Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 6. Phuwin trở về

Từ chap này có Phuwin nên tui đổi lại xíu:

Joong -> anh, Dunk -> em, Phuwin -> cậu

Thank you náa

-----------------------------

Dunk thức dậy muộn như mọi khi, nhưng hôm nay có một điều khác biệt khiến em cảm thấy không khí trong phòng thật khác lạ. Khi bước vào phòng khách, Dunk bất ngờ dừng lại, đôi mắt mở to như thể vừa gặp một điều gì kỳ lạ. Em không thể tin vào mắt mình, vì trước mặt em là Phuwin – anh trai em, người vừa trở về từ chuyến du học dài ngày tại Pháp.

"PHUMEOW AAAAAA..."

"Anh... anh về rồi sao?" Dunk nói, giọng có chút lạc đi.

Phuwin với vẻ ngoài lạnh lùng và điềm tĩnh của mình, mỉm cười nhẹ, ánh mắt sắc bén nhưng không thiếu sự dịu dàng.

"Ừ. Anh vừa về, có nhớ anh không? Sao lại gọi là Phumeow rồi hả?" cậu hỏi, nhưng giọng nói vẫn ấm áp như thể không cần phải giải thích thêm gì về sự vắng mặt những năm qua.

"Tại anh giống con mèo í."

"Ừ, em thì không giống đâu nhé, đồ mèo bướng."

"Anh... em đâu có..."

Dunk bước đến gần, tim đập mạnh như thể đang gặp phải một điều gì đó rất quan trọng. Em không thể tin rằng sau bao lâu, cuối cùng Phuwin cũng về. Tuy luôn mạnh mẽ và không hay thể hiện cảm xúc, Dunk vẫn không thể giấu nổi sự vui mừng khi nhìn thấy anh trai.

"Phumeow, em... em nhớ anh lắm." Dunk buột miệng nói, rồi nhanh chóng khép môi lại, cảm thấy hơi ngượng ngùng vì đã thể hiện sự yếu đuối trước Phuwin.

Phuwin nở nụ cười nhẹ, vỗ nhẹ vào vai Dunk như một cách khẳng định rằng mọi thứ đều ổn.

"Anh biết mà, Dunkmeow của anh. Anh về rồi, sẽ ở nhà với em nhé."

Phuwin luôn là bóng mây che chở Dunk từ khi còn bé. Cậu là người duy nhất có thể làm Dunk cảm thấy an toàn, dù mọi thứ xung quanh có như thế nào. Mỗi lần Dunk gặp khó khăn hay cảm thấy không vui, chỉ cần nhìn thấy Phuwin, mọi lo âu đều biến mất. Đặc biệt, Dunk biết rằng Phuwin luôn ở bên để bảo vệ em, bất kể chuyện gì xảy ra.

Khi Dunk ngồi xuống bên cạnh mà ôm lấy Phuwin, em luôn cảm thấy một sự ấm áp len lỏi vào từng tế bào trong cơ thể. Phuwin không nói nhiều, nhưng đôi mắt của cậu luôn chứa đựng một sự yêu thương không thể diễn đạt thành lời.

"Em vẫn ổn chứ? Thầy Joong dạy em thế nào?" Phuwin hỏi, giọng trầm ấm như một cơn gió dịu dàng.

Dunk ngả người ra sau, thở dài.

"Anh ơi... Thầy ấy rất nghiêm khắc... Nhưng em không hiểu sao thầy ấy lại giữ khoảng cách với em. Có khi nào thầy ấy... ghét em không? Hay... hay là vì em không ngoan hả anh?"

Dunk lộ vẻ lo lắng, dù em cố gắng không để điều đó ảnh hưởng đến mình.

Phuwin không trả lời ngay, mà im lặng quan sát em trai mình một lúc. Dunk là một đứa trẻ khó chiều, nhưng Phuwin hiểu rõ em hơn ai hết. Mặc dù Dunk luôn tỏ ra mạnh mẽ, nhưng thực ra, em luôn khao khát sự chú ý và quan tâm từ những người xung quanh.

"Dunk, thầy Joong không ghét em đâu." Phuwin nói nhẹ nhàng.

"Có thể thầy ấy đang cố gắng làm đúng trách nhiệm của mình thôi. Nhưng em phải nhớ, dù có chuyện gì xảy ra, anh sẽ luôn ở đây để bảo vệ em."

Dunk nhìn vào đôi mắt của Phuwin, cảm giác an lòng dâng lên. Em biết Phuwin luôn là người duy nhất hiểu mình, luôn là người mà Dunk có thể tin tưởng. Mặc dù Phuwin rất ít khi thể hiện tình cảm, nhưng Dunk cảm nhận được tất cả sự yêu thương trong từng cử chỉ của anh trai.

Dunk không thể không nghĩ về sự khác biệt giữa Phuwin và Joong. Phuwin luôn dịu dàng và bao bọc em, trong khi Joong lại lạnh lùng và nghiêm khắc. Mặc dù Dunk rất tôn trọng Joong, nhưng có những lúc em không thể tránh khỏi cảm giác hụt hẫng, đặc biệt là khi Joong giữ khoảng cách với mình.

"Phuwin à, em thật sự không hiểu... thầy Joong là người như thế nào?" Dunk cuối cùng hỏi, không thể giấu được sự bối rối trong lòng.

Phuwin nhướn mày, rồi cười nhẹ.

"Joong à? Thầy ấy hình như là người nghiêm túc và có trách nhiệm nhỉ. Nhưng em cũng phải hiểu, đôi khi, người ta giữ khoảng cách là vì có lý do riêng. Có thể thầy ấy không muốn làm điều gì khiến em cảm thấy khó chịu."

"Vậy... em nên làm gì đây anh?" Dunk hỏi, ánh mắt lo lắng như một đứa trẻ tìm kiếm sự giúp đỡ.

Phuwin thở dài, đưa tay vén những sợi tóc rối của Dunk.

"Đừng lo, Dunk. Em chỉ cần làm đúng những gì em muốn. Nhưng nếu cảm thấy không vui với ai đó, em hãy chia sẻ với anh. Anh sẽ luôn lắng nghe em."

Dunk gật đầu, cảm giác nhẹ nhõm hơn khi có Phuwin bên cạnh. Mặc dù em biết mình cần phải đối diện với Joong, nhưng khi có Phuwin, Dunk luôn cảm thấy mình không bao giờ phải đối mặt một mình.

Dunk luôn cảm thấy rằng mình được nuông chiều bởi Phuwin, nhưng không phải theo cách mà em cảm nhận được từ những người khác. Phuwin không phải là người sẽ chỉ đơn giản vỗ về, mà cậu là người đưa ra những lời khuyên sâu sắc và luôn ở bên bảo vệ Dunk khỏi những điều tiêu cực trong cuộc sống.

"Em biết không, Dunk," Phuwin nói, giọng trầm ấm.

"Anh không bao giờ muốn em cảm thấy cô đơn. Dù có chuyện gì xảy ra, anh sẽ luôn là người đầu tiên đứng lên bảo vệ em."

Dunk không trả lời ngay, chỉ im lặng, nhưng trong lòng em cảm nhận rõ ràng rằng mình rất may mắn khi có một người anh trai như Phuwin. Cậu là người mà Dunk luôn có thể dựa vào trong mọi tình huống.

Dunk không cần phải nói thêm gì nữa. Em biết rằng trong cuộc sống này, có những người luôn ở bên bảo vệ và chăm sóc mình một cách vô điều kiện. Phuwin là người đó, và dù có những lúc Dunk cảm thấy cô đơn hay bối rối, chỉ cần nhìn vào đôi mắt ấm áp của Phuwin, em sẽ luôn tìm thấy sự yên bình trong lòng.

Chắc chắn, Phuwin sẽ luôn là người bảo vệ và yêu thương Dunk, như một bóng mây ấm áp che chở trong cuộc sống đầy biến động này.

Không khí trong phòng khách hôm nay có chút khác biệt, không phải vì sự xuất hiện của Phuwin mà vì một cảm giác bình yên lạ lùng. Dunk ngồi bên cạnh anh trai mình, cả hai không nói gì nhiều, chỉ đơn giản là tận hưởng sự gần gũi mà lâu nay thiếu vắng. Cảm giác như sau tất cả những sóng gió, họ lại tìm thấy nhau trong những khoảnh khắc yên tĩnh, như cách Phuwin vẫn làm cho Dunk cảm thấy an toàn.

"Em biết không, mỗi lần anh đi xa, anh lại thấy nhớ em đó nhóc."

Phuwin bắt đầu, giọng nói nhẹ nhàng như làn sóng vỗ về bờ cát. Cậu nhìn Dunk, đôi mắt sâu thẳm như muốn nói hết mọi điều chưa thể nói ra trong suốt những năm tháng qua.

"Nhớ đến mức mà anh không muốn xa em thêm nữa. Nhưng công việc, học hành, đôi khi anh cũng phải tự lo cho bản thân."

Dunk ngẩng lên, nhìn vào ánh mắt Phuwin, mắt cậu có chút ấm ức.

"Anh có biết là em đã rất cô đơn không? Khi anh đi, em cứ như mất đi một phần của mình vậy á. Thậm chí khi bố mẹ ở gần, họ cũng không thể hiểu được cảm giác của em. Em không thể nói được với họ, bởi vì họ luôn bận bịu với công việc rồi bố mẹ luôn nghĩ em là một đứa ương bướng thôi."

Phuwin khẽ thở dài, đưa tay xoa đầu Dunk như để trấn an em.

"Anh hiểu mà, Dunk. Anh hiểu cảm giác đó. Nhưng em cũng phải thông cảm cho bố mẹ, và phải nhớ, dù thế nào, em sẽ không bao giờ cô đơn. Anh sẽ luôn quay về với em, dù có đi đâu xa hay làm gì đi nữa."

Dunk không nói gì, chỉ im lặng nhìn vào cốc nước trên bàn, trong lòng bỗng dâng lên một nỗi niềm khó tả. Em không phải là người dễ dàng thể hiện cảm xúc, nhưng có những lúc sự cô đơn lại dâng lên một cách mạnh mẽ đến mức không thể kìm nén.

"Nhưng anh ơi," Dunk cuối cùng lên tiếng, giọng nói có chút mệt mỏi.

"Em không biết phải làm gì với tất cả những thứ xung quanh mình nữa. Thầy Joong... rồi cả những mối quan hệ khác... đôi khi em cảm thấy mệt mỏi và không muốn tiếp tục í."

Phuwin chăm chú lắng nghe, không hề ngắt lời em trai mình. Cậu biết Dunk cần không gian để thổ lộ, và Phuwin luôn sẵn sàng là người lắng nghe những nỗi niềm của em.

"Anh không nói em phải làm thế nào, nhưng em phải nhớ là, em luôn có thể tìm đến anh. Mọi khó khăn sẽ qua khi em tâm sự với anh."

"Anh biết không," Dunk ngừng một chút, ánh mắt trở nên buồn bã.

"Em không hiểu tại sao thầy Joong lại cứ giữ khoảng cách với em. Có phải vì em khó chịu hay không? Hay thầy ấy thật sự không thích em?"

Phuwin nhìn vào mắt Dunk, sự thấu hiểu và lo lắng hiện lên trong đôi mắt của cậu.

"Lúc nãy không phải anh nói rồi sao, em vẫn còn lăn tăn về chuyện này hả?"

"Thầy Joong là người nghiêm khắc, đúng không? Thầy ấy có lý do riêng của mình mà. Có thể thầy ấy không muốn làm tổn thương em, hay có thể thầy ấy cảm thấy em đang đùa giỡn với việc học của mình. Em nên chăm chỉ một chút."

Dunk gật đầu, nhưng trong lòng cậu vẫn không thể xóa đi cảm giác hụt hẫng. Mặc dù Phuwin luôn cố gắng an ủi, Dunk vẫn cảm thấy có một khoảng cách giữa cậu và Joong mà không dễ dàng gì có thể xóa nhòa.

"Em... em chỉ muốn cảm thấy mình có giá trị thôi," Dunk thì thầm, tay siết chặt ly nước trong tay. "Em không muốn mọi người cảm thấy em như một đứa nhóc vô dụng nữa."

Phuwin nhẹ nhàng vỗ vai Dunk, kéo em vào lòng mình, như muốn xóa đi tất cả những sự cô đơn trong trái tim Dunk.

"Em không vô dụng đâu. Em là đứa em mà anh yêu thương nhất. Đừng nghĩ mình như vậy. Chỉ là đôi khi, những cảm giác đó đến và rồi sẽ đi nhanh thôi. Đừng lo lắng nhé"

Dunk ngồi trong vòng tay của Phuwin, mắt nhắm lại, cảm nhận hơi thở ấm áp từ anh trai. Dù không nói gì, nhưng chỉ cần có Phuwin ở đây, Dunk đã cảm thấy bình yên hơn bao giờ hết.

Một lúc lâu sau, Dunk nhẹ nhàng ngẩng lên, nhìn vào mắt Phuwin. Cậu bắt đầu nhận ra rằng, mặc dù Joong có thể không quan tâm đến cậu theo cách mà cậu mong muốn, nhưng Phuwin thì luôn ở đây, luôn là người đầu tiên mà Dunk có thể dựa vào.

"Em không biết phải đối mặt với những thứ xung quanh mình như thế nào, Phuwin. Nhưng em muốn chia sẻ với anh. Có phải em quá yếu đuối không?" Dunk hỏi, mắt hơi mờ đi như thể ngập trong những suy nghĩ.

Phuwin mỉm cười nhẹ, sự dịu dàng hiện rõ trên gương mặt cậu.

"Em không yếu đuối, Dunk. Chỉ là em quá tốt, quá nhạy cảm với mọi thứ xung quanh. Nhưng em phải nhớ, không phải lúc nào cũng phải chịu đựng một mình. Nếu cần, hãy nói với anh, anh sẽ là người sẵn sàng giúp em."

Dunk cúi đầu, như thể muốn giấu đi cảm xúc đang dâng trào trong lòng. Phuwin luôn là người duy nhất có thể khiến em cảm thấy mình không phải một kẻ cô độc. Cậu là người luôn ở bên cạnh, làm Dunk cảm thấy mình có thể vượt qua mọi khó khăn.

"Anh, em muốn hỏi một điều..." Dunk nhìn Phuwin, giọng có chút ngập ngừng.

"Anh có bao giờ cảm thấy mệt mỏi không? Mệt mỏi vì phải luôn chăm sóc em, phải luôn là người đứng ra bảo vệ em không?"

Phuwin im lặng một chút, sau đó khẽ lắc đầu.

"Anh không bao giờ cảm thấy mệt mỏi vì chăm sóc em. Đó là điều anh muốn làm. Anh có thể làm mọi thứ cho em, vì ngoại trừ bố mẹ ra thì em là người duy nhất mà anh luôn yêu thương."

Dunk không thể nói gì thêm, chỉ biết ngồi im lặng trong vòng tay của Phuwin. Cảm giác an ủi và yêu thương từ anh trai khiến em như được bao bọc bởi một lớp khiên bảo vệ vững chắc, không có gì có thể làm tổn thương em.

-------------------------

Phuwin là người "cuồng em trai" nhé quý zị nên thoại nó sến như ngừi iu z đó, lúc đầu tính là thanh mai trúc mã đồ đó, nma tui xót bạn tui nên cho bạn sang làm anh chai =))))))) Nma thích Dunk và Phuwin thân nhau lắm luôn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro