27. Canh chú ốm
Dunk ngồi yên bên cạnh giường bệnh, ánh sáng từ đèn ngủ dịu nhẹ chiếu lên khuôn mặt của Joong. Người thầy của em, người đàn ông mà Dunk ngưỡng mộ không chỉ vì tài năng mà còn vì sự kiên cường trong cuộc sống, giờ đây lại nằm yên tĩnh đến mức khiến trái tim Dunk thắt lại. Em cố gắng không nghĩ quá nhiều, nhưng trong lòng vẫn đầy những câu hỏi không lời đáp, những nỗi lo lắng không thể diễn đạt.
Cảm giác trách nhiệm, tình cảm và sự quan tâm đối với Joong khiến Dunk không thể rời đi, dù em biết rằng có thể Joong không muốn bất kỳ ai ở lại. Em vẫn ở đây, ngồi cạnh giường bệnh, thậm chí chẳng để ý đến những gì xung quanh. Dunk không thể hiểu vì sao mình lại cảm thấy lo lắng và khó chịu đến thế, nhưng một điều em chắc chắn là Joong cần có người bên cạnh ngay lúc này.
Từng là người thầy nghiêm khắc, người mà Dunk đôi khi cảm thấy lo sợ nhưng cũng đồng thời kính trọng, Joong lúc này lại thật yếu đuối, cần sự chăm sóc và sự đồng hành mà Dunk chưa bao giờ nghĩ mình sẽ phải mang lại. Dù có những lúc em và Joong không hòa hợp, thậm chí cãi vã, nhưng lúc này, Dunk chỉ muốn ở đây bên cạnh Joong. Cảm giác lo lắng ấy thậm chí còn mạnh mẽ hơn cả sự giận dỗi hay những bất đồng trước đó.
Dunk nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Joong, đôi tay lạnh ngắt của Joong khiến lòng em chùng xuống. Em nhẹ nhàng xoa xoa tay Joong, mong muốn truyền sự ấm áp của mình vào đó, dù biết rằng em không thể xóa tan hết nỗi lo lắng trong lòng mình. Nhưng ít nhất, Dunk muốn Joong cảm nhận được sự hiện diện của mình, dù em không nói một lời nào.
"Chú nhanh khỏe lại nhé. Mọi chuyện sẽ ổn thôi" Dunk thầm thì trong lòng, như một lời động viên cho cả bản thân mình lẫn Joong. Em ngước lên nhìn Joong lần nữa, hy vọng đôi mắt anh sẽ mở ra và nhìn em bằng ánh mắt bình yên mà em nhớ.
Chợt, một cơn ho nhẹ khiến Dunk giật mình. Joong hơi động đậy, em vội vàng nắm lấy tay anh đầy lo lắng. Em đứng lên, mắt không rời khỏi Joong, xem anh có tỉnh dậy hay không. Mặc dù chỉ là một phản xạ tự nhiên, nhưng đối với Dunk, nó như một dấu hiệu báo rằng mọi chuyện sẽ ổn. Em cần biết rằng Joong sẽ tỉnh lại, dù chỉ là một khoảnh khắc, để em có thể nhìn thấy sự an yên trong đôi mắt của Joong.
Một lúc sau, Joong vẫn nhắm nghiền mắt, nhưng Dunk không vội rời đi. Em lại ngồi xuống, chăm chú nhìn Joong, theo dõi từng cử động dù là nhỏ nhất của anh. Lòng cậu bồn chồn, không thể nào yên lòng được cho đến khi chắc chắn rằng Joong sẽ tỉnh lại và mọi chuyện sẽ trở lại bình thường.
Dunk không biết mình đã ngồi bên cạnh Joong bao lâu. Thời gian như trôi đi rất chậm, mỗi phút qua đi lại như dài vô tận. Em muốn nói với Joong rất nhiều điều, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Em muốn thừa nhận rằng cậu đã lo lắng đến mức nào khi nghe tin Joong gặp tai nạn, rằng em không thể chịu nổi khi thấy Joong nằm im trên giường bệnh. Em muốn nói với Joong rằng, dù có bao nhiêu hiểu lầm, dù em có giận thế nào đi nữa, em vẫn luôn ở đây vì anh.
Khi Dunk đứng dậy, đi lại gần cửa sổ để lấy một cốc nước, trong lòng em có một cảm giác lạ lùng, như thể có một sức mạnh nào đó kéo em về phía Joong. Không thể ngồi im thêm nữa, Dunk quay lại, lại ngồi xuống cạnh giường bệnh và nắm tay Joong một lần nữa. Em nhìn Joong, trong lòng đầy nỗi nhớ và khắc khoải.
"Chú Joong," Dunk gọi khẽ, chỉ là một tiếng thì thầm, nhưng đủ để bày tỏ hết cảm xúc trong lòng cậu.
"Chú đừng làm em sợ nữa. Em không thể chịu nổi khi thấy chú như thế này đâu."
Em có thể cảm nhận rõ ràng từng nhịp tim đập thổn thức trong lồng ngực mình. Đôi tay em nắm chặt lấy tay Joong, mong muốn truyền sự ấm áp, sự quan tâm và tình cảm mà em chưa từng dám thừa nhận. Dunk nhìn vào khuôn mặt của Joong, mong rằng anh sẽ nhanh khỏe, không chỉ vì sức khỏe mà còn vì em muốn có anh ở bên mình.
Dunk không dám chạm vào gương mặt Joong, không dám cử động mạnh mẽ vì sợ rằng anh sẽ cảm thấy khó chịu. Nhưng em lại muốn nắm lấy tất cả những khoảnh khắc ngắn ngủi này, khi Joong vẫn nằm đây, vẫn bình yên và không phải đối diện với những khó khăn, những thử thách của cuộc sống.
Thực sự mà nói, Dunk không biết lúc nào là thời điểm thích hợp để bày tỏ cảm xúc của mình. Em không muốn làm phiền Joong, nhưng cũng không thể bỏ qua sự quan tâm đang dâng trào trong lòng mình. Lúc này, em chỉ muốn là một phần của thế giới của Joong, để anh biết rằng em luôn ở đó vì anh, dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra.
Cơn gió nhẹ thổi qua cửa sổ, làm lướt nhẹ lên mái tóc Dunk, như thể cũng muốn nhắc nhở em rằng mọi chuyện sẽ ổn. Em không cần phải lo lắng quá nhiều, dù trong lòng vẫn đầy ắp những câu hỏi và nỗi lo âu.
Một lúc lâu sau, Dunk đứng dậy và nhẹ nhàng đắp lại chăn cho Joong, rồi ngồi xuống, lặng lẽ quan sát anh. Em không thể nào rời đi, dù mệt mỏi hay kiệt sức đến đâu. Joong là người thầy và cũng là bảo mẫu của em, người mà Dunk dù có đôi lúc em hay bướng bỉnh và trêu anh, nhưng em vẫn sẽ bảo vệ anh, dù có phải đối mặt với bất kỳ khó khăn nào. Cảm giác này, Dunk không thể giải thích được, nhưng em biết rằng nó mạnh mẽ hơn bất kỳ lý do nào.
Đêm dần trôi qua, ánh sáng từ đèn bệnh viện vẫn sáng lên đều đặn, chiếu sáng khuôn mặt của Joong, làm Dunk cảm thấy như mọi thứ đều sẽ ổn thôi. Em có thể chờ đợi. Chờ đợi cho đến khi Joong tỉnh lại, và khi ấy, em sẽ nói tất cả những gì em không thể thốt ra lúc này.
...
Joong chợt tỉnh dậy giữa đêm khuya. Cảm giác đầu óc vẫn lâng lâng, thân thể mệt mỏi, một cơn đau nhói ở đầu kéo tới khiến anh hơi choáng váng. Anh khẽ nhắm mắt lại, cố gắng điều chỉnh nhịp thở, nhưng một sự tĩnh lặng kỳ lạ bao trùm lấy căn phòng. Mọi thứ đều có vẻ yên tĩnh, chỉ có ánh sáng mờ nhạt của đèn bệnh viện chiếu vào qua cửa sổ, tạo nên một không gian vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Sau vài giây hồi phục, Joong từ từ mở mắt. Khi ánh sáng yếu ớt chiếu vào mắt anh, đôi mắt mệt mỏi của anh liếc nhìn xung quanh căn phòng. Một sự tĩnh mịch khác thường bao phủ không gian. Và rồi, anh ngạc nhiên khi thấy một cảnh tượng khiến trái tim mình thắt lại.
Là cậu học trò của anh đang ngủ gục bên giường bệnh. Hóa ra lúc anh ngủ em vẫn chưa về, không biết em ngồi đó bao nhiêu tiếng rồi, khuôn mặt có vẻ mệt mỏi nhưng không thể giấu được sự lo lắng. Đôi tay xếp gọn trên thành giường, đầu kề lên tay, chân em khuỵu xuống nền đất lạnh lẽo của bệnh viện. Cả người em co rúm lại, dường như vì mệt mỏi và căng thẳng quá độ.
Joong cảm thấy lòng mình chùng xuống khi nhìn thấy Dunk như vậy. Anh không nghĩ rằng một cậu học trò cứng đầu, bướng bỉnh và hay trêu chọc anh lại có thể ngồi suốt đêm, lo lắng và chăm sóc anh như vậy. Mặc dù anh đã làm em giận, nhưng nhìn Dunk lúc này, Joong không thể phủ nhận rằng em thực sự quan tâm đến anh hơn bất kỳ ai khác.
Anh không muốn làm Dunk lo lắng thêm nữa, nên cố gắng không cử động quá mạnh. Tuy nhiên, khi định đưa tay lên để vén tóc, một cơn đau từ vết thương bất ngờ khiến Joong rút lại động tác. Anh nhắm mắt lại, nhưng trong lòng cảm thấy một sự ấm áp kỳ lạ, không phải vì sự đau đớn từ tai nạn, mà là vì sự hiện diện của Dunk.
Cảm giác bối rối, cảm giác yêu thương mà Joong không thể giải thích được bỗng trỗi dậy trong lòng anh. Cậu học trò mà anh đã từng trách mắng và khó chịu, người mà anh không thể hiểu được tại sao lại luôn tìm cách tránh xa mọi người, giờ đây lại ngồi đây, cùng anh đối diện với những gì khó khăn nhất.
Dunk tỉnh dậy một lúc sau. Cậu rùng mình, khẽ giật mình khi thấy đôi mắt Joong đang nhìn mình. Cảm giác giật mình ấy khiến Dunk vội vã ngồi thẳng dậy, và ánh mắt lo âu lại hiện lên trong đôi mắt sáng của cậu.
"Chú Joong... chú đã tỉnh rồi à?"
Dunk khẽ thở ra, giọng em mang chút ngỡ ngàng và lo lắng. Em ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn Joong đầy sự quan tâm, nhưng cũng không giấu được sự bối rối.
Joong nở một nụ cười nhẹ, dù hơi mệt mỏi, anh cố gắng ngồi thẳng lưng, xoa dịu cảm giác đau đớn đang lan rộng trong cơ thể.
"Ừ, tôi tỉnh rồi. Sao em vẫn ở đây thế? Không về nhà nghỉ đi."
Dunk chỉ gật đầu, rồi nhìn xuống đất, xấu hổ vì việc mình đã ngủ gục như vậy. Em không biết tại sao mình lại mệt mỏi đến mức này, nhưng chỉ cần biết Joong còn sống, vẫn khỏe mạnh là đủ.
"Chú... chú ổn chưa?" Dunk hỏi lại, giọng em khẽ run rẩy, nhưng cố kiềm chế cảm xúc.
Joong cảm nhận được sự lo lắng trong giọng nói của Dunk, nhưng anh lại không muốn làm em thêm lo lắng. Joong khẽ khôi phục lại sức lực, đưa tay ra vỗ nhẹ vào tay Dunk như một cách trấn an.
"Tôi ổn. Em đừng lo lắng quá. Chỉ là một chút tai nạn thôi, không có gì nghiêm trọng."
Dunk không thể ngừng nhìn vào đôi mắt đầy lo âu của Joong. Em cố gắng mỉm cười để che giấu cảm xúc, nhưng trong lòng lại cảm thấy bất an. Em không muốn Joong phải trải qua nỗi đau này một mình. Em đã được bố mẹ kể về những khó khăn của Joong, và giờ đây khi thấy Joong bất tỉnh, em cảm thấy một nỗi lo sợ không thể diễn tả bằng lời.
"Chú đừng nói vậy. Chú cần nghỉ ngơi mà." Dunk cố gắng khuyên, giọng đầy sự quan tâm.
Joong khẽ lắc đầu, dù cảm thấy cơ thể không còn đủ sức để ngồi lâu. Nhưng ánh mắt của Dunk khiến anh không thể từ chối. Joong biết, em không cần lời khuyên, chỉ cần sự hiện diện của anh lúc này.
Dunk lo lắng nhìn Joong, rồi đứng dậy, cố gắng giúp anh chỉnh lại tư thế sao cho thoải mái nhất. Em rút tay ra và chỉnh lại chiếc gối phía sau Joong. Chỉ một động tác đơn giản thôi, nhưng nó thể hiện sự ân cần và lo lắng mà Dunk dành cho anh.
"Em sẽ ở lại đây với chú. Chú cứ nghỉ đi, em sẽ canh chừng." Dunk nói, ánh mắt em sáng lên một cách kiên định, như thể không gì có thể lay chuyển được quyết định của em.
Joong không nói gì thêm, chỉ nhìn Dunk bằng ánh mắt đầy cảm kích. Anh cảm thấy như có một sự thay đổi nhỏ trong mối quan hệ giữa hai người, một sự thay đổi không thể phủ nhận, dù chưa thể diễn đạt thành lời.
Trong im lặng ấy, Dunk không biết phải làm gì ngoài việc ngồi xuống, nhìn Joong và chờ đợi. Em không muốn Joong phải chịu đựng thêm gì nữa. Em chỉ mong một điều: Joong sẽ nhanh chóng khỏe lại, và tất cả sẽ ổn như trước đây.
-------------------------------
Nó dài mà nó xàm :))))))))))) nma lỡ viết kh đăng kh được, mn thấy tình tiết chậm hay gì gì cứ cmt nha để mí fic sau tui điều chỉnh lại chứ hong tui cứ vị mà làm hoi á
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro