Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1


Quy tắc 1: Thể hiện mình là chú chim công tuyệt đẹp nhất trong chuồng chim

James Potter đã đọc Courting Customs of the Noble Houses nhiều lần đến nỗi gáy sách bị cong vênh, mép giấy da bị sờn. Phải thừa nhận là Sirius đã chế giễu khi James tiết lộ kế hoạch của mình— tán tỉnh theo phong cách truyền thống thuần chủng, như Sirius đã tuyên bố, là "những điều vô nghĩa cổ xưa chỉ phù hợp với những bậc cha mẹ đặt tên con mình là Alphard". Nhưng James không dùng nó tán tỉnh ai đó cho vui; hắn đang tán tỉnh Severus Snape, và điều này đòi hỏi chiến lược, đòi hỏi sự khéo léo, đòi hỏi một điều gì đó kỳ lạ đến mức gần như vô lý.

Severus xứng đáng được hưởng điều đó.

Đó là lý do tại sao James hiện đang đứng giữa nhà kính Hogwarts, mặc áo choàng có họa tiết mà hắn thề là lông công thật (được phù phép để lấp lánh óng ánh mỗi khi di chuyển). Tóc hắn được vuốt ngược ra sau bằng một loại thuốc mạnh đến nỗi mùi keo của nó thoang thoảng trong không khí. Trên tay, hắn cầm một bó hoa thược dược đen và cây phụ tử—một kiểu phong cách mà theo như cuốn sách, khiến người tán tỉnh trông thật bí ẩn, nguy hiểm và thể hiện sự tối tôn trọng cho người được tán tỉnh.

"Sao mày lại rình rập ở đó vậy, tên đần độn?" Giọng nói của Severus chán nản vang lên.

James khựng lại giữa chừng. Hắn đã luyện tập dáng đi thong thả "tự tin nhưng khiêm tốn" của mình trong nhiều giờ, và đây không phải là phản ứng được mong đợi. Hắn từ từ quay lại đối mặt với Severus, người đang đứng khoanh tay, lông mày nhướn lên theo cách khiến bụng James quặn lên như nứng.

"Sev," James bắt đầu, giọng hắn khàn khàn với những gì hắn hy vọng là sự quyến rũ tinh quái mà mọi người thường khen, "Tôi chỉ đang chiêm ngưỡng vẻ đẹp của thực vật trong nhà kính này. Và giờ khi em xuất hiện tôi, thiên nhiên trở nên nhạt nhòa khi so sánh cùng vẻ giáng trần của em."

Severus chớp mắt. Một lần. Hai lần.

"Trông mày buồn cười quá."

James mở miệng định phản bác, nhưng Severus đã quay đi, chiếc áo choàng đen của anh tung bay như những đám mây giông sau lưng. James nhìn theo anh, bó hoa trên tay, cảm giác chùng xuống trong lồng ngực. Rõ ràng, Quy tắc 1 cần được cải tiến.

Quy tắc 2: Tặng quà phản ánh sự sâu sắc trong ý định của người tán tỉnh

Nếu việc tự giới thiệu mình là "con công tuyệt đẹp" không hiệu quả, James lý luận, thì có lẽ vấn đề không nằm ở hắn mà ở cách thực hiện. Một người tán tỉnh thực sự phải tặng quà, nhưng không phải một món quà bất kỳ nào đó, mà phải là những thứ biểu trưng cho tình cảm thắm nồng, sâu sắc đến mức người được tán tỉnh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc mê đắm nó.

Vậy là sáng hôm sau, Severus thấy một gói hàng đang đợi mình trên bàn Slytherin ở Đại sảnh. Nó được gói trong giấy da phủ mực ma thuật lấp lánh màu xanh lá cây và bạc—màu sắc chính xác của nhà anh.

"Lại có người gửi cho cậu một vật bị nguyền rủa, Snape?" Lucius nói chậm rãi, bàn tay nhợt nhạt của ông lơ lửng trên đĩa ăn sáng của mình như một con kền kền đang lượn quanh xác chết.

"Đây không phải là lần đầu tiên," Severus lẩm bẩm, nhìn chằm chằm vào gói hàng một cách nghi ngờ. Anh từ từ mở nó ra, nửa mong đợi nó sẽ nổ tung. Thay vào đó, bên trong là...

"Một viên bezoar?" anh ta nói lớn, giữ viên đá nhỏ, xỉn màu giữa các ngón tay.

"Đây là một món quà rất chu đáo!" Giọng nói của James vang lên từ bên kia hành lang. Mọi người quay đầu lại khi hắn sải bước về phía bàn Slytherin, cười toe toét với tất cả sự tự tin của một người vừa tặng một tấm vé số trúng thưởng.

"Đó là một tảng đá," Severus nói một cách vô cảm.

"Không chỉ là một tảng đá!" James phản bác, chống tay lên bàn và nghiêng người quá gần. "Đó là một viên bezoar. Nó là món quà từ tận đáy lòng tôi đó. Và tôi biết em khá giỏi về thuốc, nên tôi nghĩ anh sẽ thích thứ gì đó thiết thực."

Severus nhìn chằm chằm vào gã, biểu cảm không thể đọc được. Cuối cùng, anh nói, "Anh điên rồi."

Nụ cười của James càng rộng hơn. "Tôi sẽ coi đó là một lời khen."

Quy tắc 3: Thể hiện lòng dũng cảm khi đối mặt với mối đe dọa

Quy tắc tiếp theo đòi hỏi sự tinh tế—một điều gì đủ ấn tượng để chứng minh anh xứng đáng là người tán tỉnh tiềm năng. James quyết định rằng lòng dũng cảm, đặc điểm Gryffindor nhất, chắc chắn sẽ gây ấn tượng với Severus. Suy cho cùng, Courting Customs of the Noble Houses nhấn mạnh vào sự thể hiện táo bạo của lòng dũng cảm ở phần thứ ba.

Thật không may, muốn thể hiện lòng can đảm thường đòi hỏi người tán tỉnh phải đối mặt với một mối đe dọa thực sự, và Hogwarts, thật đáng thất vọng vì không có mối nguy hiểm nào trước mắt. Vì vậy, James đã ứng biến.

Đến giờ ăn trưa, một đám đông nhỏ đã tụ tập trên khuôn viên lâu đài để chứng kiến ​​kế hoạch mới nhất của James. Hắn đứng ở rìa Hồ Đen, tay cầm đũa phép, đối mặt với những xúc tu khổng lồ của con mực không biết từ đâu ra.

"Bây giờ thằng điên đó đang làm gì?" Severus hỏi, giọng điệu có chút bực bội khi anh ta hòa vào đám đông ngày một đông hơn.

Sirius đang nằm dài trên bãi cỏ gần đó, thản nhiên ném những mẩu bánh mì vào hồ, nói một cách vui vẻ. "Ồ, thằng bạn tao đang tán tỉnh mày đấy."

Đôi mắt Severus nheo lại. "Tán tao?"

"Đừng nhìn tao như thế. Không phải lỗi của tao khi fan số một của mày là một thằng ngốc."

Trước khi Severus kịp trả lời, James đã gọi lớn, "Nhìn đi, Severus Snape, khi tôi, James Potter, chứng minh tình yêu nồng cháy của mình thông qua những hành động dũng cảm vô song của một Gryffindor thực thụ!"

Hắn vung đũa phép về phía hồ, tạo ra một loạt tia lửa màu sắc rực rỡ nổ lách tách trong không khí. Các xúc tu của con mực nhô cao hơn, uốn lượn đầy đe dọa.

"Potter, đừng có chọc giận sinh vật hoang dã nữa," Severus quát, giọng điệu của anh đủ nổi bật để át đi tiếng thì thầm của đám đông hóng chuyện.

"Cho đến khi em đồng ý đi ăn tối với tôi!" James hét lại, giọng nói của hắn nhuốm màu phấn khích, dù con bạch tuộc khổng lồ đang khiến hắn chật vật.

Severus nhéo sống mũi. "Nếu tao nói đồng ý, mày sẽ ngừng hành động như một kẻ điên loạn chứ?"

James cứng người giữa lúc đang bùng nổ, nụ cười của hắn lan rộng như thể nó kéo dài đến tận mang tai. "Chuẩn rồi."

"Được, chỉ vì tao chán sự phiền phức của mày rồi," Severus đáp.

Đám đông reo hò ầm ĩ, và Sirius lẩm bẩm, "Dễ hơn mình nghĩ."

Khi các học sinh tản đi, Severus bắt gặp ánh mắt của James, anh càu nhàu. "Điều này không có nghĩa là mày đã thành công trong việc... việc theo đuổi tao hay gì đó đâu."

Nụ cười của James hơi chùng xuống trong giây lát, nhưng rồi hắn nhún vai. "Ai cũng phải bắt đầu từ đâu đó."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro