8. Mbappe hay Giroud?
Sau lần đọc mật khẩu cho nắp cống đó, có một chuyện tôi không mong lắm nhưng tôi biết chắc chắn nó sẽ xảy ra. Tôi dần biết được Lê Nam Giang là ai.
Cùng lúc tôi biết được bác sĩ Nam Giang là ai, tôi cũng biết được rằng cái gọi là "xaaaa" lắm mới bằng chị, mấy người nhân viên y tế ở khoa Nhi không hề phóng đại. Ngay cả chuyện Thái Sơn gọi chị Nam Giang chỉ bằng một tiếng Giang dù cậu là đàn em của cô ấy cũng đủ để cho tôi thấy "xaaaa" là như thế nào.
Tôi có lần nhìn thấy tấm ảnh Thái Sơn đứng cùng vài người đồng nghiệp dưới gốc cây anh đào trong vườn hoa bệnh viện. Tấm ảnh đó được chụp trước khi Thái Sơn đi du học, tất cả có năm người đều cười nói rất tự nhiên. Thái Sơn chỉ hỏi một câu "thấy em đẹp trai không", tôi ngẩn ngơ gật đầu. Thái Sơn ở trong tấm hình đó quả thật rất đẹp, em không có dấu hiệu mệt mỏi hay thiếu ngủ, mái tóc dài vừa đủ và quan trọng là không có ống nghe hình mắt ếch trên người. Có hai cô bác sĩ đứng ở hai bên của em, tôi chỉ liếc qua chứ không dò hỏi. Ai là Nam Giang cũng được, tôi có hỏi thì Nam Giang cũng không xuất hiện hay biến mất đi.
Sau này, tôi lại thường để ý tấm ảnh khi tới phòng Thái Sơn. Lê Nam Giang đứng phía bên tay trái cậu, cô ấy nở ra một nụ cười tươi tắn. Mái tóc buộc đuôi ngựa buông xuống trước ngực của Nam Giang duyên dáng, không giống như bác sĩ Thùy Trang với mái đầu lởm chởm phía bên tay phải Thái Sơn.
--
Từ khi mọi người biết chuyện tôi và Thái Sơn, hành lang vẫn thường vang lên vài câu chuyện phiếm. Tôi hội tụ đầy đủ những điều kiện để một người bác sĩ từ chối dù là làm bạn trai hay là xa hơn nữa: tôi là người ngoài ngành, là kiến trúc sư làm việc tối ngày, và là đàn ông. Tôi cũng không thiếu những đặc điểm làm Thái Sơn không thể chấp nhận được: tôi không tinh tế, ruột để ngoài da, và còn không đẹp trai bằng em, không giàu có bằng em, không giỏi Nam Giang bằng em. Bác sĩ Lê Nam Giang thì ngược lại.
Lê Nam Giang là đàn chị của Thái Sơn, cùng một khóa với bác sĩ Nguyễn Thùy Trang. Thái Sơn không có vẻ đạo mạo nghiêm chỉnh của bác sĩ, cậu giống như diễn viên đóng vai bác sĩ hơn. Vì vẻ ngoài cộng với tuổi tác như vậy nên bệnh nhân lớn tuổi thường ít yên tâm khi để cho Thái Sơn khám bệnh. Nam Giang cũng có ác cảm với vẻ ngoài của Thái Sơn. Khác với Thùy Trang, Nam Giang thường trực tiếp phê bình Thái Sơn và khắt khe bắt lỗi cậu dù là những chuyện lông gà vỏ tỏi.
Không cần là bạn trai của Thái Sơn tôi cũng biết, Thái Sơn nghiêm túc với nghề y và cậu sẽ rất thích những người nghiêm túc phê bình mình.
Câu chuyện bên trên là do Đỗ Hải Đăng kể cho tôi nghe. Chị Vân kể tiếp câu chuyện giữa Thái Sơn và Nam Giang trong một buổi tối tôi gặm chân gà chờ Thái Sơn tan trực.
"Chị còn nhớ hôm đó Nam Giang là bác sĩ trực chính, gần nửa đêm thì cô ấy tiếp nhận một ca bệnh rất nặng. Bệnh nhân mười bốn tuổi, bị tai nạn giao thông làm xuất huyết ổ bụng. Chỉ số sinh tồn rất kém, Nam Giang quyết định mở ổ bụng cấp cứu ngay tại chỗ. Cô ấy và Thái Sơn đang dò nắn động mạch để cầm máu thì có người nhà của thằng bé tới, báo là thằng bé bị nhiễm HIV theo đường từ mẹ sang con."
Tôi há hốc mồm, quên cả nhân vật chính là bạn trai của mình và người thương của em ấy.
"Ai cũng sợ không dám tới gần, nhưng thằng bé bị mất máu quá nhiều. Nam Giang quát mọi người ra ngoài, Thái Sơn kiên quyết ở lại. Nếu Hào thấy cảnh đó chắc em sẽ khóc mất. Nam Giang và Thái Sơn hai đứa bước ra từ phòng phẫu thuật hai tiếng sau, máu dính cả trên mặt Thái Sơn. Cứu được thằng bé rồi, hai đứa phải nghỉ việc uống thuốc chống phơi nhiễm, còn làm đủ loại tường trình kỉ luật. Nam Giang nhận hết trách nhiệm vì Thái Sơn vẫn còn học nội trú."
Tôi nhớ có một khoảng thời gian dài chừng hai tháng Thái Sơn không hề xuất hiện ở Say Hi. Khoảng thời gian đó trùng với sinh nhật của Thái Sơn, cậu nói rằng mình cần phải học bài nên không thể tới cùng mọi người chúc mừng sinh nhật. Ai cũng cười Thái Sơn mọt sách, không ai biết được lúc đó cậu sống trong sợ hãi như thế nào. HIV có thể không gây chết người, nhưng ước mơ làm bác sĩ cứ như vậy mà đứng trước nguy cơ khép lại vĩnh viễn, chắc chắn Thái Sơn và cả Nam Giang đã có những ngày tuyệt vọng cùng với nhau.
Mọi người trong phòng trực im lặng rất lâu, tôi nhặt lên một mẩu chân gà rồi nói:
"Thôi thì cuối cùng mọi chuyện cũng ổn. Hai người đó không sao, thằng bé cũng được cứu sống."
Vân nhả ra một đoạn xương gà rồi chửi tục một tiếng:
"Cay đắng nhất là, một tháng sau khi Thái Sơn và Nam Giang quay lại thì thằng bé đó tiếp tục vào bệnh viện. Lần bị tai nạn xe đó thì ra là thằng bé tự sát vì bị bạn bè cô lập. Nó cố gắng lần nữa, lần này cả Thái Sơn lẫn Nam Giang đều không làm gì được. Nó chết."
Viền mắt tôi đỏ lên, tôi đưa tay xoa mắt.
"Chân gà này cay quá."
Vân đưa cho tôi một cốc coca, tôi uống hết rồi tự nhiên để cho nước mắt trào ra mà không cần giữ ý.
"Đoạn này để em kể tiếp", một cô y tá khác tên là Linh nói. "Hôm đó cấp cứu thất bại, lần đầu tiên em thấy chị Nam Giang khóc. Chị ấy tuyên bố tử vong xong thì ngồi xuống ngay giường cấp cứu bên cạnh ôm mặt khóc ròng. Anh Thái Sơn kém rèm lại để chị Nam Giang một mình, nhưng sau đó lại tới ôm chị ấy. Từ sau ca bệnh đó, chị Nam Giang dịu dàng hơn với anh Thái Sơn, anh Thái Sơn lại có vẻ trưởng thành hơn dù anh ấy tính cấp bậc lẫn tuổi tác đều nhỏ hơn chị Nam Giang. Sau này chị Nam Giang ra nước ngoài rồi anh Thái Sơn mới bắt đầu trở lại nói đùa với mọi người."
Buổi tọa đàm chân gà kết thúc, Vân vỗ vai tôi nói rất dịu dàng:
"Kể ra không phải để em thấy tự ti thua kém. Quan hệ giữa bác sĩ với nhau hoặc bất cứ ai cùng nhau ở trong môi trường mà sống chết là chuyện cơm bữa, mối quan hệ đó rất đặc biệt. Mọi người thông cảm và hiểu nhau, số lần thấy nước mắt của nhau nhiều không đếm hết. Với Thái Sơn thì Nam Giang cô ấy là đồng nghiệp, là thầy, là người cùng cậu ấy nhìn người khác sống chết, lại còn cùng nhau trải qua sống chết, sau đó cậu ấy từ một chàng trai trở thành một người đàn ông, cô ấy chiếm vị trí đặc biệt là điều đương nhiên."
Tôi định nói rằng mình không tự ti, nhưng sau cùng tôi không nói được gì.
--
Có người giống như Vân, Linh và Hải Đăng, kể cho tôi nhiều chuyện hơn nữa về Thái Sơn và Nam Giang, về những tình huống ngặt nghèo họ đã cùng nhau trải qua. Tôi nghe những câu chuyện đó thì phải cảm thán rằng những bộ phim tình cảm lấy bối cảnh trong bệnh viện cũng không bao giờ gay cấn và lãng mạn bằng chuyện của hai người. Nhưng cũng có những người khác không đứng trước mặt tôi mà ở sau lưng nói rằng tôi chỉ là người thay thế.
Một ngày vừa ôm một thùng mì gói đi ngang qua bàn tiếp đón bệnh nhân trong bộ dạng không khác gì người giao hàng, tôi nghe mấy cô nhân viên trực nói rằng bác sĩ bận rộn như Thái Sơn chắc chắn sẽ bị stress, cần thứ gì đó giải trí. Nam Giang vẫn còn một thời gian nữa mới về nước, Thái Sơn kiếm cho mình một món đồ chơi là điều đương nhiên.
Tôi đã định đem thùng mì đi khuất, không ngờ lại bị gọi giật lại. Có lẽ tại vì tôi nhìn rất giống kẻ có ý đồ bắt cóc trẻ con, mấy cô nhân viên trực cảm thấy cần phải đề phòng.
"Anh ơi, anh đến tìm bệnh nhân hay bác sĩ ạ?"
Tôi bỏ chiếc mũ đội từ công trường về ra khỏi đầu rồi cười nhăn nhở:
"Hi! Mình đến tìm bạn trai."
Mấy cô gái sửng sốt lặng đi. Tôi nghĩ họ không biết bạn trai tôi là ai nên đành chào lại:
"Hi... Người thay thế tới rồi."
--
Bất chấp lời đã từng nói rằng không bao giờ nấu mì ở bệnh viện nữa, mọi người vẫn thỉnh thoảng giấu Thái Sơn mà bảo tôi nấu mì ăn khuya. Sau khi nghe được câu chuyện người thay thế, tôi nấu một bát mì rất lớn rồi bưng tới chỗ mấy chiếc bàn uống cà phê đặt ở một góc hành lang. Từ góc này có thể nhìn thấy vườn hoa của bệnh viện dù tất cả cũng im lìm trong đêm, thỉnh thoảng chỉ lấp ló mấy cột đèn vàng.
Tập phác đồ điều trị xuất hiện trước rồi mới đến Thái Sơn. Áo blouse của cậu chuyển thành ánh vàng vài chỗ dưới ánh đèn dìu dịu buổi khuya, cậu đưa tay nhéo má tôi rồi nói:
"Sao không nấu cho em ăn với?"
Tôi đáp nhanh:
"Anh sợ bỏng."
Thái Sơn thở dài, cậu chống cằm nhìn tôi đảo mấy sợi mì.
"Trần Phong Hào, anh thù dai quá."
"Cảm ơn em đã khen."
Nói vậy nhưng tôi vẫn gắp một gắp mì đưa lên. Thái Sơn thổi phù rồi ăn hết, hai chúng tôi dùng tốc độ chậm rì xử lý đến sợi mì cuối cùng. Ăn xong, Thái Sơn đi vào phòng thay đồ, tôi đi rửa bát. Chúng tôi đi về cùng nhau khi đồng hồ đã điểm nửa đêm, trên tay mỗi người là một cốc cà phê nhỏ mua vội ở căn tin.
Tôi vốn là người thật thà, vài năm trở lại đây lại hấp thu được quan điểm không buồn nói vòng vo, không giữ buồn bã trong lòng khi có chuyện. Thái Sơn uống hết cà phê trong cốc, cậu tự nhiên đưa tay khoác vai tôi. Đi ngang một chiếc nắp cống tròn có vẽ hình hoa đào, mấy ngón tay của Thái Sơn đặt trên đầu vai tôi đột nhiên bóp nhẹ.
"Này Trần Phong Hào, anh nói thử xem mật khẩu là gì?"
"Mật khẩu?" Tôi trả lời, "Mật khẩu hôm nay là "người thay thế".
Tôi không cần nhìn lên cũng biết được Thái Sơn đang cau mày. Cậu nói:
"Lại có người nào nói gì sao?"
Tôi trả lời gọn gàng:
"Mấy cô tiếp đón bệnh nhân tiếp đón anh bằng câu chuyện đó. Nói rằng em cần anh để mua vui, anh chỉ là người thay thế cho bác sĩ Lê Nam Giang thôi. Em buông tay khỏi vai anh đi."
Thái Sơn kêu lên:
"Mấy người đó nói không phải em nói, anh giận em gì chứ?"
"Không phải anh giận em." Tôi vứt cốc cà phê vào thùng rác, "anh sợ em giận các cô ấy nhưng lại bóp nát vai anh."
Thái Sơn xoa nhẹ vai tôi, chúng tôi cùng nhau im lặng đi tiếp. Khu nhà cấp cứu còn sáng đèn, tôi không thích nên đi qua nhanh chóng. Khu cấp cứu luôn có vẻ gì đó rất lạnh lẽo u ám, Thái Sơn lại là người bàng quan với mấy chuyện ma quỷ. Câu chuyện tiếp tục khi chúng tôi đã đi khỏi bệnh viện. Mười hai giờ đêm, đường sá không còn mấy bóng người. Thái Sơn là người thực tế, cậu biết bảy giờ sáng tôi phải đi làm thì không bao giờ chở tôi đi dạo sau mười hai giờ. Vậy mà hôm nay Thái Sơn lại chở tôi về phía biển.
Dừng xe lại trước một trạm xe bus nhỏ bên bờ biển, Thái Sơn nắm tay tôi rồi hỏi:
"Anh thấy sao?"
Bất cứ chuyện gì Thái Sơn cũng thường hỏi tôi thấy sao trước khi quyết định nói xin lỗi.Tôi xoa mắt vì gió. Tôi rõ ràng không hợp với mấy thứ lãng mạn, gió biển làm tôi khó chịu hơn là cảm giác được rung động gì.
"Anh thấy bất công."
Thái Sơn lại thở dài:
"Em xin lỗi. Bệnh viện lúc nào cũng ngột ngạt nên có vài người thích thị phi. Làm anh buồn rồi."
Tôi lắc đầu:
"Anh không có ý đó. Anh thấy bất công cho bác sĩ Lê Nam Giang. Chị ấy quan trọng như vậy làm sao anh thay thế được? Anh biết mình nằm ở đâu mà."
Nói rồi, tôi nhe răng cười:
"Nhưng mà để mua vui thì cũng hợp đúng không?"
Thái Sơn tiếp tục nắm tay tôi mà không nói gì. Trên đường về thành phố, cậu vẫn chỉ lái xe bằng một tay.
--
Tôi mơ màng ngủ trên xe của Thái Sơn, vừa gà gật tôi vừa lảm nhảm:
"Nguyễn Thái Sơn, anh bảo."
"Vâng?"
"Em nên dọn dẹp anh và bãi chiến trường anh gây ra trước khi bác sĩ Lê Nam Giang về."
Ngón tay được cắt móng sạch sẽ của Thái Sơn bấm sâu vào tay tôi.
"Cả bệnh viện đều biết anh và em hẹn hò rồi, dọn dẹp kiểu gì đây?"
"Hmm... Vậy từ nay anh không nên tới bệnh viện nữa."
"Anh không tới thì ai đặt mật khẩu cho nắp cống?"
Tôi lại ngoẹo đầu sang một bên sau đó ôm lấy cả cánh tay Thái Sơn.
"Dù sao anh cũng thấy may mắn. Cả thành phố biết chúng ta hẹn hò rồi chia tay cũng được, nhưng may mà Cún không biết chúng ta hẹn hò."
Cún vẫn không biết. Trước và sau khi chúng tôi hẹn hò, ngoài việc nắm tay ôm hôn mà anh Anh Tú cấm không được thực hiện trước mặt trẻ con, tôi và Thái Sơn vẫn đốp chát nhau trên bàn ăn, vẫn đưa con bé đi xem phim và ở trong rạp thì lén lút nắm tay nhau sau lưng con bé.
Thái Sơn hỏi:
"Cún biết thì sao?"
"Thì sau này con bé sẽ thắc mắc khi ví dụ em đưa người mà ai cũng biết là ai về rồi bảo con bé gọi mẹ. Chắc chắn Cún sẽ hỏi ngay vậy bố Phong Hào là gì."
Thái Sơn ghé người sang hôn tôi khi xe dừng trước cửa, tôi chới với đáp lại mà không kịp nói rằng đã quá nửa đêm và chúng tôi vừa ăn mì uống cà phê tại bệnh viện của cậu.
Thái Sơn hình như rất để ý đến sức khỏe tim mạch của tôi, cậu không bao giờ để cho hiện tượng "hôn đến ngạt thở" trong truyền thuyết xuất hiện. Tôi lảo đảo rời khỏi ghế chỉ vì buồn ngủ, Thái Sơn cũng mở cửa theo tôi.
"Trần Phong Hào!"
"Ừ?"
"Sao lúc nào anh cũng khẳng định em yêu Lê Nam Giang? Anh là bạn trai của em hay là gì?"
Thái Sơn nhìn tôi với nhiều vẻ bối rối hơn là bực tức, tôi bước tới nắm tay cậu lắc nhẹ.
"Bây giờ nói theo anh nhé, "em không yêu Lê Nam Giang"."
Tôi đếm đến ba, Thái Sơn không nói. Tôi cười vui vẻ:
"Em thấy rồi chứ?"
Dù buồn ngủ, tôi cũng tự thấy mình sáng suốt hơn Thái Sơn rất nhiều.
--
Năm giờ sáng, Thái Sơn nhắn tin cho tôi:
"Anh cho là em yêu người khác, vì sao anh vẫn cứ hẹn hò với em?"
Vị bạn trai này của tôi càng ngày càng lẩn thẩn.
"Em hỏi mãi một câu có chán không? Còn anh thì trả lời không chán. Vì anh yêu em chứ sao."
Tôi ngáp dài rồi quyết định trùm chăn ngủ tiếp. May mà Thái Sơn không hỏi tiếp "vì sao anh yêu em" hay bất ngờ phát hiện tôi đã đổi từ chữ "thích" sang chữ "yêu" một cách không hề cố ý.
Nếu cậu hỏi những điều đó, tôi có tỉnh táo mấy cũng không thể trả lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro