồng ý, một là cả đám cùng đi hai là cả đám cùng ở, không thể bỏ lại một đứa rồi đi chơi trước được.

"không sao đâu anh hào, chiều rồi em sẽ đến mà."

lúc đó mọi người cũng tìm điện thoại với thái sơn, đặng thành an còn nói rõ ràng rằng lúc nãy sơn còn đang cầm điện thoại bên tay, chẳng hiểu sao lại không thấy nữa. nguyễn thái sơn đứng ở vị trí cũ vẫy tay với mọi người, xe bắt buộc phải khởi hành. chờ đến khi hình bóng của cậu thiếu niên khuất sau ngàn vạn cung đường, hùng huỳnh lại tìm thấy điện thoại của cậu ở trong túi áo khoác mà cậu để trên xe.

năm cặp mắt nhìn nhau chết lặng, cuối cùng tất cả đều thầm cầu nguyện rằng nguyễn thái sơn sẽ nhận ra ở nhà cậu không có chiếc điện thoại nào cả. mong cậu sẽ không mất quá nhiều thời gian để tìm kiếm một thứ không có ở đó để có thể bon bon ra biển kịp giờ trời đẹp.

chẳng mấy chốc sự ái ngại biến mất, rồi câu chuyện cũng trôi đi. huỳnh hoàng hùng và đỗ hải đăng bàn chuyện phiếm, lê quang hùng chăm chú xem màn hình điện thoại còn đặng thành an thì ngủ quên cả trời đất - chỉ còn một mình trần phong hào, tay chống lên thành cửa sổ nhìn ra ngoài. gió mùa hè tạt ngang khiến da thịt nóng ran, chú mèo bông ì ạch chả muốn mở miệng, chỉ có đầu óc là trôi dạt mãi đi đâu, đem nguyễn thái sơn biến thành một đoạn kí ức nhỏ chạy đi chạy lại trong đầu. đây không phải là lần đầu tiên chuyện kì lạ này xảy ra. trần phong hào nghĩ rằng, đâu đó từ gần nửa năm trước, những chuyện trùng hợp này đã dần xuất hiện trong đời anh và nguyễn thái sơn.

cũng không có gì to tát, trừ việc bọn họ sẽ bỏ lỡ nhau vì những thứ không đâu. hôm nay là chuyện điện thoại, mấy hôm trước thì là trần phong hào quên không tắt camera sau khi livestream xong.

thật sự, tuy chỉ là những việc vô tình vớ vẩn nhưng nó làm trần phong hào khó chịu vô cùng tận. nói không ngoa thì giống như là vũ trụ đang cố tình chia rẽ bọn họ vậy, bằng tất cả những phương thức ngớ ngẩn nhất - vũ trụ không muốn trần phong hào và nguyễn thái sơn ở cạnh nhau, bọn họ đôi lúc chỉ cách nhau có năm mười phút. tỉ như phong hào vừa đi ra khỏi một tiệm kem và biến mất sau góc phố thì y như rằng, thái sơn cũng sẽ đi vào tiệm kem đó, mua cùng một vị. nhưng họ sẽ không gặp nhau, và cũng không biết là mình đã vô tình cùng ăn kem.

trần phong hào tức đỏ mắt, sau đó tuỳ tiện giơ chân đạp đỗ hải đăng một cái.

"ơ cái anh này, lại làm sao đấy ?"

"chả làm sao cả, chim chuột nhìn thấy ghét !"

"?"

hải đăng còn lâu mới thèm chấp, chỉ sấn tới chỗ của hùng huỳnh, chừa nửa băng ghế mặc cho phong hào tuỳ tiện động tay động chân.

___________________________

đói hàng quá nên phải tự làm tự ăn 🥰🙏

mèo bông con chuẩn bị tinh thần đi, tui mà hết deadline là tui ra fic đùng đùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro