Chap 3
Chiếc hộp đựng viên Topaz được nâng niu cẩn thận đưa xuống bàn đấu giá từng chút một. Cả khán đài phút chốc chìm vào im lặng. Ai nấy cũng đều hồi hộp mong chờ được nhìn thấy báu vật được coi là đại diện cho cả gia tộc lớn nhất ở Athena- Gia tộc Apollo.
Người đại diện cũng không trì hoãn thêm một giây phút nào nữa, gã từ từ mở ra nắp của chiếc hộp, cái thứ vướng víu che mất thứ bên trong ruột nó.
Tiếng xôn xao kinh hãi trở nên lan rộng.
Không có một thứ gì ở trong hộp cả.
"Sao... Sao có thể như thế được?? "
"Ha ha, tôi cũng đoán trước được rồi. Làm sao báu vật của gia tộc Apollo có thể dễ dàng bị đem đi bán đấu giá như thế chứ! "
"Đúng là một trò cười"
"Không... Không thể như thế được, chắc chắn nó đã bị trộm mất"
"Ha hả? Trộm? Nực cười!! Ai chả biết nơi đây phòng vệ nghiêm ngặt chứ, sao có thể nói là bị trộm được? "
"Ta thấy các người là đang lừa chúng ta"
"................. "
Cả khán đài náo loạn, ngoại trừ một mình Joseph vẫn thản nhiên bình tĩnh quan sát tất cả người trong đây. Đột nhiên tầm mắt anh dừng lại trên một người đàn ông chùm áo choàng kín mít ở phía tây khu tầng 3, vì cáu giận nên hắn ta đã ném luôn áo choàng xuống sàn, để lộ ra khuôn mặt già nua xấu xí.
Nhìn thấy thứ mình muốn thấy nhất ở trong này, anh lặng lẽ kéo mũ áo xuống thấp hết mức, hòng che giấu đi nụ cười mỉa mai khinh bỉ "Không nằm ngoài dự đoán, lão cũng ở trong này".
"Về thôi Jack, không cần ở lại đây thêm nữa. Thứ chúng ta cần không có ở đây. "
Hai người chuẩn bị cất bước ra về thì giọng nói của gã chủ trì lại vang lên có phần vội vã "Xin quý vị bình tĩnh, ta vừa mới nhớ ra rằng trước khi mở cuộc bán đấu giá, ta đã lỡ bán nó cho một vị quý tộc mất rồi. Xin chân thành xin lỗi tất cả những vị khao khát chiêm ngưỡng nó đang có mặt tại đây. Để chuộc lỗi, món hàng cuối cùng sẽ được đưa lên ngay lập tức. Mời tất cả quý vị trên khán đài hãy cùng hướng mắt về đại sảnh!"
Sự bất mãn của đám đông trong chốc lát lại được dập tắt. Tất cả đều gạt viên Topaz sang một bên và cùng nhau đón chờ món hàng cuối cùng này.
"Ê, đợi đã Joseph, đợi xem nốt món hàng cuối đã, ta rất muốn nhìn xem tên nô lệ đó trông ra sao mà chúng lại tâng bốc đến vậy. "
"Hừ, thứ gì vào miệng bọn chúng cũng đều như vậy, chúng chỉ muốn moi tiền từ những kẻ như ngươi thôi." Cũng biết tên Jack này chỉ thích náo nhiệt, không đạt được mục đích thì quyết không về. Không còn lựa chọn nào khác nên anh cũng đành nán lại chờ đến khi buổi đấu giá nhàm chán này kết thúc.
Tiếng lê bánh xe chở song sắt ì ạch lăn tới giữa sảnh. Mọi con mắt đều dòm về phía lồng sắt được trùm kín bởi tấm vải đỏ dài, người bên trong như thoắt ẩn thoắt hiện dưới tấm vải, mờ mờ ảo ảo khiến cho bọn người xem càng thấy hứng thú.
Bánh xe dừng lại, đặt song sắt đứng yên vị giữa sảnh, dễ dàng lọt vào tầm mắt của những kẻ nơi đây. Gã chủ trì nhìn vào lồng sắt đã được che phủ kín mít lại nhìn lên lũ người đang tò mò sắp chết ở trên kia, lão dõng dạc nói "Một nghìn viên ruby đỏ, có ai trả giá không? "
Cả đám người trên khán đài trở nên mơ hồ.
"Cái gì mà một nghìn đá ruby đỏ? Này là muốn ăn cướp sao? "
"Những nô lệ cho dù có đắt giá đến mấy cũng chỉ dừng lại ở mức ba trăm đá ruby, còn những nô lệ không có giá trị thì chỉ vài chục, thậm chí là chỉ mấy viên ruby, làm gì có chuyện bán nô lê với giá một nghìn đá bao giờ? "
Tiếng xôn xao to nhỏ bắt đầu lan rộng khắp khán đài, ai cũng cho rằng giá bán quá vô lý, chỉ là một nô lệ mà phải trả bằng cái giá trên trời như vậy.
"Ha ha.. Ta biết các vị sẽ phản ứng như vậy cho nên ta sẽ để cho quý vị được ngắm nhìn món hàng của ta một chút... Xem nó có đáng giá hay không."
Lồng sắt xoay chuyển, khiến bốn góc của tấm vải bay lên nhè nhẹ. Gã tùy tay giật mạnh một góc vải xuống khỏi lồng sắt, để lộ ra những thanh sắt đang giam chặt lấy cậu ở bên trong nó.
Qua những khe hở từng hàng sắt, người ta thấy một thân hình gầy nhỏ chỉ mặc một chiếc áo dài đơn giản bị dây xích cố định lại tứ chi, đang sợ hãi mà co thân lại thành hình tròn.
Đôi mắt xám tro đáng thương rụt rè ngước lên phía trên, tình cờ cậu cũng bắt gặp một ánh mắt vàng ngọc cũng đang nhìn chằm chằm vào mình. Đó là một ánh mắt ma mị đầy quyến rũ và thật xinh đẹp, khác xa với đôi mắt xám tro của cậu. Giống như chỉ có đôi mắt đó là đang phát sáng giữa màn đêm bao phủ này.
Dù chỉ nhìn từ phía xa, nhưng không hiểu sao ánh mắt ấy lại chiếu ấm cả người cậu, mang lại cho cậu một cảm giác an toàn. Trong thâm tâm cậu thật muốn gọi người đó một tiếng "chủ nhân". Sự thật là cậu rất muốn người đó sẽ mua mình về, dù chỉ làm một kẻ nô lệ thấp kém thôi thì cậu cũng cam chịu.
Nhưng đôi mắt ấy lại bị che đi, hoặc giống như là cố tình không để cậu nhìn thấy. Phải chăng người đó khinh thường cậu?
Nghĩ vậy cậu cảm thấy rất tủi thân, khuôn mặt nhỏ nhắn cúi gằm xuống, đôi mắt bắt đầu bao phủ bởi một tầng hơi nước.
Kẻ có đôi mắt xinh đẹp ở trên khán đài vẫn làm bộ làm tịch vô cảm không quan tâm đến sự đời kia sau khi thấy cậu nhóc con đó không nhìn mình nữa thì lập tức ngồi thẳng dậy, khó hiểu mà nhìn cục bông xám "Hử? Sao không nhìn mình nữa? Chẳng lẽ chán rồi? "
Khi đang suy nghĩ miên man, thì đột nhiên có giọng hô từ trên cao vói xuống đánh tan suy nghĩ của anh
"Một nghìn một trăm đá ruby đỏ"
Cả hội người đều quay lại nhìn kẻ vừa hô.
Có kẻ hô, thì lập tức cũng có kẻ khác hô theo.
"Một nghìn hai trăm đá"
"Một nghìn năm trăm đá"
"........... "
Khán đài sôi động náo nhiệt hẳn lên. Đúng như mong đợi của lũ bán, bọn người mua quả thật đem hết số tài sản của mình để có được thứ hàng lạ hiếm hoi lại ngon miệng này.
"Năm nghìn đá ruby đỏ"
Loại giá mua nô lệ khiến ai cũng phải ngỡ ngàng, há hốc mồm nhìn kẻ ra giá. Chẳng ai đưa ra giá cao hơn nữa.
"Năm nghìn đá ruby lần thứ nhất? "
"Năm nghìn đá ruby lần thứ hai? "
"Năm nghìn đá ruby lần thứ ba? "
Gã chủ trì hỏi đến lần thứ ba để chốt giá rồi nhưng vẫn chẳng có ai trả giá cao hơn.
Cậu len lén nhìn kẻ trả giá mua mình. Là một lão trung niên già xấu xí, lão cũng đang nhìn cậu, vẻ mặt đó của lão chẳng khác lũ khách nhân đã sàm sỡ cậu là bao, thậm chí khi lão nở nụ cười với cậu thì trông lão lại càng chẳng khác gì một tên biến thái ấu dâm hạng nặng.
Cậu thật sự sợ hãi và kinh tởm lão. Nỗi thất vọng tràn trề lan tỏa trong cậu.
Cậu cố gắng đi tìm ánh mắt đã đem lại hơi ấm cho cậu, mong muốn cầu đến sự giúp đỡ của người đó nhưng dù có nhìn khắp khán đài đi chăng nữa, cậu cũng chẳng tìm thấy.
Cậu trầm lặng cúi đầu đè lên đùi gối, chịu chấp nhận rằng mình sẽ trở thành nô lệ của lão già kia.
"Nếu không còn ai trả giá cao hơn.... "
"Mười nghìn đá ruby đỏ".
Một lần nữa, bọn người lại kinh ngạc quay đầu nhìn người vừa trả giá.
Ngay chính cả người vừa trả giá còn kinh ngạc trước hành động của mình, phải có người bên cạnh lay hồn về
"Joseph, ngươi điên rồi!! Mười nghìn đá cho một nô lệ?"
Lúc này, anh mới nhận ra rằng mình đã quá hấp tấp, chỉ là anh không muốn nhìn thấy khuôn mặt thất vọng kia nên mới đưa giá liều lĩnh như vậy. Nhưng sĩ diện không cho anh rút lại lời vừa nói, anh chỉ đành cố gắng biện hộ "Ta chỉ là không muốn nhìn thấy lão già đó có được thứ mình muốn. Cái khuôn mặt hiện giờ của lão mới là thứ ta muốn nhìn"
Quả thực hiện giờ khuôn mặt của lão đang nhăn nheo méo mó đến cực điểm. Đến một người "hàng xóm" như tên Jack còn cảm thấy thỏa mãn, chứ nói chi đến người cùng nhà.
Cái giá mười nghìn cao ngất kia đương nhiên không còn kẻ nào trả cao thêm nữa, vì vậy, nô lệ Aesop Carl nhanh chóng được giao bán cho chủ nhân thực sự của gia tộc Apollo - Joseph Desaulniers.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro