Chap 7. Tâm sự
Một buổi tối trôi qua, Dunk cảm thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn. Em biết rằng dù mọi chuyện có khó khăn đến đâu, Phuwin luôn là người mà Dunk có thể tin tưởng tuyệt đối. Cậu không chỉ là một người anh trai, mà còn là người bạn lớn, người bảo vệ duy nhất trong cuộc đời Dunk.
Phuwin đứng dậy, đi ra cửa. "Anh đi ra ngoài một chút, em có cần gì không?"
Dunk chỉ lắc đầu, cười nhẹ. "Không ạ, anh cứ đi đi."
Phuwin nhìn Dunk thêm lần nữa, rồi gật đầu.
"Được rồi nhớ có chuyện gì phải gọi anh ngay đấy."
Khi Phuwin đi khuất, Dunk nhìn theo bóng lưng của anh trai mình, lòng nhẹ nhàng như thể mọi thứ đều sẽ ổn. Cảm giác an toàn và yêu thương vẫn còn đọng lại trong không khí, làm Dunk tin rằng, dù có bất cứ điều gì xảy ra, anh trai của cậu sẽ luôn là người duy nhất không bao giờ bỏ rơi.
Sau một ngày dài trò chuyện và thấu hiểu, Dunk cảm thấy như mình đang sống trong một thế giới êm đềm hơn. Tuy nhiên, dù không nói ra, em vẫn cảm thấy một chút cô đơn trong lòng, nhất là khi mọi người xung quanh có cuộc sống của riêng họ. Phuwin, người anh trai duy nhất của em, luôn là người ở bên mỗi khi Dunk cần, nhưng lần này, Dunk không chỉ muốn Phuwin là người lắng nghe, mà còn muốn có anh ở gần mình hơn nữa.
Bữa tối đã kết thúc từ lâu, nhưng Dunk vẫn ngồi trong phòng khách, lượn qua lượn lại, dáng vẻ như có gì đó đang suy nghĩ. Phuwin đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi ngủ, nhưng nhìn Dunk, cậu biết em trai mình đang ấp úng điều gì đó.
"Em làm sao thế?" Phuwin nhìn Dunk, khóe miệng nở một nụ cười nhẹ.
Dunk ngẩng đầu lên, mắt lấp lánh như đứa trẻ đang chuẩn bị yêu cầu một điều gì đó lớn lao.
"Anh ơi, em có thể ngủ với anh không?" Câu hỏi của Dunk làm Phuwin hơi ngạc nhiên, nhưng cậu không tỏ ra quá bất ngờ.
"Ngủ với anh?" Phuwin nhướng mày, nhìn Dunk với ánh mắt dò xét.
"Có chuyện gì sao? Em không ngủ được à?"
Dunk gật đầu, nhưng thay vì lý do gì cụ thể, em chỉ nhún vai, giả vờ không quan tâm.
"Em chỉ muốn được ôm anh ngủ thôi mà. Cảm giác có anh bên cạnh làm em an tâm. Chỉ một đêm thôi nhé?"
Phuwin bật cười, mặc dù cậu không hề bất ngờ khi Dunk đưa ra yêu cầu như vậy. Cậu biết Dunk từ nhỏ luôn là đứa em hay vòi vĩnh, và mỗi khi em ấy muốn cái gì, Phuwin sẽ chẳng bao giờ từ chối. Nhưng lần này, lời đề nghị có chút đặc biệt. Dunk không còn là đứa trẻ con lúc trước, em đã lớn hơn rất nhiều, và đôi khi, những lời yêu cầu như vậy lại mang một sự cô đơn không thể diễn tả thành lời.
"Em biết không, Dunk," Phuwin nhướng mày, nhưng giọng nói của cậu vẫn dịu dàng.
"Em lớn rồi, không phải lúc nào cũng cần anh ngủ cùng mới ngủ được."
"Anh mà không ngủ cùng em thì em sẽ không ngủ được đâu," Dunk vò đầu, mắt nhìn anh trai với vẻ mặt không thể nghiêm túc hơn.
"Em sẽ không chịu ngủ một mình. Anh chỉ cần ôm em một chút thôi mà, được không?"
Phuwin bật cười khẽ, không thể không mềm lòng trước vẻ mặt vô tội của em trai. Cậu biết Dunk luôn là một đứa em bướng bỉnh nhưng đôi khi, em ấy lại có những yêu cầu đáng yêu không thể từ chối.
"Được rồi, được rồi, anh biết rồi." Phuwin đầu hàng, đứng dậy và kéo Dunk vào phòng mình.
"Nhưng chỉ một đêm thôi đấy, em phải ngủ một mình từ ngày mai đấy nhé."
Dunk lập tức vội vàng chạy theo, miệng liên tục lẩm bẩm như thể sợ Phuwin thay đổi ý định.
"Một đêm thôi, chắc chắn mà! Em hứa mà!"
Khi cả hai vào phòng, Dunk liền chui vào giường, kéo chăn ra một bên để cho Phuwin có chỗ nằm. Phuwin ngồi xuống giường, nhìn em trai mình đang ngồi tròn mắt chờ đợi. Cậu chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng đắp chăn cho Dunk rồi nằm xuống bên cạnh.
Dunk dựa vào người Phuwin, ngay lập tức cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm đi rất nhiều. Lâu nay, em luôn tự hỏi liệu mình có thực sự cần ai đó ở bên không, nhưng giờ thì em biết câu trả lời rồi. Phuwin là người duy nhất mà Dunk có thể tin tưởng tuyệt đối, và chỉ cần có anh bên cạnh, Dunk cảm thấy như mọi lo âu, sợ hãi đều biến mất.
"Anh ơi," Dunk thì thầm, giọng nói có chút yếu ớt như thể muốn chia sẻ một bí mật.
"Em thực sự rất nhớ anh. Những lúc anh không ở đây, em cảm thấy như mình đang mất đi một phần của chính mình."
Phuwin im lặng, đưa tay vỗ nhẹ vào lưng Dunk, dịu dàng như thể muốn an ủi em trai.
"Anh biết, Dunk. Anh cũng rất nhớ em. Mặc dù chúng ta đã xa nhau một thời gian dài, nhưng anh luôn nghĩ về em, luôn muốn quay về để chăm sóc em."
Dunk khẽ thở dài, ánh mắt đầy sự yên bình.
"Anh có thể ở bên em mãi mãi được không?"
"Anh không thể mãi mãi ở bên em đâu," Phuwin trả lời một cách chân thành
"Nhưng dù có thế nào, em sẽ luôn có anh bên cạnh. Anh sẽ không để em một mình đâu."
Cả hai nằm im lặng, chỉ còn lại tiếng thở đều đặn trong bóng tối. Dunk tựa vào người Phuwin, cảm thấy như mình đã tìm thấy lại được nơi an toàn trong cuộc đời này. Phuwin sẽ luôn là người anh trai mà em không thể thay thế, người bảo vệ, người bạn duy nhất mà Dunk có thể dựa vào.
"Anh ơi..." Dunk ngập ngừng, rồi giọng em lại trở nên nhẹ nhàng hơn.
"Cảm ơn anh... vì lúc nào cũng ở đây với em."
Phuwin mỉm cười, ánh mắt dường như có chút mơ màng.
"Không cần cảm ơn đâu, Dunk. Anh làm những điều này vì em, vì em là người quan trọng nhất với anh."
Dunk kéo chăn lên, ôm lấy Phuwin cảm nhận hơi ấm từ sự hiện diện của anh trai bên cạnh. Mặc dù đã là 19 tuổi, nhưng Dunk vẫn luôn thích cảm giác được gần anh trai mình, như một đứa em nhỏ bé được che chở. Phuwin là người duy nhất mà em có thể dựa vào, một người luôn hiểu mình và không bao giờ phán xét.
"Anh, em có chuyện muốn nói." Dunk nhẹ nhàng lên tiếng, nhìn vào những vệt sáng yếu ớt từ chiếc đèn ngủ trên bàn.
Phuwin, với cặp mắt vẫn còn ngái ngủ, quay qua nhìn em.
"Hửm? Nói đi. Anh luôn nghe mà."
Dunk nhăn mặt, có một cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng.
"Em ghét lắm anh ạ."
Phuwin cau mày, hơi bất ngờ.
"Ghét cái gì? Cứ nói ra đi."
Dunk ngồi dậy, hơi quay mặt về phía cửa sổ, như thể đang tìm một nơi để tránh cái nhìn của anh trai.
"Em ghét chuyện bố mẹ bắt em làm cái này cái nọ. Bố mẹ luôn đặt tất cả kỳ vọng lên em, rồi bắt em phải làm đủ thứ để làm hài lòng họ. Đặc biệt là việc phải sống theo cái khuôn mẫu mà họ đặt ra, giống như giờ đây em phải sống cùng Joong. Em không thích điều đó."
Phuwin lắng nghe, đôi mắt trở nên sâu lắng. Cậu biết Dunk luôn là đứa em nổi loạn, không dễ dàng chấp nhận sự kiểm soát hay ràng buộc từ gia đình. Nhưng nghe em nói như vậy, Phuwin lại cảm thấy một chút đau lòng, vì Dunk chưa bao giờ thể hiện sự bất mãn rõ rệt như vậy.
"Em không thích sống theo ý muốn của bố mẹ à?" Phuwin hỏi lại, giọng nói dịu dàng như đang vỗ về tâm hồn em trai.
Dunk gật đầu, nỗi lòng vơi đi một chút.
"Dạ. Em không thích bị điều khiển. Bố mẹ luôn muốn em làm người mà họ mong muốn, chẳng bao giờ hỏi xem em thực sự muốn gì. Và bây giờ, em phải sống cùng Joong, làm cái gì cũng không được tự do. Từ việc học nhảy cho đến việc sinh hoạt, bố mẹ cứ muốn em sống theo kiểu của họ. Mà em đâu có thích chú Joong đâu. Chú ấy là người thầy nghiêm khắc và bảo mẫu gì đó thôi."
Phuwin khẽ thở dài, đôi mắt cậu nhìn Dunk đầy thương cảm. Cậu hiểu cảm giác của em trai mình, và em biết Dunk đã chịu đựng những áp lực lớn từ gia đình suốt bao lâu nay. Phuwin luôn muốn Dunk có thể thoải mái sống theo cách mình muốn, nhưng sự thật là ba mẹ của họ vẫn luôn muốn kiểm soát và can thiệp vào từng bước đi của Dunk.
"Anh hiểu cảm giác của em mà," Phuwin lên tiếng, tay vươn ra, nhẹ nhàng vỗ lưng Dunk.
"Nhưng đừng nghĩ bố mẹ làm vậy là không thương em. Họ chỉ muốn em có một tương lai tốt hơn, nhưng đôi khi họ quên rằng em cũng cần được sống cuộc sống của mình."
Dunk quay sang nhìn Phuwin, đôi mắt như có chút ngờ vực.
"Anh nghĩ họ muốn gì ở em không? Để em trở thành một người giống như họ mong muốn, hay đơn giản chỉ là một cái tên để họ tự hào?"
Phuwin không trả lời ngay, chỉ nhìn Dunk với ánh mắt đầy suy tư. Cậu biết Dunk đã trải qua những năm tháng đau đầu với những kỳ vọng của ba mẹ. Nhưng Phuwin cũng hiểu rằng đôi khi, sự khác biệt trong cách nhìn nhận giữa ba mẹ và con cái là điều không thể tránh khỏi.
"Dunk, anh biết em khó chịu vì bị ràng buộc như vậy." Phuwin nói, giọng cậu nhẹ nhàng, nhưng lại có một sự kiên quyết nào đó.
"Nhưng đôi khi, chúng ta cần phải chấp nhận một chút điều kiện từ gia đình. Tuy nhiên, em cũng cần phải biết một điều: không có ai có quyền quyết định cuộc đời của em ngoài chính em. Bố mẹ muốn gì thì muốn, nhưng em vẫn phải tìm ra con đường riêng cho mình. Đừng để bất cứ ai, kể cả bố mẹ, ngăn cản em sống cuộc sống mà em muốn."
Dunk ngồi yên lặng, lắng nghe từng lời của Phuwin. Những lời đó như là một lời nhắc nhở về sự tự do và quyền lựa chọn của chính mình. Nhưng vẫn còn một chút gì đó trong lòng Dunk chưa thể hoàn toàn giải tỏa được. Cảm giác bị gò bó trong những yêu cầu và kỳ vọng của gia đình khiến em cảm thấy ngột ngạt, và dù Phuwin đã cố gắng giải thích, Dunk vẫn không thể tránh khỏi cảm giác bức bối trong lòng.
"Em không biết nữa, Phuwin." Dunk thở dài.
"Em cảm thấy như mình chẳng còn gì của chính mình nữa. Mọi thứ đều do bố mẹ quyết định. Ngay cả chuyện thầy Joong trở thành bảo mẫu của em, là điều họ quyết định, chứ không phải em."
Phuwin ngừng một chút rồi cười nhẹ.
"Thầy Joong có gì không tốt mà em lại ghét thầy ấy đến vậy? Anh ấy có vẻ là người rất nghiêm túc và có trách nhiệm mà. Chắc là em cũng cảm thấy khó chịu vì sự nghiêm khắc đó thôi."
Dunk trừng mắt nhìn Phuwin, đôi môi nhếch lên.
"Không phải vậy đâu. Chú Joong chỉ là một người thầy bình thường. Em không ghét chú ấy, nhưng em ghét việc bố mẹ cứ can thiệp vào cuộc sống của em. Em muốn tự quyết định mọi thứ, chứ không phải cứ bị ép buộc. Nên em cứ phá chú ấy luôn"
Phuwin mỉm cười, đôi tay lại vươn ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay Dunk.
"Anh biết em muốn thế nào. Nhưng em có hiểu một điều không? Nếu em sống một cuộc sống không bị ràng buộc thì sẽ rất khó khăn. Cuộc sống có những lúc cần sự giúp đỡ của người khác, kể cả là thầy Joong. Anh biết em không muốn thừa nhận điều này, nhưng đôi khi, sự can thiệp của người khác lại giúp em mở ra được những cơ hội mới."
Dunk im lặng, cảm nhận tay Phuwin đang siết chặt tay mình. Cậu không muốn thừa nhận rằng lời anh trai nói có lý, nhưng cậu cũng không thể phủ nhận điều đó.
"Em sẽ thử suy nghĩ về điều đó, anh Phuwin." Dunk nói khẽ, giọng buồn bã nhưng cũng có chút nhẹ nhõm.
"Cảm ơn anh, vì luôn hiểu em."
Phuwin gật đầu, nở một nụ cười hiền từ.
"Đừng cảm ơn anh, Dunk. Dù thế nào đi nữa, anh luôn bên em."
Giây phút đó, Dunk cảm thấy như mình đã có thể thở nhẹ hơn một chút. Dù không dễ dàng gì để chấp nhận những gì bố mẹ và cuộc sống mang lại, nhưng em biết rằng ít nhất, với sự hỗ trợ của Phuwin, Dunk có thể đối diện với mọi thử thách phía trước.
Dunk nhắm mắt lại, cố gắng để sự mệt mỏi và cảm giác bị gò bó trong lòng chìm dần vào giấc ngủ. Tuy nhiên, những suy nghĩ về bố mẹ, về thầy Joong và những điều chưa thể giải tỏa trong lòng vẫn không ngừng vần vũ trong đầu em.
Phuwin dù thấy Dunk đã bắt đầu lim dim, vẫn không muốn để cuộc trò chuyện dừng lại ở đó. Cậu nhẹ nhàng kéo chiếc chăn lên cho em trai, rồi quay sang, ánh mắt tràn ngập sự lo lắng.
"Dunk, em có biết điều quan trọng nhất trong cuộc sống là gì không?"
Dunk quay đầu lại, nhìn anh trai với ánh mắt mơ màng.
"Chắc là hạnh phúc, đúng không?"
Phuwin mỉm cười, đôi mắt ấm áp như ánh mặt trời buổi sáng.
"Đúng rồi, nhưng để có được hạnh phúc, em cần phải hiểu và chấp nhận bản thân mình trước đã. Đừng để người khác hay bất kỳ ai quyết định cho em. Chỉ có em mới biết mình thực sự muốn gì, và nếu em cứ tiếp tục sống theo những gì người khác đặt ra, em sẽ mãi không tìm thấy được con đường thực sự của mình."
Dunk im lặng, lòng cảm thấy một chút nhẹ nhõm nhưng cũng đầy bối rối. Cuộc sống của em không hề đơn giản, và dù Phuwin có nói gì đi nữa, Dunk biết rằng để thay đổi, để tìm ra chính mình, sẽ không phải là điều dễ dàng. Nhưng ít nhất, sự quan tâm và lời khuyên của anh trai đã giúp em cảm thấy vững vàng hơn một chút.
"Cảm ơn anh," Dunk thì thầm, đôi mắt lại nặng trĩu buồn.
"Em sẽ cố gắng ạ."
Phuwin vỗ nhẹ lên đầu em trai, như thể muốn gửi đi một chút ấm áp, một chút bảo vệ.
"Anh luôn tin em sẽ làm được. Và anh sẽ luôn bên em, dù em có làm gì đi nữa."
Dunk nhẹ nhàng quay lại nằm, chấp nhận ánh sáng mờ nhạt từ chiếc đèn ngủ, không còn cảm thấy cô đơn như trước. Dù cho cuộc sống có đầy rẫy những sự ép buộc và khó khăn, ít nhất em biết rằng có một người luôn đứng sau lưng mình. Cả thế giới có thể quay lưng lại, nhưng Phuwin luôn là nơi để Dunk có thể tìm về.
Trong khi Dunk dần chìm vào giấc ngủ, Phuwin vẫn còn thức, ngồi một lúc lâu bên cạnh giường em trai. Cậu biết rằng những lời nói của mình sẽ không thể giải quyết hết tất cả những rắc rối mà Dunk đang phải đối mặt. Nhưng ít nhất, sự có mặt của cậu trong cuộc sống của Dunk đã đủ để cậu cảm thấy vững vàng hơn.
Phuwin tự nhủ, dù có thế nào đi nữa, cậu sẽ không bao giờ để em trai mình cảm thấy thiếu thốn. Và khi Dunk sẵn sàng đối diện với mọi thử thách, Phuwin sẽ là người đầu tiên nắm tay cậu bước tiếp.
Một lát sau, Phuwin cúi xuống hôn nhẹ lên trán Dunk rồi đặt lưng xuống giường. Cậu biết, giấc ngủ của em trai giờ sẽ nhẹ nhàng hơn, vì trong lòng Dunk, ít nhất cũng đã có một chút gì đó vơi đi.
Dunk khẽ mỉm cười, nhắm mắt lại trong cảm giác ấm áp và an toàn. Cả thế giới ngoài kia có thể thay đổi, nhưng với Dunk, không có gì quan trọng hơn sự có mặt của Phuwin. Em sẽ không bao giờ cảm thấy cô đơn miễn là anh trai vẫn luôn ở bên cạnh mình.
Và thế là, trong đêm tối, Dunk yên lặng ngủ, ôm lấy Phuwin, với một niềm tin rằng dù có bất cứ điều gì xảy ra, anh trai sẽ luôn ở đây, trong thế giới riêng của hai người.
-------------------------
Oàaaaaaaa nó dài điên, gần 3000 từ
Cmt đi nàoooo
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro