Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 40

Tôi rửa chén xong, ngồi vào sofa trầm mặc, chờ Seungwan nói chuyện, không khí xung quanh yên lặng đến đáng sợ, Seungwan đang thử sức chịu đựng của tôi mà.

"Nhìn bộ dạng cậu đáng thương như vậy để mình nói cho cậu vậy. Hai ngày nữa là đến sinh nhật của Joohyun, cậu mau mau chuẩn bị quà cho cô ấy đi, phải thể hiện thật tốt, biết đâu còn một con đường sống. Nếu để Bogum làm tốt hơn, sẽ rất khó nói nha"

Seungwan nói tỉnh bơ.

Tôi cười khổ, không nói gì.

Seungwan bỗng trở nên nghiêm túc, đến ngồi trước mặt tôi, vỗ vai.

"Sooyoung, sao cậu không thử một lần mà đã lùi bước? Sao cậu không cho chính mình một cơ hội? Cậu chưa thử thì làm sao biết được kết quả? Ít nhất thì cậu cũng phải can đảm nói ra tình cảm của mình chứ, như vậy dù cho có thế nào thì cũng sẽ không hối hận"

"Joohyun hiện tại sống rất tốt, ở bên cạnh Bogum thật hạnh phúc. Trước kia đã không nói, bây giờ càng không thể nói..."

Tôi ngẩng đầu nhìn Seungwan.

"Seungwan, mình không thể làm người thứ ba phá hoại tình cảm của người khác"

Seungwan nhìn tôi không nói gì, thở dài, nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng, thật lâu sau mới cất tiếng.

"Sooyoung, đừng đi con đường này nữa, rất vất vả"

Tôi ở trong lòng cô ấy, lắc lắc đầu.

"Seungwan, mình không thấy khổ chút nào, hương vị tình yêu rất ngọt"

"Sao cậu lại ngốc như vậy chứ?"

"Mình chỉ ngốc một lần này nữa thôi"

Seungwan buông tay ra, nhìn vào tôi, trong mắt ngập tràn nghi vấn.

"Mình đã đồng ý với mẹ, nếu lần này kinh doanh thất bại, sẽ ngoan ngoãn trở về kết hôn lập gia đình"

"Đó là điều cậu muốn sao?"

Tôi cười nhẹ nói.

"Không biết"

"Cũng tốt, tìm một người đàn ông để yêu, bình yên sống qua ngày"

Tôi ngẩng đầu hỏi Seungwan.

"Vậy còn cậu? Sao còn chưa kết hôn?"

Nét mặt Seungwan chợt cứng ngắc, trong mắt mờ mịt, cô ấy bỗng dưng trầm mặc ngồi lên sofa, sắc mặt khổ tâm và thê lương.

"Sooyoung, mình từng kết hôn"

Tôi kinh ngạc nhìn Seungwan, cô ấy cười nhàn nhạt.

"Không tin được đúng không?"

"Chuyện xảy ra khi nào? Sao mình không hề hay biết?"

"Thời điểm vừa tốt nghiệp đại học"

Seungwan ngước đầu nhìn lên, ánh mắt vô định, kí ức trở về, chầm chậm mà đau xót.

"Sau khi tốt nghiệp đại học mình trở lại Incheon, sau đó vẫn không tìm được bệnh viện thích hợp để làm việc. Điều kiện gia đình của mình không cho phép mình học tiếp nghiên cứu sinh, thứ nhất là không có quan hệ, thứ hai là không có tiền, không thể dựa vào ai khác, chỉ có thể dựa vào chính mình. Ở thời điểm vô cùng khó khăn đó mình gặp anh ta, lúc đó mình không có cảm giác gì với anh ta, chỉ thấy đó là một công tử nhà giàu ăn chơi nhưng mà mình lúc ấy không còn đường nào để đi, chỉ có thể dựa vào quan hệ của gia đình anh ta.

Anh ta thích nhan sắc của mình, còn mình thì thích điều kiện gia đình của anh ta, quen nhau mấy tháng liền kết hôn. Sau khi kết hôn, anh ta giới thiệu mình đến làm việc trong một bệnh viện cấp tỉnh, lúc đầu đối xử với mình tốt lắm, cuộc sống không tệ nhưng sau đó bắt đầu thay đổi, anh ta cả ngày ở bên ngoài uống rượu, buổi tối cũng không về nhà.

Mình lúc ấy cũng không cảm thấy gì, anh ta có làm gì cũng không ảnh hưởng đến mình bởi vì mình căn bản là không có tình cảm với anh ta nhưng mà cha mẹ anh ta đối với mình cũng có thái độ, luôn coi thường khinh miệt mình, họ coi thường gia đình của mình, cảm thấy mình không xứng với con trai yêu quý của họ. Mình cũng cố nhịn, dù sao thì cũng đã kết hôn rồi..."

Seungwan ngừng lời, trong mắt không có đau khổ cũng không phức tạp, chỉ nhìn thấy sự bình thản.

"Sau đó thì sao?"

Tôi nhẹ nhàng hỏi cô ấy.

"Sau đó có một lần em trai và em gái mình tới nhà mình ở vài ngày, mẹ anh ta liền nói là mất tiền, vu cho em mình lấy trộm, nói rằng bần cùng sinh đạo tặc, chỉ tay vào người mình mắng nhiếc. Bà ta nói mình sao cũng được nhưng không được nói với người nhà mình như vậy, mình lúc đó không kiềm chế được, suýt tí nữa là động tay chân.

Mình xin nghỉ, bỏ công việc ở bệnh viện, một đồng cũng không lấy, rời khỏi nhà anh ta. Sau đó, anh ta đến năn nỉ mình trở về, thật ra anh ta có tình cảm với mình, dù sao cũng đã từng là vợ chồng nhưng mình vẫn kiên quyết ly hôn. Mình làm ở bệnh viện vài năm cũng quen biết được không ít người, cũng có chút khả năng ăn nói, rồi lại lấy ít tiền để dành của mình mở một cửa hàng nhỏ bán thuốc và trang thiết bị y tế, sau đó thì việc làm ăn ngày một tốt lên rồi mở một công ty nhỏ.

Mẹ anh ta tới tìm mình, yêu cầu mình tái hôn với con bà ấy, nếu mình không đồng ý sẽ phá hoại công ty của mình, làm mình hết đường sinh sống..."

Seungwan bỗng nhiên cười.

"Thật buồn cười có phải không? Mình cũng thấy bà ấy rất buồn cười. Sau đó, mình chuyển công ty đến đây, rồi sau nữa là gặp được cậu, Joohyun và Seulgi..."

Seungwan từ đầu đến cuối luôn bình tĩnh, tựa như đang kể câu chuyện cũ của người khác. Tôi vẫn luôn nghĩ cô ấy có cuộc sống tự do vui vẻ hơn mình, lại không hề biết rằng thương tổn cô phải chịu đựng lại nhiều như vậy. Tôi nghĩ bây giờ Seungwan đã trưởng thành rồi, trở thành người rất bản lĩnh, cô ấy có thể tự mình làm mọi chuyện, không cần dựa vào bất kì ai để sống, một mình cô ấy có thể làm chỗ dựa cho cả nhà mình.

"Sooyoung, mình không nghĩ có thể gặp lại cậu ở đây, mấy năm nay mình rất ít khi liên lạc với bạn học, rất ít người biết được cuộc sống của mình, mình vẫn nghĩ cậu sẽ đi ra nước ngoài, lúc đó cậu rất tài năng. Mình thật sự rất may mắn có được người bạn như cậu, nếu không nhờ cậu, mình sẽ không gặp được Joohyun và Seulgi.

Nếu không có Joohyun cũng sẽ không có mình của ngày hôm nay cho nên mình luôn biết ơn Joohyun, cũng rất cảm ơn cậu. Mình hy vọng hai người có thể ở bên nhau, có thể có một kết cục hạnh phúc.

Kỳ thật, Joohyun cũng giống như cậu, luôn tự đóng chặt lòng mình không cho ai đi vào, hai người đều ở đó chờ đợi nhau, đợi đối phương nói ra tiếng yêu. Joohyun từng nói với mình rằng, cậu tạo cho cô ấy có cảm giác bình yên, cậu giúp cô ấy thoát khỏi sợ hãi, mà cậu đã vì Joohyun chịu bao nhiêu khổ sở, rơi bao nhiêu nước mắt thì chắc cậu hiểu rõ hơn mình.

Sooyoung, vì cái gì mà hai người yêu nhau như vậy phải rời xa nhau? Là vì cái gọi là định kiến xã hội sao? Mình có thể giải thích sự do dự của cậu, cậu sợ không thể gánh vác trách nhiệm, không thể cho cô ấy một đời hạnh phúc nhưng khi cậu buông tay, như vậy cậu có thấy vui sướng không? Cậu có chắc mình sẽ không hối hận không?

Tình yêu là chuyện của hai người, điều một mình cậu muốn không gọi là yêu, cậu chưa từng nói với Joohyun là cậu yêu cô ấy, hơn nữa lại yêu sâu sắc như vậy, làm sao cậu biết được cảm nhận của cô ấy? Sooyoung, cậu rất lý trí, lý trí của cậu sẽ làm người cậu yêu đau khổ..."

Cô đứng dậy cầm điện thoại của tôi đưa tới trước mặt.

"Gọi điện cho Joohyun đi, hẹn cô ấy nói chuyện một lần"

Tôi nhìn điện thoại trên tay Seungwan, cảm thấy vô cùng căng thẳng. Cô ấy lại lần nữa bắt tôi chọn lựa, lần nữa bắt tôi đối mặt với nội tâm đầy mâu thuẫn, trái tim vốn đã định yên phận của tôi lại chợt nhảy nhót. Seungwan kéo tay tôi cầm lấy điện thoại, tôi chậm rãi cầm lên, bấm một dãy số, chậm chạp không dám bấm gọi.

"Sooyoung, ngay cả một chút can đảm như vậy cậu cũng không có sao?"

Tôi cố gắng ổn định tâm tình đang nổi sóng, dứt khoát ấn phím, tiếng tít tít trong điện thoại vang lên, tôi căng thẳng không thể hô hấp, một giây trôi qua dài như cả thế kỉ, đầu óc tôi trống rỗng, tôi thậm chí không biết mình nên nói gì. Âm thanh chờ điện thoại chấm dứt, bên tai truyền đến giọng nói, tôi bối rối không biết phải làm sao.

"À, ừm, Joohyun..."

"Sooyoung, có việc gì thế?"

Giọng điệu của cô ấy lại thật bình tĩnh.

"Chị ở đâu vậy?"

"À, chị đang đánh bài với cục trưởng Kang"

"Vậy sao? Buổi tối chị có rảnh không?"

Tôi cẩn thận hỏi, tay nắm chặt điện thoại. Cô ấy không nói gì, không khí im lặng lạ thường, qua mấy chục giây tôi nóng lòng hỏi.

"Joohyun, chị còn đó không?"

"Còn, chị đang nghe"

"Nếu như không có thời gian thì lúc khác gặp nhau cũng được, em cũng không có gì quan trọng, chỉ là muốn mời chị một bữa cơm"

Tôi dùng giọng điệu thoải mái che đậy sự khẩn trương và xấu hổ của mình.

"Không, buổi tối chị rảnh, nhưng mà có thể sẽ hơi trễ"

"Không sao cả, em chờ chị"

Tôi bật thốt ra câu đó mà chưa kịp nghĩ, cũng không quan tâm những lời này của cô ấy là đồng ý hay là khéo léo từ chối.

"Vậy tốt"

Cúp điện thoại xong tôi vẫn còn mơ màng, tâm tình lại trầm xuống, tôi có thể cảm nhận được giọng nói lạnh như băng của cô ấy, còn có ánh mắt lạnh lùng đó.

Rời khỏi nhà Seungwan, tôi vô định không biết phải đi về đâu. Tôi thấy sự thống khổ của hai người bạn quan trọng nhất cuộc đời mình, cũng thấy được tình yêu tàn nhẫn và tuyệt vọng thế nào.

Tôi luôn nghĩ họ là hai người vui vẻ, luôn sống vô ưu vô lo nhưng không biết ẩn đằng sau đó là những nỗi đau như vậy, Seulgi đã như vậy, mà Seungwan cũng không khá hơn. Chúng tôi sống thật vất vả, thật mệt mỏi, đều vì sinh tồn mà giãy dụa, đều vì tình yêu mà mâu thuẫn.

Bất tri bất giác đã về đến nhà, bước vào cửa thấy mẹ đang lật qua lật lại mấy bộ áo khoác đông, thấy tôi về liếc mắt nhìn tôi một cái.

"Về thật đúng lúc, mẹ có mua cho cậu mợ, cho con hai bộ đồ, chút nữa con mang đi đi, bây giờ trời lạnh như vậy, đừng để họ nhiễm bệnh"

"Mẹ chu đáo quá, sao trước giờ con không biết nhỉ?"

Tôi ngồi bên cạnh bà, ôm lấy vai bà.

"Hừ, con có bao giờ thèm quan tâm đến mẹ đâu mà biết"

"Dạ, mẹ nói sao thì đúng là vậy, có mẹ thật là tốt"

Mẹ lấy tay đẩy cánh tay tôi ra, trừng mắt liếc nhìn tôi, không thèm để ý hỏi tôi.

"Về đây làm gì?"

"Con biết là mẹ đang nhớ con cho nên về gặp mẹ"

"Tôi nhớ cô? Bớt nói nhảm đi, cô có hiếu từ khi nào vậy hả?"

Khuyết điểm lớn nhất của mẹ tôi là nghĩ một đằng, nói một nẻo, rõ ràng là trong lòng mừng rỡ mà còn có thể nói ra miệng những lời sắt đá như vậy, lại còn giả vờ như thật.

"Con không có hiếu với mẹ thì có hiếu với ai chứ? Con chỉ có một mẹ thôi"

Tôi cầm quần áo lên, cao giọng.

"Có hiếu thì nhanh đi tìm người kết hôn đi, đã sắp ba mươi rồi còn ở nhà, nhìn thật chướng mắt"

Mẹ lại bắt đầu thúc giục, tôi tiến lại vòng tay ôm bà, bộ dạng hết sức lấy lòng.

"Mẹ à, kết hôn chứ có phải nuôi heo đâu, đâu phải cho hai con ở chung chuồng thì thành một cặp, cho dù muốn cưới xin thì cũng phải có tình cảm đúng không? Làm sao lại có người như mẹ chứ, nghĩ gì không nghĩ, suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện đem con gái của mình cho người ta. Con chỉ mới hai mươi tám, tuổi ba mươi vẫn còn xa lắm, sau này con không muốn lập gia đình, không muốn rời xa ba mẹ, con ở nhà chăm sóc hai người, như vậy cũng tốt mà"

Tôi dán người vào lưng mẹ, hai tay ôm eo của bà, mẹ nhẹ nhàng vỗ vỗ tay của tôi, thở dài.

"Sooyoung à, mẹ cũng không muốn con lập gia đình đầu, nhưng phụ nữ vẫn phải tìm một chỗ dựa, mẹ và ba không thể sống cùng con cả đời, con có người chăm sóc, về già sẽ không thấy quạnh quẽ. Mẹ đã sống gần hết một đời người rồi, con vẫn như vậy thật làm mẹ lo lắng"

"Mẹ..."

Tôi hiểu được nỗi khổ tâm của người làm mẹ, cũng biết được tình mẹ thương con không gì so sánh được.

"Haizz, mấy đứa này không biết đang nghĩ gì, một đám đều không muốn kết hôn"

"Hiện giờ đang có trào lưu độc thân, một người sống tự do, giống như mẹ và ba, xa nhau một chút lại thấy nhớ, ăn không ngon, ngủ không yên, đi chơi cũng không vui, thật phiền phức"

"Con nhà ai lấy phải đứa như con thật là xui xẻo mấy đời"

Mẹ khinh miệt đánh giá tôi.

"Đem đồ tặng cho dì con mau lên đi, đừng ở nhà chọc giận mẹ nữa"

"Mẹ cũng ác thật nha, không cho con ăn một bữa cơm ở nhà luôn"

"Ở đó đi, mẹ đi làm"

Nói xong mẹ tiến vào phòng bếp, tôi yên lặng, hai mắt lại dâng đầy nước mắt, bên tai vang lên tiếng nấu cơm.

Mặc quần áo vào, thay giày, cầm áo khoác, tôi lái xe qua công ty, ở lại đó một chút xem xét công việc, lúc trời sắp tối tôi lấy điện thoại gọi Joohyun.

"Sooyoung..."

Bên kia truyền đến âm thanh náo nhiệt, nhưng giọng cô ấy thì thật mệt mỏi.

"Vẫn còn ở đó?"

"Ừm, đang dùng cơm"

"Vậy chị uống ít rượu thôi"

Tôi có chút mất mác không hiểu lý do, vậy ra lời nói của cô ấy lúc đó là khéo léo từ chối.

"Ừm"

Cúp điện thoại, lái xe đi nhà hàng Tây Âu, bàn ăn rộng rãi, thức ăn phong phú chỉ có một người chậm rãi ăn, bữa tối hai người mà giờ chỉ có một người. Thật ra tôi cũng không muốn gặp cô ấy để nói chuyện gì, lấy tư cách gì để đối diện với cô ấy chứ? Tôi đơn giản chỉ là muốn tâm sự vài câu, muốn nhìn thấy mặt cô ấy.

Trong nhà hàng không ngừng vang lên một bài hát tiếng Anh, thật đẹp mà cũng thật buồn, tôi nhớ lại cái đêm khiến tôi bồi hồi rung động đó, điệu nhảy mê người của cô ấy, sự quyến rũ của cô ấy, giọng hát trong trẻo đẹp đẽ của cô ấy, đôi mắt lấp lánh như ánh sao của cô ấy nhưng hiện tại tôi không muốn biết nội dung của bài hát này, cũng không có tâm trạng thưởng thức âm nhạc.

Đang lúc đắm chìm trong tưởng niệm, một mùi nước hoa nồng đậm xuất hiện kích thích khứu giác của tôi, tôi không kìm được ngước đầu lên, lông mày ngay lập tức nhíu chặt lại, tôi lại nhìn thấy gương mặt đáng ghét đó.

"Thật là đẹp a"

Không chờ tôi mở miệng, cô ta tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh tôi.

"Thật xin lỗi, tôi đang muốn ở một mình, cô có việc gì không?"

"Cô chắc là đang ngồi chờ Bae Joohyun"

Cô ta cầm lấy ly rượu của tôi uống một ngụm.

"Nhìn không ra cô lại là một T si tình như vậy"

Cô ả lại một bộ dạng kiêu căng tự đắc.

"Đừng chờ nữa, cô ấy sẽ không đến đây đâu, tôi vừa ở khách sạn thấy một người đàn ông đưa cô ta đi rồi, nghe nói là vị hôn phu gì đó"

"Tôi chờ ai có liên quan đến cô?"

Cô ta đưa mặt lại sát bên tai tôi, nheo nheo mắt.

"Tôi thích dạng T như cô, có cá tính, có khí chất"

Nói xong tự tiện đặt tay lên đùi tôi.

"Có người nào nói với cô rằng khí chất như vậy sẽ làm cho P bị hấp dẫn chưa?"

Vừa nói vừa lấy tay di chuyển trên đùi tôi, tôi không nói gì nhấc chân mình ra xa.

"Nhìn bộ dạng này của cô, có khi nào là chưa bao giờ đụng qua phụ nữ a?"

Mặt tôi không biết thế nào mà bỗng nhiên đỏ ửng, tôi không để ý đến cô ta, tiếp tục ăn cơm.

Tôi không muốn làm cái gì T của cô ta, cũng không muốn gây thù chuốc oán, tôi nghĩ sự lạnh lùng, xa cách của tôi sẽ làm cô ta bỏ đi, ai ngờ chẳng những không rời đi mà càng lúc càng quá đáng, cô ta cầm lên một ngón tay trên bàn tay trái của tôi, nở nụ cười gian trá.

"Ngón tay dài như vậy, lãng phí thật là đáng tiếc"

Tôi bỗng nhiên cảm thấy vô cùng chán ghét, sao trên đời này lại có người phụ nữ không biết một chút gì gọi là liêm sỉ như cô ta vậy? Tôi đứng lên, giật tay ra khỏi tay cô ả, chỉ vào mặt.

"Wang Ni, cô đừng có quá đáng!"

Bởi vì đang trong nhà hàng nên tôi không thể lớn tiếng làm hỏng không khí lãng mạn của nơi đây nhưng vẫn khó có cách nào khống chế được cảm xúc của mình. Đây là nơi rất đắt tiền, tôi không thể phá hoại một buổi tối ngọt ngào của người khác.

Cô ả cũng đứng lên, bước đến đứng trước tôi, tay mân mê từng lọn tóc của tôi, khiêu khích nhìn tôi.

"Tôi vẫn cứ quá đáng như vậy, cô có thể làm gì được tôi?"

"Tránh ra"

Tôi đẩy tay cô ta ra.

"Lại muốn đi? Lần này e là không dễ dàng như vậy đâu"

Cô ta khoanh tay cản đường tôi.

"Wang Ni, rốt cuộc thì cô muốn gì?"

"Cưng là T, tôi là P, cưng nghĩ tôi muốn gì?"

Cô ta cợt nhả hỏi tôi, tôi dùng hết sức đẩy cô ta đi ra ngoài, cô ta bị đẩy ngã lên ghế, đi được vài bước, cô ta lại kéo tay tôi, tôi ngoái đầu nhìn lại gương mặt phấn son lòe loẹt, lạnh lùng nói.

"Wang Ni, cô không nên để tiện như vậy"

"Hừ, tôi đê tiện? Tôi để tiện hay là Bae Joohyun để tiện? Cả ngày cùng đàn ông uống rượu ăn cơm, câu dẫn phụ nữ còn quyến rũ đàn ông, làm dự án này không chừng còn ngủ cùng với vài người đàn ông nữa..."

Máu nóng của tôi bốc lên tới đầu, tôi cảm thấy máu trong người sôi lên sùng sục, tôi đi qua, trừng mắt nhìn cô ta.

"Cô nói lại lần nữa"

"Tôi lặp lại lần nữa cũng chẳng sao, Bae Joohyun chính là đồ đàn bà đê tiện, không biết xấu hổ"

Tôi nắm lấy cằm của cô ta, hung hăng bóp chặt, vẻ mặt tự đắc của cô ta lập tức biến mất chuyển thành giận dữ, hai tay của cô ta cố hết sức đẩy tay tôi, định nói gì đó nhưng miệng đã bị tôi bóp mạnh không thể mở ra, cô ta đưa tay định tát tôi, tôi dùng tay trái giữ lấy tay cô ta. Cho tới bây giờ, tôi chưa từng tức giận với ai đến mức như vậy, cũng chưa bao giờ vì tức giận mà làm đau ai nhưng lần này tôi hoàn toàn bị cô ta chọc giận.

---
Xingg

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro