Chơi
Sau khi rời khỏi trụ sở, Phong Hào không vội vã trở về nhà. Thay bộ đồ công sở nghiêm túc, cậu khoác lên mình một bộ đồ mới , áo sơ mi đen ôm sát người, quần jeans tối màu và đôi giày da sáng bóng, tất cả tạo nên một vẻ ngoài đầy ngầu, mạnh mẽ, khiến ai nhìn vào cũng phải ngưỡng mộ. Cậu bước vào quán bar, nơi ánh đèn mờ ảo, âm nhạc sôi động và không khí náo nhiệt dường như là sự thay đổi hoàn hảo sau những giờ phút căng thẳng.
Cậu cười nói, tay nâng ly rượu, tham gia cùng đám đông đang vui vẻ tận hưởng đêm tối. Từ bên ngoài, nhìn vào, ai cũng có thể nghĩ rằng Phong Hào đang hòa mình vào cuộc vui, đang tận hưởng từng khoảnh khắc trong không gian náo nhiệt của quán bar. Nhưng chỉ có những ai thật sự tinh ý mới nhận ra ánh mắt của cậu, một ánh mắt không chỉ thả lỏng như người đang vui chơi, mà còn là ánh mắt dò xét, lạnh lùng.
Đôi mắt của Phong Hào như con báo đang rình mò, tìm kiếm từng cử động của những người xung quanh, như thể mọi người trong quán chỉ là những bước đi trong ván cờ mà cậu đang chơi. Cậu không chỉ là người tham gia cuộc vui mà còn đang âm thầm quan sát, tìm kiếm mục tiêu, nắm bắt từng chi tiết nhỏ. Ánh mắt đó không hề lộ ra ngoài, nhưng ai tinh ý đều có thể cảm nhận được sự sắc bén, sự tính toán cẩn thận trong từng bước đi của cậu.
Phong Hào không bao giờ chỉ là người chơi, mà luôn là người kiểm soát mọi tình huống, như một con sói đơn độc lặng lẽ di chuyển giữa đám đông.
Phong Hào, trong ánh đèn mờ của quán bar, đôi mắt sắc bén của cậu quét qua đám đông. Và rồi, như một con báo đã tìm thấy con mồi, ánh mắt của cậu dừng lại ở một người đàn ông trong góc khuất. Anh ta có khí chất lạnh lùng, cao lớn, và một vẻ đẹp toát lên từ những đường nét trên khuôn mặt, như một bức tranh vẽ hoàn hảo. Tay anh ta cầm ly rượu, ánh sáng từ những chiếc đèn neon làm nổi bật sự thu hút của hình dáng và vẻ ngoài điềm tĩnh của anh ta.
Phong Hào không ngần ngại tiến về phía anh. Từng bước đi của cậu đầy tự tin, như thể biết chắc chắn rằng mình sẽ thu hút sự chú ý. Khi cậu đến gần, không kịp để cậu lên tiếng, ly rượu của Phong Hào vô tình va vào ly của anh ta, phát ra tiếng "ken" rõ ràng trong không gian sôi động của quán bar.
Người đàn ông ngước mắt lên, nhìn thẳng vào Phong Hào. Lông mày anh hơi nhướng lên, nhưng không có vẻ giận dữ, chỉ là sự tò mò. Khuôn mặt anh, với những đường nét sắc sảo, vẫn giữ vững vẻ lạnh lùng, nhưng nụ cười mê đắm lòng người bất ngờ nở ra, như một phép màu làm tan chảy không khí căng thẳng giữa hai người.
"Xin lỗi," Phong Hào cười nhẹ, nhưng đôi mắt cậu vẫn không rời khỏi anh. "Ly rượu này có vẻ đang quá hào phóng."
Khi cậu cất lời, không khí trong quán như thay đổi, những tiếng cười rộn rã trở nên mờ nhạt, chỉ còn lại một không gian đầy ẩn ý giữa hai người. Cái nhìn của anh, ánh mắt lạnh lùng như biển cả, vẫn không bỏ qua chi tiết nào trong biểu cảm của Phong Hào. Và nụ cười ấy, dù nhẹ nhàng, lại như một lời mời gọi lạ lùng.
Phong Hào không ngạc nhiên, nhưng cũng không thể che giấu được sự tò mò trong ánh mắt khi anh ta dò xét mình. Cậu cười nhẹ, không vội vã, nhưng giọng nói lại tràn đầy sự tự tin:
"Tôi thấy rất thích khí chất của anh. Tôi là Trần Phong Hào, còn anh?"
Người đàn ông kia liếc mắt một cái, ánh mắt lạnh lùng như thể không mấy quan tâm, nhưng trong cái liếc ấy lại chứa đựng sự quan sát sắc bén. Anh ta không vội đáp lời, chỉ một lúc sau mới lên tiếng, giọng nói đều đặn, không chút thay đổi:
"Nguyễn Thái Sơn."
Câu trả lời ngắn gọn nhưng đầy sức mạnh. Phong Hào nhận thấy ngay sự kiên định và quyền lực ẩn chứa trong cái tên đó. Không phải là một cái tên xa lạ, mà là một cái tên mang theo sự uy nghiêm, như một cảnh báo mơ hồ.
Cậu khẽ nghiêng đầu, mỉm cười một cách đầy ẩn ý. Mối quan hệ giữa hai người rõ ràng không chỉ đơn giản là tình cờ gặp nhau trong một quán bar. Ánh mắt cậu lướt qua người đàn ông trước mặt, và trong khoảnh khắc đó, Phong Hào cảm nhận được một sự kết nối kỳ lạ, sự kết nối giữa hai kẻ đầy bí ẩn, mỗi người mang trong mình một nhiệm vụ không thể tiết lộ.
Phong Hào khẽ mỉm cười trong lòng, một suy nghĩ nhanh chóng lướt qua tâm trí cậu. Nếu nắm trong tay được Thái Sơn, thì lúc nhận nhiệm vụ sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Dù ngoài mặt, cậu vẫn duy trì vẻ điềm tĩnh và tự nhiên, nhưng trong thâm tâm, một chiến lược đã bắt đầu hình thành. Thái Sơn không phải là một người dễ tiếp cận, nhưng sự lạnh lùng và quyền lực của anh ta lại làm Phong Hào càng thêm tò mò. Cậu biết rằng, nếu có thể lôi kéo anh về phía mình, không chỉ trong nhiệm vụ hiện tại mà cả trong những lần sau, sẽ có vô vàn lợi thế mà cậu có thể tận dụng.
Tuy nhiên, Phong Hào cũng thừa biết rằng để tiếp cận được Thái Sơn không phải chuyện đơn giản. Anh ta không phải là người dễ bị dụ dỗ hay dễ bị khuất phục trước bất kỳ mưu đồ nào. Mối quan hệ giữa hai người sẽ không chỉ là một cuộc chơi, mà còn là một cuộc đối đầu tinh tế, nơi mỗi bước đi phải được tính toán kỹ lưỡng.
Cậu cười thầm trong lòng, đôi mắt vẫn không rời khỏi Thái Sơn. Cuộc chơi này chỉ mới bắt đầu, và Phong Hào sẽ không vội vàng, mà kiên nhẫn theo dõi và chờ đợi thời cơ.
Phong Hào không rời mắt khỏi Thái Sơn, nụ cười vẫn giữ vững trên môi, nhưng trong đôi mắt ấy, có một chút gì đó lấp lánh, đầy thách thức. Cậu bước lại gần, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của anh, rồi nhẹ nhàng đưa tay vuốt từ cổ áo xuống bụng anh. Chuyển động của cậu cực kỳ nhẹ nhàng, như thể đang đùa giỡn với một sợi dây mỏng manh giữa hai người.
Lúc này, cậu nghiêng người, đưa miệng sát vào tai Thái Sơn, giọng nói lả lướt và đầy ẩn ý:
"Tối nay, muốn đi cùng tôi không?"
Thái Sơn liếc mắt nhìn cậu, không hề vội vã, ánh mắt lạnh lùng nhưng không thiếu sự tò mò. Anh không trả lời ngay, chỉ khẽ nhướn mày và hỏi lại, giọng điệu vẫn giữ nguyên sự bình thản:
"Đi đâu?"
Phong Hào không hề ngần ngại, khuôn mặt tươi cười, nhưng trong câu nói lại có chút nghịch ngợm:
"Đi chơi trò công an đi bắt quân gian, thế nào? Chơi không?"
Cậu nói xong, không chờ đợi phản ứng, chỉ nhìn vào đôi mắt của Thái Sơn, không rõ là thử thách hay là lời mời gọi. Mọi thứ như đang chìm trong một trò chơi giữa hai người, không có bất kỳ sự căng thẳng nào, chỉ là những bước đi chậm rãi và đầy toan tính.
Thái Sơn không đáp lại bằng lời, mà chỉ khẽ gật đầu, giọng nói của anh không hề lạnh lùng cũng chẳng tỏ vẻ quan tâm, nhưng trong đó lại chứa đựng một sự đồng ý đầy chờ đợi:
"Chơi."
Câu trả lời ấy, mặc dù đơn giản, lại khiến không khí giữa họ càng thêm dày đặc sự căng thẳng và hứng thú. Phong Hào biết rằng đây chỉ là sự khởi đầu của một trò chơi đầy mạo hiểm, và chính anh cũng không biết điều gì sẽ đến tiếp theo.
Khi hai người bên cạnh Thái Sơn ghé sát, thì thầm vào tai anh, một trong số họ nhẹ giọng gọi:
"Sơn ca, anh..."
Thái Sơn khẽ liếc nhìn, nụ cười lạnh lùng lướt qua môi anh. Anh chỉ nhún vai một cái, ánh mắt vẫn không rời khỏi Phong Hào. Lời nói nhẹ nhàng nhưng đầy sắc bén, anh đáp lại:
"Được dịp thì chơi."
Với một cái gật đầu đầy chắc chắn, anh đứng dậy. Không cần thêm lời nào, Thái Sơn quay người, hơi nghiêng đầu như muốn nói với người bên cạnh:
"Tao đi trước."
Vậy là, với một sự lãnh đạm tuyệt đối, Thái Sơn rời khỏi, bỏ lại không khí giữa hai người Phong Hào và anh, nhưng sự căng thẳng và ẩn ý vẫn đọng lại trong từng bước đi của anh. Phong Hào không vội vàng, chỉ khẽ mỉm cười một cách tinh nghịch, nhưng trong đầu, cậu đã bắt đầu tính toán bước đi tiếp theo của mình trong trò chơi đầy bí ẩn này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro