Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 34

Sáng sớm tôi đưa Soohee gửi qua nhà mẹ nhân tiện giúp Giám đốc gửi tặng mấy phần quà cô ấy mang về từ nước ngoài, sau đó liền chở cô ấy đến công ty.

Cô ấy đi nước ngoài một tháng, trên bàn làm việc đã chất cao một chồng văn kiện, công ty cũng tích lũy một đống công việc chờ cô ấy giải quyết, mùa đông sắp đến, những công trình đang thi công liền phải ngừng lại, công trình cầu đường cũng phải nghiệm thu bàn giao, công trình chung cư chưa xây xong phải dự trù hoạch toán, vay ngân hàng đến kỳ thanh toán, báo cáo tài chính cần được phê duyệt... Tất cả công việc đọng lại cùng một chỗ, bận sứt đầu mẻ trán.

Mỗi ngày, buổi sáng cô ấy đều phải không ngừng đi đi về về ngân hàng nhà nước, cùng lãnh đạo đi thị sát nghiệm thu, buổi tối lại phải tăng ca làm việc đến tận đêm khuya, mỗi hạng mục báo cáo đều phải tự mình xem qua.

Một ngày thường chỉ ngủ mấy giờ, có khi còn không kịp ngủ, cho dù như vậy cô ấy dường như lại có vô tận sức lực và nhiệt tình, mỗi ngày đều mặt mày vui sướng thần thái sáng lạn.

Có điều, thời gian dài như vậy người mệt không chịu nổi lại chính là tôi, thật nhiều lần tôi đều đợi không nổi cô ấy xong việc mà ngủ gục trong xe, có những tối lại dựa vào ghế xoay trong văn phòng ngủ dưới ánh đèn sáng rọi, dù như vậy cô ấy chưa từng chủ động đánh thức tôi, có đôi khi cô ấy sẽ một mình lái xe ra ngoài, đôi khi lại ngồi bên cạnh chờ tôi, mãi đến khi tôi tự mình tỉnh lại.

Mỗi lần tỉnh giấc đều thấy được ánh mắt dịu dàng như nước của cô ấy, tôi chưa bao giờ nếm qua hương vị hạnh phúc rõ ràng như vậy, tôi liều mạng hít thở hương thơm đặc biệt của riêng cô ấy, tham lam hưởng thụ những sủng ái ngọt ngào cô ấy ban cho. Thậm chí tôi còn có ý ngủ nhiều hơn, chỉ vì khi tỉnh lại được nhìn thấy dáng vẻ như thế của cô ấy, vạn vật lặng im, chỉ còn cô ấy ở kề cận tôi.

Tôi cũng bắt đầu tính toán cho tương lai của mình, cô ấy có một câu nói rất đúng, có một số việc không chấp nhận đắn đo suy nghĩ, cũng không chấp nhận được đến đâu hay đến đó, tôi không thể ở trong lòng xách cờ hiệu hùng tâm tráng chí mà lại hành động như một kẻ nhát gan. Chính là tôi muốn giấu cô ấy lặng lẽ làm hết thảy, thứ nhất là sợ sau khi cô ấy biết được sẽ không cho tôi tiếp tục kề cận, hai là sợ cô ấy âm thầm hỗ trợ.

Những tháng ngày bận rộn cứ như vậy trôi qua cho đến hết một tháng, rốt cuộc cũng kết thúc vào một ngày tuyết rơi yên tĩnh.

Mùa đông ở Seoul cũng không tốt đẹp như mọi người tưởng tượng, không chỉ rét lạnh, mà còn nguy hiểm, nhìn như tinh khiết tuyết trắng, sau khi tan chảy lại vô cùng dơ bẩn, nó không giống như mưa, mưa sau khi qua đi sẽ làm cả thế giới biến thành một diện mạo mới, sạch sẽ tươi mát, tuyết rơi xuống sau đó lại kết thành bằng, tuyết lại tiếp tục bao trùm lên mặt trên, nhìn như vô hại, lại cực kỳ giống một cái bẫy rập xinh đẹp, chỉ cần một giây không cần thận sẽ hối hận không kịp. Tôi rất cuộc biết vì sao cô ấy lại đổi xe mới, bởi vì tình hình giao thông nguy hiểm như vậy thật sự khiến cho người ta không muốn sống, vốn là đoạn đường mấy chục phút phải cẩn thận  chạy hơn một giờ.

Cuối cùng cũng đến nơi, thần kinh căng thẳng của tôi rốt cuộc được thả lỏng, lúc này cô ấy mới nói.

"Sooyoung, vào trong nhà với chị, nghỉ một lát rồi hãy đi"

Giọng nói có mấy phần cương quyết.

"Vâng!"

Chúng tôi cùng nhau vào cửa, lên lầu hai, cô ấy không nói lời nào đưa cho tôi một chiếc áo ngủ, chính xác phải nói là váy ngủ, tôi thử nhìn cô ấy, thấy được trong mắt cô ấy là không cho phép có ý kiến hay từ chối. Tôi vào phòng tắm, thống thống khoái khoái tắm nước ấm một lượt.

Lúc đi ra đã thấy cô ấy mặc áo choàng tắm dựa vào đầu giường đang ngủ, trong tay còn cầm tờ báo đang mở ra, tôi nhẹ nhàng đặt cô ấy nằm thẳng trên giường, giúp cô ấy trùm kín chắn, sau đó đi ra đóng cửa lại, đi qua căn phòng kế bên, nằm vật xuống giường, nhắm mắt liền ngủ.

Hai mươi mấy ngày bôn ba mệt nhọc, đầu óc của tôi nháy mắt bị cơn buồn ngủ đánh bại. Không biết tôi ngủ bao lâu, khi tỉnh lại đã thấy trời đất tối tăm, đầu óc choáng váng, mở mắt ra liền phát hiện một gương mặt xinh đẹp đang phóng đại ngay trước mặt, tôi tưởng mình hãy còn trong giấc mộng, dụi dụi mắt, lắc lắc đầu óc còn đang hỗn độn, tập trung nhìn lần nữa, thấy cô ấy đang mỉm cười dịu dàng nhìn tôi.

"Joohyun?"

"Nếu không em nghĩ chị là ai?"

"Không có, em còn tưởng mình đang nằm mơ"

Tôi ngồi dậy vỗ vỗ mặt mình, cô ấy ngồi một bên cười xảo quyệt.

"Ừm, em quả thật nằm mơ"

"Mơ? Mơ cái gì?"

"Haha, không có gì, đứng lên đi, Seungwan hẹn chúng ta ra ngoài chơi"

Cô ấy nói xong, nét mặt nhẹ nhàng vui vẻ, đứng dậy đóng cửa đi ra ngoài, để lại tôi một mình vẻ mặt ngơ ngác. Tôi mơ cái gì tôi còn không nhớ rõ, cô ấy làm sao biết? Seungwan khi nào thì trở về vậy?

Tôi cảm thấy mình giống như đã ngủ cả một thế kỷ, lúc tỉnh dậy liền bị thời đại bỏ rơi.

Tắm rửa sửa soạn qua loa xong tôi liền chở cô ấy ra ngoài.

Vừa vào quán rượu chúng tôi chợt nghe Seungwan cao giọng nói.

"Chậc chậc, mới đây đã mặc áo cặp rồi, Park Sooyoung, cậu được đấy!!"

"Cậu hâm mộ ghen tỵ đi"

Tôi đi đến bên cạnh cô ấy đắc chí nói, hôm nay áo khoác ngoài của tôi và Giám đốc đều màu xám, không phải cố tình mà là trùng hợp, Giám đốc chỉ cười không nói.

"Mình không nên hâm mộ ghen tỵ hay sao? Mình nào được như cậu, ngay cả một người tiếc thương cũng không có"

"Bớt nói nhảm, cậu trở về hồi nào?"

"Mới bữa nay"

"Ừm, Seulgi đâu?"

"Cô ấy đang đi trên đường, đoán chừng chút nữa mới tới, hiện tại giao thông đang tắc nghẽn"

Nói xong liền chạy tới ngồi cạnh Giám đốc, hai người châu đầu ghé tại nói thầm với nhau, tôi đi theo nhân viên phục vụ ngồi xuống vị trí cạnh cửa sổ, không biết Seungwan nói gì với Giám đốc chọc cô ấy cười không ngừng, tôi ngồi bên cạnh một câu cũng không chen vào được.

Bàn bên cạnh chúng tôi đang ngồi hai cô gái, bộ dáng chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, trang điểm xinh đẹp, trên bàn đã bày đầy món ăn, đặc biệt một trong hai người bên cạnh đã chất đầy một dãy bia. Tôi nhịn không được nhìn cô ấy một cái, phát hiện cô ấy cũng đang nhìn tôi, giây phút hai mắt chạm nhau, cô ta lộ ra một nụ cười quỷ dị, tôi vội vàng thu lại ánh mắt, nghĩ thầm tôi dường như không quen biết gì cô ta, hà cớ gì nhìn tôi như thể gặp phải người quen cũ?

Mười mấy phút sau, Seulgi mặc áo khoác đỏ, chân mang giày da màu đen, ngẩng đầu sải bước tới đây, tới nơi không nói hai lời lập tức cất giọng kêu người phục vụ, đây là thói quen của cô ấy, chưa gọi xong món ăn sẽ không nói chuyện khác. Ba người chúng tôi dứt khoác đem công việc thần thánh này giao phó cho cô ấy, gọi xong món ăn.

Seulgi cởi áo khoác ra liền nhiều chuyện, kể cô ấy gần đây nịnh nọt chủ nhiệm như thế nào, đấu trí đấu dũng với đồng nghiệp ra sao, đợi đến khi nói hết sự tích anh dũng của mình lại bắt đầu mắng chửi, mắng tên chủ nhiệm khoa ấy lòng tham không đáy, mặt người dạ thú, mắng đồng nghiệp mỗi người đều âm hiểm giả dối, hư tình giả ý, cuối cùng tổng kết lại một câu sâu sắc.

"Tất cả mọi người đều là bạch nhãn lang"

Seungwan cũng chen một chân, đem chuyện của cô ấy một tháng nay kể từ đầu đến cuối, kỳ thật cô ấy đi ra ngoài mở rộng thị trường là giả, du sơn ngoạn thủy mới là thật. Trước đi Gwangju, sau lại đến Daegu, từ Daegu trở về quê nhà, rời khỏi Incheon lại bay đến Busan, cuối cùng từ Busan quay về đây. Đặt chân lên nửa miền đất nước làm cho chúng tôi hâm mộ một phen.

Dụ dỗ tới nỗi Giám đốc đều nói qua đoạn thời gian cũng làm một chuyến Hàn Quốc du hành mới được, nói cho đến khi mọi người đều đói bụng chúng tôi mới cắm đầu ăn cơm.

Giữa lúc đang ăn, một tay của tôi đang cầm càng cua chiến đấu thì bị Seulgi đẩy đẩy.

"Ôi chao, gà con, cậu nhìn xem cô gái bên kia nãy giờ cứ một mực nhìn cậu"

"Không thể nào, mình cũng không biết cô ấy, cô ấy nhìn chằm chằm mình làm cái gì?"

Tôi cúi đầu tiếp tục ăn, Seungwan nghe vậy ánh mắt lóe sáng, xoay đầu ra sau nhìn thoáng qua, sau đó dùng chân ở dưới mặt bàn đá tôi một cước nói.

"Thật đó, thật sự nhìn chằm chằm cậu, Sooyoung, cậu quay qua nhìn thử đi"

"Nhìn cô ấy làm cái gì? Ăn cơm nhanh đi"

Tôi kéo hai tên ấy về, tặng mỗi người một con cua lớn, Giám đốc quay đầu nhìn qua cô gái kia, lúc quay đầu lại ánh mắt không rõ, cũng không nói gì.

"Thật không đoán ra, thời đại bây giờ còn có người thích loại T như cậu"

Seungwan chống đầu mím môi nói, còn nhìn tôi như thể đang nhìn quái vật, tôi có chút mịt mờ hỏi.

"Cậu nói có người thích thể loại T như mình, mà T là gì?"

Tôi mở miệng đầy dầu mở hỏi, Seungwan nhất thời mắt trợn trắng, mặt nhăn nhúm thành một đoàn, nắm lấy tóc quăn nói.

"Trời ơi, vì sao người như cậu vẫn còn sống được trên đời, trời đất quỷ thần ơi..."

Cô ấy nói cái gì tôi hoàn toàn không hiểu, Seulgi cười run cả người, Giám đốc nhìn tôi rồi cũng nhẹ nhàng nở nụ cười, tôi bỏ đồ ăn trong tay xuống vừa lau tay vừa hỏi Seulgi.

"Các cậu cười cái gì đó?"

Seulgi chỉ lo cười, hoàn toàn không để ý tới tôi, tôi quay sang ý hỏi Giám đốc.

"Joohyun, mọi người đang cười cái gì?"

Cô ấy đặt đũa xuống, gãi gãi thái dương, bày ra bộ dáng nghiêm túc, cho dù tôi nhìn ra được cô ấy chỉ đang làm bộ nghiêm túc mà thôi.

"Ừm, chuyện này hơi khó giải thích, Sooyoung, khoảng thời gian em và Chaeyoung còn ở bên nhau, hai người các em ai chăm sóc ai nhiều hơn?"

"À, vấn đề này, hẳn là em chăm sóc cô ấy nhiều hơn một chút"

"Vậy hai người các em ai kiên cường hơn?"

"A, Chaeyoung thuộc loại người bề ngoài nhu nhược nội tâm kiên cường, ai kiên cường hơn ai, em cũng không biết"

"Vậy các em..."

Giám đốc đang định hỏi tiếp đã bị Seulgi thô bạo cắt ngang.

"Ai da, Joohyun, nói chuyện hàm súc với loại người đầu gỗ này là không được, cô ấy chính là một con gà ngu ngốc quê mùa, chuyện này phải ra tay độc ác, dùng chiêu một châm thấy máu mới được, đến đây, gà con, mình hỏi cậu, lúc cậu và Chaeyoung làm chuyện đó, ai là người chủ động?"

"Chuyện gì?"

"Thì là chuyện đó?"

Seulgi vươn hai ngón tay chạm vào nhau một chút.

"Ý cậu là hôn môi? Cái này không phải cả hai đều cần chủ động hay sao?"

Cảm giác duy nhất của tôi lúc này là như lọt vào trong sương mù, không rõ đầu đuôi. Seulgi nhìn chằm chằm tôi, nuốt nước miếng một cái, sau đó lắc đầu bất đắc dĩ.

Seungwan bốp một phát vỗ bàn, chống nạnh đứng dậy nói.

"Ý chúng mình muốn hỏi lúc cậu và Chaeyoung lên giường, ai đè ai? Sao cậu có thể sống tới trình độ này được chứ? Trời ạ, cậu là người sao hỏa hay sao?"

Tôi bỗng chốc mặt đỏ đến mang tai, thì ra các cô ấy muốn hỏi chuyện này, tôi đỏ mặt tía tai lầm bầm trả lời.

"Bọn mình còn chưa lên giường, mình làm sao mà biết"

Các cô ấy nghe vậy tựa như bị sét đánh, đều kinh ngạc ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào tôi, Seungwan và Seulgi bộ dáng không thể tin nổi trợn to mắt nhìn tôi, Giám đốc cũng nghiêng đầu sang nhìn chằm chằm tôi.

"Gà con, cậu đừng nói cho mình biết, cậu vì một người phụ nữ chưa từng lên giường với mình chờ đợi mòn mỏi suốt năm năm?"

"Không phải chứ Sooyoung? Cậu và Chaeyoung yêu nhau năm năm còn chưa từng lên giường?"

Hai người này một câu lên giường, hai câu lên giường, tôi nghe đến mặt đỏ tại hồng, tôi càng lo lắng bất an nói.

"Mình chờ cô ấy và chuyện chúng mình lên giường hay không liên quan gì nhau"

"Rồi, cậu thật giỏi, Park Sooyoung, hôm nay mình coi như bái phục, thật bái phục, mình lớn chừng này cuối cùng được tận mắt chứng kiến Bách Lạp Đồ tình yêu"

Seungwan giơ lên ngón tay cái nhìn tôi khinh thường, Giám đốc từ đầu tới cuối vẫn dùng ánh mắt thưởng thức động vật nhỏ nhìn tôi nhưng mà tôi lại cảm thấy mình bị cô ấy nhìn thành xác ướp. Tôi không hiểu vì sao các cô ấy lại phản ứng mạnh như vậy, tôi vốn là một người phong kiến chính gốc, huống chi mười năm trước chúng tôi đều còn là lũ nhóc chưa đầy hai mươi tuổi, cho dù là sau khi tốt nghiệp cũng mới vừa qua ngưỡng hai mươi, chạm vào tình yêu cấm kỵ đã cảm thấy trái với luân thường đạo lý, sao còn dám làm ra những hành động quá giới hạn khác?

Khi đó chúng tôi cảm thấy được ở cạnh bên nhau đã là hạnh phúc lớn lao, dù cho có lúc nghĩ tới cũng bị lý trí của tôi đập nát, bởi vì lúc ấy còn rất trẻ, không giao phó nổi trách nhiệm cả đời, cũng do còn rất trẻ, không nắm chắc chút nào chuyện của tương lai cho nên mới cảm thấy nhút nhát, tôi sợ Chaeyoung nếu có một ngày rời xa tôi sẽ vì vậy mà không được hạnh phúc.

Có đôi lúc tôi từng suy nghĩ nếu khi đó chúng tôi thật sự làm chuyện gì với nhau, vượt qua lån ranh cuối cùng, hiện tại chúng tôi đã là hoàn cảnh như thế nào? Từ nhỏ Chaeyoung đã có cuộc sống thuận lợi, cũng được truyền thụ tư tưởng phong kiến và giáo dục chính thống cho nên trong tiềm thức của chúng tôi như cũ vẫn còn tồn tại cái gọi là "Xử nữ tình kết".

Tôi cũng thủy chung nhận định hai người yêu nhau ngoại trừ có tình cảm vững chắc làm trụ cột còn càng phải có trách nhiệm, không chỉ chịu trách nhiệm đối với thân thể của nhau, mà còn là trách nhiệm đối với cuộc sống của nhau, trách nhiệm với tương lại của nhau, chỉ có điều lúc đó chúng tôi hãy còn quá trẻ, không có khả năng độc lập, cũng không đủ năng lực phụ trách cuộc sống và tương lai của đối phương, gánh vác không nổi nhiều gánh nặng như vậy.

Bây giờ nghĩ lại có phải lúc đó tôi đã sớm vì tương lai hôm nay của Chaeyoung mà suy tính, cũng sớm nhìn được kết cuộc cuối cùng hay không, ngẫm lại cảm thấy thật may mắn, may mắn chính mình không phá hủy cuộc đời cùng hạnh phúc trọn vẹn của Chaeyoung.

"Các câu hỏi nhiều như thế làm gì? Toàn bắt nạt mình thôi, còn chưa nói cho mình biết chuyện đó là thế nào đó a"

Tôi xoa xoa cổ, hỏi lại Seulgi, Seulgi lúc đầu còn ngạc nhiên nhưng cũng từ từ trở nên đạo mạo hệt như cô giáo đang giảng bài cho học trò.

"Đó là một từ tiếng Anh chỉ sự phân vai trong mối quan hệ đồng tính, chỉ một người có thiên hướng nam tính, giống như cậu vậy đó, hiểu chưa?"

"Tớ nam tính lắm à?"

Tôi cúi đầu tự đánh giá mình.

"Đúng đó, cậu cũng khá giống, nhưng mà nếu nói cậu là gia T cũng không phải, nhưng nói nương T cũng không đúng, cái này..."

Seulgi một miếng bia nói oang oang, nhưng mà càng nói lại càng khó hiểu.

"Gia T? Nương T?"

"Gia T chính là có cách ăn mặc giống nam giới, nương T tuy là có bề ngoài nữ tính nhưng là cách cư xử thì cũng giống như nam giới vậy đó"

Tôi không thể không thừa nhận tôi lạc hậu rồi, tôi chỉ biết trên đời có hai giới tính là nam và nữ, không biết là nữ cũng phân biệt ra nhiều dạng như vậy. Yêu là yêu, cần phân biệt nhiều vậy làm gì? Tôi nhăn trán, suy nghĩ rối rắm, sự việc mới mẻ này thật sự làm tôi có chút bối rối.

"Cậu trước giờ luôn đầu gỗ như vậy, hôm nay tớ chỉ dạy cậu một chút để cậu mở mang tầm mắt. Gia T là dạng phụ nữ mạnh mẽ như nam giới, nương T là dạng bề ngoài dịu dàng nữ tính, được chưa? Không hiểu nữa thì đi chết đi"

Seulgi ném ly bia lên bàn, không còn chút kiên nhẫn nào nữa. Sao lại nhìn tôi như vậy chứ? Tôi tuy là hơi lạc hậu tí nhưng mà trí thông minh cũng đâu có kém, tôi còn biết có chuyện không hiểu thì lên hỏi google cơ mà. Quay qua nhìn Giám đốc, cô ấy cười như không cười nhìn tôi, tôi nghĩ cô ấy ít nhất có thể mở miệng giải vây cho tôi, vậy mà cái gì cô ấy cũng không chịu nói.

"Mình thấy lạ lắm nha, có phải bây giờ sinh viên tốt nghiệp đại học ra đều lạc hậu như vậy không? Con người bây giờ thật đáng buồn, trí thương đi lên, tình thương đi xuống, chế độ giáo dục như vậy gây áp lực rất lớn, những bông hoa của Tổ quốc đều bị việc học làm trở thành ngu ngốc hết rồi. Cái bộ dạng này, chỉ làm được cái rắm"

"Seulgi, cậu mới là cái rắm a"

Tôi bị cô ấy chọc giận, hạ nhục mình còn xỏ xiên mình, Seulgi xoa xoa mặt, liếc xéo tôi, nghiến răng nghiến lợi nói.

"Gà con quê mùa, cậu là gạch lót bồn cầu, cái rắm cũng không bằng"

Tôi cũng tức giận, đang thì phải cùng cô ấy sống mái một mất một còn thì Seungwan góp lời.

"Seulgi, cậu nói thế nào vậy? Sooyoung sao có thể không bằng cái rắm được? Nếu Sooyoung là cái rắm, thì chính là tuyệt thế thần rắm, đúng vậy không, Joohyun?"

Seungwan ngoác miệng hỏi Giám đốc, Giám đốc gật đầu liên tục đến mức mặt mũi đỏ bừng.

"Đúng, đúng, Seungwan nói rất đúng"

Trừ việc cười cợt tôi thì mấy người đó không có việc gì vui vẻ để làm nữa hay sao? Tôi bị các cô ấy chọc giận nên đầu nóng bừng bừng, phải đi toilet giảm nhiệt.

---
Xingg

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro