Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

36. Em đi

Khi mọi người ra về, Joong xin phép ở lại chăm em để ông bà Boon có thể về nghỉ ngơi sau chuyến bay dài. Joong ngồi lặng bên giường bệnh, ánh mắt anh đượm buồn nhìn Dunk nằm im lìm giữa tấm ga giường trắng toát. Anh kéo chiếc ghế lại gần hơn, bàn tay khẽ run rẩy chạm vào đôi tay lạnh buốt của em. Một hơi thở dài thoát ra, mang theo tất cả nỗi niềm đau đớn, hối hận chất chứa bấy lâu.

Giọng anh khản đặc, như bị bóp nghẹt bởi nỗi đau đè nặng trong lồng ngực.

"Dunk... chú đây. Em im lặng như thế này, liệu có nghe thấy chú không đây? Chú không biết mình đã sai ở đâu, nhưng chú xin lỗi... xin lỗi vì đã không nhận ra em mệt mỏi đến nhường nào."

Anh cúi đầu, đôi mắt đỏ hoe, những cảm xúc bị dồn nén bấy lâu trào ra không cách nào kiềm chế.

"Chú từng nghĩ mình có thể bảo vệ em, rằng mình sẽ thay bố mẹ em chăm sóc, chở che cho em... Nhưng giờ nhìn em nằm đây, chú chỉ thấy bất lực. Chú không thể bảo vệ được em, Dunk à. Chú... thất bại rồi."

Joong siết nhẹ bàn tay nhỏ bé của Dunk, như muốn truyền đi chút hơi ấm, chút hy vọng còn sót lại.

"Từ ngày đầu gặp em, chú đã thấy ở em một ánh sáng đặc biệt. Em vui vẻ, bướng bỉnh, đôi lúc nghịch ngợm đến mức khiến chú phát cáu... nhưng em luôn mang lại niềm vui, làm người khác cảm thấy ấm áp. Chú không ngờ rằng, đằng sau nụ cười ấy lại giấu kín một nỗi đau lớn đến như vậy."

Anh dừng lại, cố nuốt xuống tiếng nấc nghẹn đang dâng lên nơi cuống họng. Nhưng ánh mắt anh không thể rời khỏi gương mặt em, lòng dâng lên một cảm giác thôi thúc mãnh liệt.

"Dunk... em có biết không? Chú sẵn sàng đánh đổi tất cả chỉ để em tỉnh lại, chỉ để em nhìn chú và nói rằng em ổn. Chú không cần em phải xuất sắc, không cần em phải hoàn hảo như mọi người mong đợi. Chú chỉ cần em hạnh phúc, cần em vui vẻ, cần em là chính em."

Những giọt nước mắt lặng lẽ rơi, từng giọt thấm vào bàn tay đang băng trắng của Dunk, như lời thì thầm không thành tiếng.

"Dunk... nếu em có thể nghe thấy chú, xin hãy biết rằng em không cần phải làm hài lòng bất kỳ ai. Chỉ cần em tỉnh lại, chỉ cần em khỏe mạnh, là đủ. Là đủ rồi, em biết không?"

Anh hít sâu một hơi, cố gắng lấy lại bình tĩnh nhưng trong giọng nói vẫn còn run rẩy.

"Em không cần phải chịu đựng một mình nữa đâu. Chú sẽ ở đây, bên cạnh em. Dù em có muốn nói hay không, dù em có buồn hay giận, chú vẫn sẽ luôn ở đây. Vậy nên... xin em... hãy tỉnh lại... được không em?"

Joong cúi xuống, áp trán mình vào bàn tay Dunk, giọng anh vỡ òa trong những tiếng nấc nghẹn:

"Xin em... đừng bỏ mặc chú. Chú thật sự không thể chịu đựng được nếu mất em..."

Phòng bệnh vẫn im lặng, chỉ có tiếng thở đều đặn của Dunk và tiếng máy móc vang lên, nhưng Joong vẫn ngồi đó, đôi mắt đầy hy vọng nhìn em. Anh không biết Dunk có nghe thấy hay không, nhưng anh tin rằng tình cảm chân thành của mình rồi sẽ chạm đến trái tim em.

Joong gục mặt lên giường bệnh, tay anh vẫn nắm chặt bàn tay lạnh ngắt của Dunk. Sự mệt mỏi từ những đêm dài lo lắng và những cảm xúc hỗn độn và nỗi đau nặng trĩu đã khiến anh kiệt sức, chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Trong giấc mơ, một khung cảnh mờ ảo hiện lên, nơi ánh sáng dịu dàng bao phủ mọi thứ xung quanh.

Trước mặt anh là Dunk, nhưng không phải cậu bé đang nằm trên giường bệnh. Dunk đứng đó, rạng rỡ và bình yên, nụ cười nhẹ nhàng trên môi. Em khoác lên mình một chiếc áo trắng, ánh sáng từ em như hòa vào bầu không khí, tạo nên một vẻ đẹp thoát tục, tựa như một thiên thần.

"Dunk?"

Joong gọi, giọng anh run rẩy pha lẫn vui mừng và sợ hãi. Anh muốn bước tới, nhưng đôi chân như bị níu lại, không thể di chuyển.

Dunk nhìn anh, ánh mắt dịu dàng nhưng cũng chứa đựng một nỗi buồn sâu thẳm.

"Chú Joong..." Giọng nói của Dunk vang lên, nhẹ nhàng như một cơn gió thoảng.

"Em... em đang ở đây, phải không? Em không sao nữa rồi đúng không? Em... lại đây với chú nào."

Joong hỏi, lòng anh tràn đầy hy vọng. Anh muốn lao tới ôm lấy em, muốn chắc chắn rằng em vẫn an toàn.

Dunk lắc đầu, nụ cười trên môi em nhạt dần.

"Chú Joong... Em mệt lắm. Em thật sự rất mệt. Những áp lực, những kỳ vọng, tất cả như một vòng xoáy, cuốn em đi mà em không thể nào thoát ra được."

Joong sững sờ, từng lời của Dunk như một nhát dao cứa vào lòng anh.

"Nhưng em không cần phải chịu đựng một mình nữa. Chú sẽ giúp em, tất cả chúng ta sẽ giúp em. Em chỉ cần ở lại... xin em, đừng bỏ chú."

Nhưng Dunk chỉ mỉm cười, một nụ cười buồn bã đến đau lòng. Em lắc đầu, ánh mắt nhìn Joong chứa đầy những cảm xúc mà anh không thể đọc hiểu.

"Em không thể, chú Joong à..." Giọng Dunk vang lên, nhẹ nhàng nhưng cũng chất chứa sự mỏi mệt.

Joong bước tới, cố gắng rút ngắn khoảng cách giữa hai người, nhưng mỗi bước chân của anh dường như bị chặn lại bởi một lực vô hình. Anh gọi lần nữa, gần như van nài:

"Dunk! Đừng làm thế với chú. Em muốn đi đâu? Chú sẽ đi cùng em, bất kể là nơi nào!"

Dunk cúi đầu, ánh mắt rời khỏi anh. Em nói, giọng run rẩy nhưng đầy quyết tâm:

"Chú không thể theo em mãi được. Em mệt mỏi lắm rồi, chú Joong. Những gì em phải đối mặt, em không thể chia sẻ hết với chú, và em cũng không muốn chú phải gánh thêm bất kỳ nỗi đau nào vì em nữa."

Joong cảm thấy trái tim mình thắt lại. Anh hét lên, đôi tay cố gắng vươn về phía Dunk, nhưng khoảng cách giữa họ chỉ ngày càng xa hơn.

"Không, Dunk! Em không một mình đâu! Chú ở đây mà, chú sẽ giúp em! Đừng bỏ chú, xin em!"

Dunk lắc đầu, nụ cười trên môi em càng thêm đau đớn. Em thì thầm, từng từ như một lưỡi dao cứa vào lòng Joong:

"Chú Joong... hãy sống thật tốt... vì chính chú. Đừng vì em mà đau khổ thêm nữa. Em không muốn là gánh nặng của chú."

Joong lắc đầu liên tục, nước mắt trào ra. Anh hét lớn:

"Em không phải là gánh nặng! Dunk, nghe chú! Chú cần em, không có em chú không thể sống nổi! Xin em, đừng nói những lời như vậy... đừng đi!"

Nhưng Dunk chỉ mỉm cười, lần này ánh mắt em ngập tràn sự bình yên kỳ lạ, như thể em đã đưa ra quyết định mà không ai có thể thay đổi.

Dunk cúi đầu, ánh mắt tràn ngập sự đau đớn mà em chưa bao giờ thể hiện trước mặt anh.

"Chú Joong... Em luôn yêu quý chú. Chú và P'Phuwin là người khiến em cảm thấy an toàn nhất, khiến em có thể sống thật với chính mình. Nhưng em mệt mỏi quá rồi... Chú hãy sống thật hạnh phúc nhé, đừng vì em mà đau khổ nữa."

"KHÔNG! EM ĐỪNG NÓI NHƯ VẬY!"

Joong hét lên, giọng anh vang vọng trong không gian mờ ảo. Anh cố gắng lao về phía Dunk, nhưng dường như càng cố, khoảng cách giữa họ càng xa hơn.

Dunk mỉm cười buồn bã, những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt em.

"Cảm ơn chú vì tất cả... Em thật sự rất biết ơn vì đã có chú trong cuộc đời em. Nhưng giờ đây, em không biết liệu mình còn đủ sức để bước tiếp hay không. Chú... hãy tha thứ cho em."

Joong nhìn Dunk dần dần lùi lại, ánh sáng quanh em ngày càng mờ nhạt.

"Không, Dunk! Em không thể đi như vậy được! Em đã hứa sẽ cố gắng mà! Chú sẽ không để em đi đâu hết!"

"Chú Joong... em luôn cảm ơn vì chú đã ở bên em. Nhưng lần này... em phải tự bước đi."

Dunk nhìn anh, nụ cười vẫn còn đó nhưng nỗi buồn trong mắt em như in sâu vào tâm trí Joong.

Joong hoảng loạn, anh cố gắng lao tới nhưng không thể nhấc chân lên. Anh hét lớn, nước mắt trào ra không ngừng:

"DUNK! DỪNG LẠI! QUAY LẠI ĐÂY! CHÚ KHÔNG CHO PHÉP EM RỜI XA CHÚ! NGHE CHÚ ĐI, DUNK! QUAY LẠI ĐI MÀ DUNK! QUAY LẠI ĐI, CHÚ ĐI CÙNG EM MÀ..."

Dunk dừng bước, quay đầu lại lần cuối, đôi mắt em lấp lánh những giọt nước mắt:

"Chú Joong, em yêu chú, nhưng em không thể tiếp tục như thế này nữa. Xin chú... hãy sống tốt, hãy quên em đi."

"Joong... em yêu anh."

Nói xong, Dunk quay lưng, bước đi về phía ánh sáng trắng chói lòa phía trước. Joong hét lớn, đôi chân anh cố gắng chạy theo nhưng không thể nhấc lên. Tiếng gọi của anh vang vọng, nhưng bóng lưng nhỏ bé ấy vẫn cứ xa dần, xa dần...

Anh choàng tỉnh, hơi thở dồn dập, trán ướt đẫm mồ hôi. Joong bật dậy, nhìn về phía Dunk đang nằm trên giường bệnh, vẫn bất động như trước. Anh thở phào nhẹ nhõm khi nhận ra đó chỉ là một giấc mơ, nhưng trái tim anh vẫn đau nhói, như thể những lời Dunk nói trong giấc mơ là thật.

"Dunk... em vẫn ở đây... Em vẫn ở đây mà, đúng không?"

Joong thì thầm, giọng nói run rẩy như sợ rằng chỉ cần lớn tiếng hơn, tất cả sẽ tan biến.

Nhưng Dunk vẫn nằm yên, không có bất kỳ phản ứng nào. Joong siết chặt bàn tay em, như để níu giữ chút hy vọng le lói còn sót lại.

"Em không được bỏ cuộc, nghe rõ chưa? Chú sẽ không muốn em rời xa chú. Em phải ở lại, phải ở lại bên chú..."

Nước mắt anh lặng lẽ rơi xuống, từng giọt nóng hổi lăn dài trên gương mặt đầy vẻ đau khổ. Anh cúi đầu, đôi môi run rẩy thì thầm:

"Xin em... hãy quay về với chú..."

Anh ngồi đó, bên cạnh Dunk, cả đêm không dám chợp mắt nữa. Giấc mơ vừa rồi như một hồi chuông cảnh tỉnh, nhắc nhở anh rằng thời gian dành cho Dunk không còn nhiều. Anh phải làm gì đó, phải làm tất cả để kéo em trở lại ánh sáng.

--------------------------

Hay là drop mẹ đi, nản quáaaaaaaaa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro