Giấc Mơ Của Em
Giờ nghĩ lại, tôi không biết sao mình lại dũng cảm đến mức ấy. Nhưng lúc đó, tôi chỉ có một cảm giác mạnh mẽ, phải làm gì đó cho anh biết tình cảm của mình, dù kết quả có ra sao.
Thành An và Đức Duy đi cùng tôi, nhưng tôi biết chắc chẳng ai trong bọn họ hiểu được cái cảm giác nặng nề đang dồn vào tim tôi lúc này. Chúng tôi đứng ngoài cửa một lúc, im lặng, nghe tiếng cười nói của anh vọng ra từ bên trong.
Tôi nhìn qua khe cửa, thấy Thái Sơn đang ngồi cùng Minh Hiếu và Quang Anh, cả ba người họ cười đùa vui vẻ. Anh vẫn vậy, nụ cười của anh sáng bừng lên như ánh mặt trời, khiến tôi vừa vui mừng vừa lo lắng.
Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy hết can đảm, rồi đẩy cửa vào. Ánh mắt ba người lập tức đổ dồn về phía tôi. Tôi có thể cảm nhận được sự chú ý của họ, sự tò mò đang lan tỏa trong không khí.
"Thái Sơn," tôi gọi, giọng hơi run nhưng vẫn cố giữ sự bình tĩnh.
Tôi chìa chiếc hộp nhỏ trong tay ra, đôi tay hơi khớp nhưng tôi vẫn cố giữ chặt. "Em có làm kẹo tặng anh."
Lúc này, không khí trở nên im lặng một chút. Thái Sơn nhìn chiếc hộp, rồi nhìn tôi, ánh mắt anh thoáng ngập ngừng. Tôi không biết anh đang nghĩ gì, nhưng sự im lặng làm tôi cảm thấy như thời gian đang ngừng trôi.
Minh Hiếu và Quang Anh đều im lặng, họ không cười đùa nữa mà chỉ nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi cảm thấy mình đang đứng giữa một cuộc thử thách, và chẳng biết liệu mình có đủ dũng cảm để đối mặt với những gì sắp xảy ra hay không.
Thái Sơn cuối cùng cũng mở miệng, nhưng giọng anh có vẻ lạ lắm, như là anh không biết phải nói gì.
"Để tôi xem..." Anh cầm lấy chiếc hộp từ tay tôi, ánh mắt anh lướt qua tôi rồi quay lại nhìn chiếc hộp, có vẻ như đang suy nghĩ gì đó.
Mặc dù trong lòng tôi lo lắng vô cùng, nhưng tôi vẫn giữ được sự kiên trì. Dù sao thì tôi cũng đã dám bước ra, dám thể hiện tình cảm của mình.
Khi anh mở chiếc hộp ra, lấy vội một viên kẹo rồi đưa cho cô bạn phía sau, tôi gần như không thể tin vào mắt mình. Anh cười, nói một câu nhẹ nhàng: "Nè bà ăn đi, lúc nãy bà bị hạ đường huyết đấy."
Anh chỉ lấy đúng 1 viên, số còn lại anh chẳng ngần ngại mà vứt đi.
Tôi đứng đơ người, mắt mở to nhìn anh, cảm giác như có một vết cắt sâu trong lòng. Công sức tôi bỏ ra, từ làm kẹo đến bao nhiêu lần nghĩ cách để tặng anh, vậy mà anh lại làm như vậy. Viên kẹo trong tay anh, mà tôi đã dành cả tâm huyết, giờ lại trở thành thứ gì đó anh không hề để tâm đến, chẳng khác gì một món đồ vặt.
Đúng lúc đó, Đức Duy nhíu mày, không thể giữ được bình tĩnh nữa: "Con mẹ nó, Thái Sơn anh là đang có ý gì vậy?" Giọng nó đầy căm giận, vẻ mặt càng thêm tức tối.
Quang Anh nghe thấy, vội vàng đứng dậy và túm lấy tay Đức Duy, kéo nó ra khỏi chỗ gần tôi: "Này nhóc, em định làm gì vậy? Bình tĩnh một chút."
Cả không gian chợt im bặt. Tôi nhìn những người xung quanh, cảm thấy mình như đang là trung tâm của một tình huống căng thẳng mà chẳng biết phải xử lý thế nào. Đức Duy vẫn muốn phản ứng mạnh mẽ, nhưng bị Quang Anh giữ lại, làm tôi không biết mình nên đứng ở đâu trong cuộc đấu tranh này.
Trong lòng tôi, những cảm xúc đan xen, vừa buồn vừa thất vọng. Thái Sơn có vẻ không hề hiểu được sự quan trọng của món quà này đối với tôi. Hay là anh không muốn hiểu? Hay là... anh chẳng bao giờ để ý đến tôi như tôi nghĩ?
Thành An nhìn cảnh tượng trước mắt mà không thể kiềm chế được cảm xúc nữa. Cậu ấy nhanh chóng bước tới, lấy chiếc hộp kẹo mà Thái Sơn vừa ném đi, rồi không chút do dự quăng thẳng vào mặt anh. Cảnh tượng đó xảy ra trong nháy mắt, và ngay lập tức chiếc hộp kẹo bay qua không trung, trực tiếp trúng vào mặt Thái Sơn.
Tôi đứng sững lại, tim như bị ai bóp nghẹt, không biết phải phản ứng sao. Thành An vốn nổi tiếng là người không kiên nhẫn, nhưng hành động này khiến không khí càng trở nên căng thẳng hơn.
Ngay khi chiếc hộp kẹo rơi xuống, Minh Hiếu lập tức đứng dậy, lao tới can ngăn. Cậu ấy đưa tay chắn ngang, đẩy Thành An ra khỏi Thái Sơn một cách mạnh mẽ, rồi gắt lên: "Làm gì vậy hả?"
Thành An nhìn Minh Hiếu với ánh mắt đầy tức giận, đôi mắt sáng lên như thể đang kìm nén một cơn giận dữ không thể dừng lại. "anh ấy làm gì mà xứng đáng với sự tôn trọng của chúng tôi? Anh ấy không biết cái gì là quý trọng hay sao?"
Minh Hiếu không trả lời ngay, chỉ đứng im, vẻ mặt có phần nghiêm trọng. Quang Anh lúc này cũng đã tiến lại gần, ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi, rồi lướt qua Thành An. Cả ba người đứng đó, giữa tôi và họ là một bức tường vô hình dày đặc sự căng thẳng.
Trong khoảnh khắc này, tôi cảm thấy mình như là người thừa, bị cuốn vào cuộc xung đột mà tôi không biết làm sao để thoát ra. Nhưng có một điều tôi biết rõ: mọi thứ đang vượt ngoài tầm kiểm soát của tôi. Cảm giác buồn bã, thất vọng lại dâng lên, nhưng không còn gì có thể thay đổi được.
Thái Sơn vẫn đứng đó, không nói gì, đôi mắt của anh lạnh nhạt như thể không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Trong sự hỗn loạn đó, tôi không thể kiềm chế nổi nữa. Tất cả cảm xúc tích tụ bấy lâu nay dâng trào khiến tôi không thể thở nổi. Tôi hét lên, cố gắng cắt đứt không gian căng thẳng ấy: "Thôi hết đi!" Và ngay lập tức, tôi quay người chạy đi, không nhìn lại.
Cảm giác như trái tim tôi bị đè nén, không thể thở được, tôi sợ rằng nếu cứ đứng lại một giây nào nữa, tôi sẽ ngất xỉu. Mọi người xung quanh không ngừng chỉ trỏ, những ánh mắt tò mò, những lời xì xào... tất cả như muốn bóp nghẹt tôi. Tôi không thể nghe, không thể hiểu gì nữa, chỉ có một mong muốn duy nhất là thoát khỏi nơi đó.
Tôi chạy mãi, chạy cho đến khi không còn sức nữa. Khi chân tôi mỏi, tôi tìm thấy một chiếc ghế ngoài sân bóng rổ, ngồi xuống và khóc, khóc thật lâu, như thể muốn giải thoát tất cả sự tủi thân, thất vọng trong lòng.
Đột nhiên, tôi thấy có một thứ gì đó xuất hiện trước mặt. Một chiếc kẹo. Tôi ngẩng lên, và đó là Minh Hiếu. Anh mỉm cười, ánh mắt dịu dàng, hoàn toàn khác với vẻ lạnh lùng trước đó. Trong tay anh là một chiếc khăn giấy, anh đưa tôi một cách nhẹ nhàng rồi nói: "Nhóc xinh mà khóc thế này là không còn xinh nữa đâu nhé."
Lời nói của anh như một làn gió nhẹ, không hiểu sao lại có thể làm tôi cảm thấy ấm áp đến thế. Nhưng lòng tôi vẫn còn nặng trĩu, vẫn còn đầy rẫy những câu hỏi mà tôi không biết làm sao để tìm ra lời giải. Anh đứng đó, vẫn nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng, không có chút gì gọi là chế giễu hay khinh miệt.
Tôi nhận chiếc khăn giấy từ tay anh, cảm ơn một cách khẽ khàng, nhưng không thể nói thêm gì nữa. Vì lúc này, tôi biết, dù có muốn hay không, tôi vẫn chưa sẵn sàng để đối diện với sự thật.
Lúc này, tôi cảm thấy có thêm một sự hiện diện bên cạnh mình. Anh Quân, người mà tôi không ngờ lại có mặt ở đây, lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh tôi. Không nói gì nhiều, nó chỉ đưa cho tôi một cốc trà sữa. "Uống đi," nó nói, giọng điềm tĩnh như mọi khi.
Tôi nhìn vào cốc trà sữa, rồi nhìn nó. Lúc này, cảm giác ngại ngùng lại xâm chiếm tôi. Tôi vẫn chưa hiểu hết chuyện vừa xảy ra, nhưng hình ảnh Anh Quân vẫn đứng đó, lặng lẽ quan tâm đến tôi, lại khiến tôi cảm thấy một chút an ủi.
"Không sao đâu," Nó nói thêm, ánh mắt nó kiên định nhưng lại đầy sự an ủi. "Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi."
Tôi không trả lời ngay, chỉ im lặng nhận lấy cốc trà sữa từ tay anh. Khi ngụm trà đầu tiên đi qua cổ họng, tôi cảm nhận được một chút ấm áp trong lòng. Mặc dù mọi thứ vẫn chưa rõ ràng, nhưng ít nhất ở đây, trong khoảnh khắc này, tôi không phải đối mặt với nó một mình.
Anh Quân và Minh Hiếu không ép tôi nói gì thêm. Chỉ đơn giản là ngồi bên cạnh, cùng tôi nhìn ra khoảng sân bóng rổ im ắng, như thể cũng đang chờ đợi sự bình yên trở lại sau cơn bão cảm xúc vừa qua.
Buổi sáng hôm sau, khi chiếc báo thức vang lên, tôi chỉ muốn kéo chăn trùm lên đầu và tránh xa tất cả. Cảm giác nặng nề trong lòng khiến tôi không muốn đối mặt với bất kỳ ai, đặc biệt là những chuyện đã xảy ra ngày hôm qua. Nhưng dù tôi có muốn tránh mặt thế nào, tôi vẫn không thể tắt đi thực tế. Cuối cùng, tôi lại phải dậy, dù không muốn chút nào.
Khi tôi bước ra khỏi cửa, tôi thấy Thành An và Đức Duy đứng đợi tôi ở ngoài. Thái độ của họ không giống như mọi ngày, không có những câu trêu đùa, mà thay vào đó là một sự im lặng khó tả. Thành An nhìn tôi với vẻ mặt không rõ cảm xúc, còn Đức Duy thì chỉ khẽ nhún vai, như thể đang cố gắng giấu đi sự lo lắng của mình.
"Đi thôi," Thành An nói ngắn gọn, không giống như những lời nói cười rộn ràng thường ngày của cậu ấy.
"Không sao đâu mày," Đức Duy vỗ vai tôi, giọng cậu ấy bình tĩnh, nhưng cũng có chút gì đó an ủi. "Mọi chuyện rồi sẽ qua thôi."
Tôi chỉ gật đầu, không nói gì thêm. Dù có chút ấm lòng vì sự quan tâm của họ, nhưng tâm trạng tôi vẫn cứ trĩu nặng. Không biết tại sao, mọi thứ cứ như thế quấn lấy tôi, khiến tôi cảm thấy mệt mỏi hơn bao giờ hết.
Nhưng dù sao đi nữa, tôi vẫn phải bước đi, vì không thể mãi cứ trốn tránh được.
Trên diễn đàn của trường, mọi thứ đang diễn ra như một cơn bão. Đoạn video hôm qua lan truyền chóng mặt, không chỉ có hình ảnh Minh Hiếu đưa kẹo và khăn giấy mà còn có cả cảnh anh Quân đưa tôi ly trà sữa. Những bình luận không ngừng xuất hiện, từ những câu chế giễu, đùa cợt, cho đến những suy đoán đầy ẩn ý về mối quan hệ giữa tôi và cả hai. Có người còn đặt ra câu hỏi liệu tôi có phải đang "chơi hai mặt" hay không, nhưng cũng có không ít người tò mò và thắc mắc về những hành động kỳ lạ đó.
"Nhóc xinh này mà cũng có hứng thú với cả Minh Hiếu và Quân à? Cái gì vậy trời?" một bình luận khiến tôi chỉ biết lắc đầu.
"Thế này gọi là tình tay ba hả? Trường Say Hi cũng thú vị ghê nhỉ." một người khác lại tiếp lời, khiến tôi càng thêm bối rối.
Tôi không thể làm gì khác ngoài việc nhắm mắt làm ngơ. Mọi thứ đang bùng nổ và tôi không biết phải đối diện với chúng như thế nào. Không hiểu sao, tôi lại cảm thấy xấu hổ khi mọi người bắt đầu soi mói từng cử chỉ của tôi và các anh. Cả trường đều chú ý đến tôi, không phải vì tôi là ai, mà vì tôi đã trở thành một đề tài nóng hổi trên diễn đàn.
Mặc dù Thành An và Đức Duy đã cố gắng an ủi tôi, nhưng tôi vẫn không thể dừng lại những suy nghĩ lộn xộn trong đầu. Liệu mọi chuyện sẽ đi đến đâu? Những hành động của Minh Hiếu và Quân liệu có ý nghĩa gì không? Và tôi thì lại chẳng thể làm gì khác ngoài việc giữ im lặng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro