a l w a y s
Nếu tôi gặp được Chúa, tôi sẽ nói với ngài ấy điều này , điều mà tôi đã muốn giải thoát từ tận sâu trong đáy lòng bấy lâu nay. Tại sao cuộc đời của tôi lại tựa như tách cà phê không bao giờ được gọi? Tôi sẽ tóm cổ ngài ấy mà gào lên rằng :"Cái chết của con chính là ly Americano không thể lại rót đầy."
Nhưng đấy là khi tôi gặp được Chúa, còn với tôi hiện tại, cứ mỗi lần mở mắt sau giấc ngủ dài nhờ thuốc an thần liều mạnh tôi lại ao ước giá như mình đã chết. Tại sao? Bởi vì cái cảm giác ghê tởm chính cơ thể của mình lại dâng lên không ngừng, tôi đã đẩy người con trai mà tôi yêu thương vào con đường cùng, khiến em ấy rơi vào trầm cảm, một căn bệnh mà tôi chưa lần nào liên tưởng đến được. Rồi con chó mực đấy đã để em tự kết thúc cuộc sống, lúc đến nhận được thống báo khi em rời tôi mãi mãi, tôi mới biết mà luận ra rằng trong thế giới của tôi đã mất đi một Park Jimin.
Sau khi nhận được cuộc gọi thông báo Jimin tự tử, tôi đã nhanh chóng đến căn hộ em đang ở mà không thèm hóa trang, cứ để để ngôi sao sáng trói trên TV thường thấy đầu tóc rối bù, mặc quần áo chẳng ra thể thống thì mà lao chiếc siêu xe tới. Sâu thẳm trong thâm tâm tôi mong đây chỉ là một trò đùa mà đến chính tôi cũng không nhận ra được.
Dưới khu căn hộ đầy dẫy những người tò mò về thân phận người đã khuất mà tập trung đông đúc, lúc tôi rời khỏi xe vô tình lại trở thành tâm điểm của mọi người, tôi cố gắng chen vào đám người mà chạy nhanh lên căn hộ của em. Đi vào căn phòng, đập vào mắt tôi là con người đang nằm dưới ghế sofa, trên người độc nhất chiếc áo sơ mi dài đến đầu gối mà tôi đã tặng vào lần đi chơi đầu tiên.
Cả người em xanh xao, gầy gò. Đây còn là Park Jimin không? Tôi đã tự hỏi khi nhìn thấy em lúc đó, khuôn mặt lúc đó của em trông thật thanh thản, đôi môi hồng hào của em bây giờ khô khốc. Khung cảnh xung quanh thật quá đỗi lạ lẫm, căn phòng từng được em trang trí bắt mắt bây giờ đã được thay thế bằng một màu đen buồn thảm. Xung quanh chiếc sofa nơi em nằm lăn lóc tất cả loại rượi bia.
Đến bây giờ tôi mất bất giác nhớ lại câu hỏi mà em hỏi tôi sau một tháng chia tay :" NamJoonie, nếu em nói em bị trầm cảm anh có tin không?". Lúc đấy tôi nghĩ em chỉ tiếc nuối mà vớt vát níu kéo lại tình cảm của tôi nên tôi đã lạnh nhạt mà chả lời rằng trầm cảm là căn bệnh khiến người mắc phải tự tử để tìm lại cái thuần khiết của chính mình, vậy sao em chưa chết. Thế đấy, tôi đã trả lời một cách không thể nào khốn nạn hơn, tôi đâu biết chính câu trả lời của tôi là con dao găm thẳng vào tim người con trai yếu đuối đấy.
Cầm mảnh giấy nhăn nheo mà nhân viên khám nghiệm tử thi giao cho tôi, nội dung cũng chỉ ngắn gọn "Joonie, anh chưa bao giờ hiểu được con người thật của em cả." Tôi lúc ấy cũng chỉ có thể lầm nhẩm trong miệng như một tên điên. Phải, tôi chưa bao giờ chịu nghe em ấy giải thích hay có cách nhìn em ấy bằng ánh mắt khác sau chuyện đó. Tôi chưa bao giờ chịu nhìn thẳng vào con người thật của em, bởi vì cái lòng tự tôn của tôi lúc đấy quá cao tôi thừa nhận.
Chuyện em muốn giải thích, chính là chuyện tôi vẫn luôn muốn lẩn tránh, rằng em không sai, người sai cuối cùng rốt cuộc vẫn là tôi. Tôi và em yêu nhau, chính là em chủ động tỏ tình với tôi, tôi đã đồng ý. Lúc đấy tôi vẫn là đứa làm ở bar để trả nợ, hầu như không có một khoảng dư thừa nào, em đã chạy khắp nơi để làm thêm và vay một khoảng ở khá lớn ở gia đình để trả giúp tôi. Em bảo, là em tình nguyện.
Từ đó chúng tôi vẫn đi làm thêm, chỉ khác là buổi sáng em đi học, tôi đi phát tờ rơi, buổi tối em sẽ làm thêm ở nơi gần ký túc, tôi sẽ lại là phục vụ ở bar. Cuộc sống cứ thế trôi qua cho đến lúc tôi và em đủ tiền mua được một căn hộ, diện tích không lớn nhưng cũng không quá nhỏ. Tôi và em ở cùng nhau.
Tôi bắt đầu điên cuồng làm việc để kiếm tiền, tôi không muốn em khổ cực nữa nhưng không ngờ sự may mắn lại đến với tôi nhanh như vậy, tôi được nhận vào một công ty buôn bán mặt hàng đa cấp, dù không được học hành đàng hoàng nhưng kinh nghiệm ngoài xã hội của tôi cũng đầy đủ. Rồi cái sự cố gắng của tôi cũng được trả một cách xứng đáng, tôi được thăng chức rất nhanh. Không lâu sau đó mở một chi nhánh riêng hết sức thuận lợi.
Chúng tôi kết thúc khi người nói ra lời chia tay là tôi. Buổi sáng hôm ấy em về nhà để thăm bố mẹ, tôi ở nhà lục lại tủ đồ, không ngờ trùng hợp tìm được một cuốn sổ màu da trời. Tôi mở ra, những dòng chữ, những câu từ như muốn đâm nát mắt tôi. Nội dung nói về tôi, hay thật. Em coi tôi như món đồ chơi mà tiêu khiển. Em bắt chuyện rồi tỏ tình, chỉ là quá trình mà em sắp đặt khi thua một vụ cá cược. Sau khi kể về chuyện đó, quyển sổ chỉ còn lại những trang giấy trắng. Tôi đâu biết em có thói quen viết những thứ quan trọng nhất sau cuối trang trong mỗi câu truyện. Cuối trang mà em ghi "Nhưng sau tất cả, em vẫn yêu anh NamJoon à" tôi sẽ mãi mãi không đọc được vì lửa giận trong tôi đã xé nát quyển sổ đó rồi.
Tôi thật không hiểu lúc ấy tại sao tôi lại có thể bình tĩnh để nói được lời chia tay, có lẽ tại rằng tột cùng của đau khổ sẽ khiến tâm can mình lắng đọng. Thật ra, lúc đầu em tỏ tình với tôi, tôi không hề thích em tý nào. Nhưng tôi trước khi thấy quyển sổ của em là lúc tôi yêu em bằng cả tính mạng. Chẳng phải vì tôi quá yêu em nên mới sợ hãi như vậy?
Khi tôi nói ra lời chia tay, em đã khóc òa lên, đã hỏi tôi vì sao, em đã xin lỗi tôi mà không biết nguyên nhân, đã cầu xin cho em một lời giải thích. Tôi không chắc là em có tình cảm với tôi hay không nhưng lúc ấy nhìn em rất đau khổ. Nhưng, tôi cũng đau mà? Tôi không muốn bị dắt mũi mãi thế. Một lần nên dứt khoát tất cả cho nên tôi đã đưa em sổ đỏ của căn hộ mà lâu nay chúng tôi sống chung và một khoảng tiền không nhỏ. Khi tôi đưa em những thứ đó, em đã cười, nụ cười chua xót mà điên dại.
"Tiền, tất cả cũng chỉ có thế" Em nói với tôi rồi rời đi. Thật ra khi công ty của tôi phát đạt, tôi vẫn không có ý định chuyển nhà là vì lúc ấy tôi vẫn còn ảo tưởng vào tình yêu với Jimin. Nhưng giờ thì kết thúc rồi.
Tôi tỉnh dậy sau cơn ác mộng đấy. Nói là ác mộng nhưng chỉ khi lạc vào trong giấc mơ tôi mới có thể gặp được em. Nơi tôi nhìn thấy em được bao phủ bởi hai màu trắng đen như âm dương, tượng trưng cho tôi và em vậy, tôi đứng ở vùng đất màu đen, mọi sinh vật đều có màu đen, nhưng thật kì lạ, đôi mắt của chúng đều ánh lên màu đỏ như máu. Còn bên kia vùng đất nơi em đang ngồi, một khoảng đất trắng, tuyết cứ thế nhè nhẹ rơi. Em ngồi trên một gò đất cao, bàn tay trắng trẻo bụ bẫm như tay em bé vuốt ve con Bạch Hổ nằm bên cạnh.
Trong giấc mơ ấy, dù chỉ là ít phút nhưng tôi chắc chắn rằng em gọi tên tôi, ít nhất là tôi mong như vậy. Như cảm nhận được tôi, em hướng phía tôi mà quay lại. Nhưng như những tất cả con vật bên cạnh, em mang đôi mắt không hồn mà tiến dần về phía tôi. Tôi bất động đứng chôn chân tại chỗ. Em mang đôi chân trần, những ngón chân đáng yêu như lướt qua từng bông tuyết từ từ lại gần.
Em đứng đối diện với tôi, bốn mắt nhìn nhau. Đôi môi xinh đẹp của em nhẹ nhàng nhếch lên rồi chuyển động:
-" Anh khiến em quá thất vọng, Kim NamJoon"
Em nói xong tim tôi như thắt lại, tôi định bước đến gần em mà ôm lấy em nhưng như có bức tường vô hình ngăn cách, tôi mãi mãi không thể nào phá vỡ bức tường để bước vào vùng đất màu trắng ấy cũng như tôi có thể bước vào trái tim em lần nữa không? Tôi không thể biết được. Tôi thấy giọt lệ từ khóe mắt em chảy xuống, giọt lệ mang màu xanh lam. Đại diện cho ác quỷ, em từ từ biến mất khiến tôi hoang mang rơi vào khủng khoảng. Mọi thứ biến mất.
***
Tôi tỉnh dậy, đôi mắt đảo loạn tìm hình bóng của em nhưng không thể, em đã rời xa tôi một năm nhưng tôi không thể nào thích nghi nổi. Xung quanh chỉ là đồ đạc nội thất quá đỗi tiện nghi khiến mọi thứ trở nên nhàm chán. Ánh nắng len lỏi từ chiếc rèn khiến tôi cảm thấy khó chịu.
Thèm muốn được ai đó giết chết ngay bây giờ. Cái cảm giác khó chịu ăn mòn các tế bào trong tôi. Tôi muốn điên lên vì cơ thể như bị hàng ngàn con kiến gặm nhấm.
Cái chết, đúng vậy, tôi chính là muốn chết trong cái ầm ĩ của sự im lặng này, tôi muốn trải qua các nỗi đau mà Jimin từng phải chịu. Nhưng, liệu cái chết có đến với tôi dễ dàng như vậy không?
Tôi sinh ra bản thân đã là một gánh nặng cho gia đình, bố tôi là một thằng nghiện rượu không hơn không kém, Còn bà- mẹ của tôi thì từ khi sinh tôi ra đã bị mắc bệnh qua đường máu. Bà từ đó chỉ có thể nằm trên giường mà an ủi tôi khi bị bố tôi hành hung. Thật ra bố tôi từng rất hiền lành, nhưng chỉ vì tôi, tất cả đều tại vì tôi. Khi mẹ tôi tự tử thành công để giải thoát tình trạng tiền nong trong gia đình, bố tôi bán tôi cho một đám nào đấy để chuộc tiền cược ông thua. Tôi bắt đầu lao đầu vào kiếm tiền trả nợ, thật may ông trời không tuyệt đường sống của con người mà cho tôi cơ hội thể hiện tài năng, ít lâu sau tôi trở thành một CEO giàu có. Và ông trời thật biết trêu đùa, bố tôi quay lại tìm tôi để sống một cuộc sống giàu sang, tôi cũng chẳng thèm để ý rồi đồng ý.
Em đến với cuộc sống của tôi, em đã biến tôi từ một cái máy kiếm tiền không biết đến tương lai thành một thằng đàn ông khốn nạn. Trước lúc tôi biết được thông báo về việc em đã đi mãi ít tiếng, tôi đã nhận được một cuộc điện thoại của em, lúc ấy giọng em run run nhưng vẫn cố bình tĩnh hỏi tôi rằng :" Con người để hiểu thế giới mà tồn tại. Cớ sao thế giới lại không một lần hiểu được em?"
Câu hỏi của em khẩn thiết, tôi dù muốn lạnh nhạt cũng không được nên trả lời rằng :" Chắc do bản thân em chỉ cố gắng được một nửa". Kết thúc cuộc điện thoại dù em nói rất nhỏ nhưng tôi vẫn nghe được giọng em " Vậy nếu biến mất em sẽ hiểu được thế giới và anh- thế giới của em sẽ hiểu em chứ?" Lúc đó tôi linh cảm có chuyện gì đó sẽ xảy đến nhưng bản thân lại tự bảo em không liên quan gì đến mình nữa. Tôi đâu hay biết được tôi là kẻ đã gián tiếp cướp đi sinh mạng của em và chính câu nói đó cũng đang ám ảnh và cố gắng làm tổn thương tôi.
Khi biết tôi có ý định gặp em trên thiêng đàn, bố tôi đã nhốt tôi trong căn phòng này, cũng phải một thằng tồi tệ như tôi làm sao so sánh được với sự thuần khiết và trong trắng của em cơ chứ.
Nơi tôi đang ngồi, tay chân bị xích vào thành giường tránh làm những việc dại dột, nó khiến công việc gặp Jimin của tôi càng trở nên khó khăn hơn.
Nhưng ông ta có chắc rằng khi nhốt tôi như vậy thì tôi có đang ''sống'' không? Không! Tôi chỉ đang "tồn tại" theo cách ép buộc của ông mà thôi. Nếu sống thì chứng minh bằng cách nào đây? Có những lúc tôi đã nghĩ ông ấy nhốt tôi lại là vì bị ám ảnh về việc mẹ tôi đã tự tử như thế nào, nhưng những ý nghĩ gần như dập tắt bởi vì ông chỉ đang lo về việc tiền bạc sau này sẽ ra sao khi tôi chết rồi mà thôi.
Tôi đã lên một kế hoạch, tôi chắc chắn rằng lần này tôi sẽ gặp được em. Sờ vật thể kim loại mát lạnh dưới gối mà sau giờ ăn trưa tôi lấy được. Biết rằng người chịu trách nhiệm về bữa ăn hôm nay của tôi sẽ phải chịu những hình phạt nặng nề nào nhưng vì sự ích kỉ của bản thân, vì để gặp được em. Tôi không thể không làm thế.
Cầm con dao sắc nhọn bóng loáng trên bàn tay tiến dần về phía chiếc gương, trong gương phản ảnh lên con người cao ráo, tỉ lệ cơ thể hoàn hảo, khuôn mặt toát lên vẻ lãnh đạm. Tôi mặc bộ vest màu đen, lâu rồi không gặp em, phải chuẩn bị cho thật bảnh chứ nhỉ, đeo chiếc cà vạt mà em tặng cho tôi. Tôi mãn nguyện nhìn người trong gương.
Tay tôi không chút do dự mà hướng phía con tim đang đập ghim thật mạnh, thật là lạ, lúc con tim bị ghim chặt tôi không thấy đau chút nào mà còn có cảm giác hồi hộp, chắc tôi sắp mặt được em rồi, rút con dao ra cho dòng máu tươi chảy xuống. Tôi nhẹ nhàng chờ thần chết mang tôi đến gặp em. Hơi thở in hằn trong khí lạnh khi tôi thở. Khói trắng đọng lại nơi tấm kính cửa sổ.
Sau một thời gian dài, tôi đã nhìn thấy em. Lần này, tôi đã bước vào được lãnh địa màu trắng, em nhìn tôi cười thật tươi, Park Jimin
__end __09:52AM__
__Dec 30, 2017__
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro