26. Đưa về
Phuwin và Pond đứng ngoài hành lang bệnh viện, một không gian tĩnh lặng, nhưng lại có một sự căng thẳng vô hình. Phuwin dù là anh trai của Dunk, nhưng tính cách cậu lại khá kín đáo và không dễ dàng thể hiện cảm xúc.
Đặc biệt, khi gặp một người mới, cậu luôn giữ vững "giá" của mình, không bao giờ để cho ai nắm bắt được sự ngượng ngùng hay dễ dàng. Và lúc này, đối diện với Pond – một người lạ mà cậu không quen – sự khó chịu càng tăng lên.
Pond thì không hề hay biết về tính cách đó của Phuwin, chỉ đơn giản là muốn tạo một không khí thoải mái hơn, nhưng khi hắn tiến lại gần và vô tình chạm vào tay Phuwin, cậu ngay lập tức khẽ đánh tay hắn, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Pond.
"Bỏ cái tay ra được chưa?" Phuwin nói, giọng điệu có chút bực bội.
"Không thích để ai chạm vào tay."
Pond hơi giật mình, suýt nữa thì buột miệng, nhưng hắn nhanh chóng nhận ra rằng mình vừa làm điều không đúng. Hắn rút tay lại và cúi đầu một chút, cảm thấy có lỗi.
"Xin lỗi em, tôi không cố ý. Tôi chỉ... muốn tạo không khí thoải mái một chút."
Phuwin nhìn Pond, cảm thấy một chút ngạc nhiên vì sự lễ phép của hắn. Nhưng cậu vẫn không dễ dàng bỏ qua, bày tỏ sự khó chịu bằng cách nhíu mày.
"Thôi, đừng làm tôi khó chịu. Tôi không thích những hành động kiểu đó."
Pond đứng yên một lúc nhìn kỹ Phuwin, rồi hắn lại thử một cách khác để xoa dịu tình huống. Hắn cười khẽ và nói, có chút ngại ngùng:
"Em xinh thật."
Phuwin hơi nhíu mày, vẻ mặt lộ rõ sự khó hiểu. Cậu nhìn Pond, cố gắng tìm ra ý nghĩa của lời khen bất ngờ đó.
"Xinh?" Cậu hỏi lại, không hiểu lắm. "Anh nói tôi xinh à?"
Pond hơi bối rối trước phản ứng của Phuwin. Hắn chẳng biết vì sao mình lại thốt ra lời đó, chỉ là một phản xạ tự nhiên mà thôi.
"À, ý tôi là... em... trông rất cuốn hút, kiểu đẹp trai ấy." Pond cố gắng giải thích, nhưng điều đó lại càng khiến Phuwin cảm thấy không thoải mái.
Phuwin nhìn Pond một lúc, không nói gì, chỉ quay đầu đi, ngẩn ngơ một chút. Cậu cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ, nhưng không thể diễn tả được. Cậu luôn là người không dễ bị tác động bởi những lời khen, nhất là từ những người không quen biết. Điều này làm cho cậu cảm thấy lạ lẫm và đôi khi có chút không thích.
"Cảm ơn," Phuwin cuối cùng đáp lại, giọng không có chút cảm xúc. "Nhưng tôi không cần lời khen đâu."
Pond hiểu rằng mình đã làm điều gì đó khiến cậu khó chịu, nhưng hắn không thể giấu được nụ cười nhẹ ở khóe môi. Có một điều gì đó ở Phuwin khiến hắn cảm thấy thích thú, không phải vì vẻ ngoài của cậu, mà vì sự kiêu hãnh, lạnh lùng, và cái cách mà cậu luôn giữ vững mình.
"Vậy thì... tôi xin lỗi lần nữa." Pond nói, lần này không còn sự bối rối trong giọng nói. "Tôi không có ý gì khác, chỉ là... thật sự ấn tượng với em."
Dù không thích sự quan tâm quá mức từ Pond, nhưng cậu cũng không phản ứng thái quá. Cậu chỉ quay lại nhìn hắn một lần nữa rồi cúi đầu, ánh mắt hơi nheo lại, như muốn nói rằng mọi chuyện đã qua rồi.
"Được rồi," Phuwin đáp, giọng có chút lạnh lùng nhưng không quá khó chịu.
"Cảm ơn sự quan tâm của anh."
Phuwin nhìn Pond, đôi mắt trầm tư.
"Này, anh lo lắng quá mức rồi. Joong không sao đâu, anh ấy chỉ cần nghỉ ngơi một chút là sẽ khỏe lại thôi."
Pond nhún vai.
"Thì... thì tôi chỉ cảm thấy hơi buồn cho bạn mình. Nếu không có cuộc cãi vã đó, liệu Joong có gặp chuyện không? Nó phải chịu đựng nhiều rồi. Cả tôi nữa, tôi không thể ở bên cạnh nó mãi."
"Cãi vả?"
"Ừm... nó với người yêu nó cãi nhau."
"HẢ? P'Joong có người yêu á?"
"Ừ. Hai người không biết hả?"
"Tôi không, còn Dunk thì..."
"Ừ thì... là vậy đó, cãi nhau xong thì ra ngoài rồi ò í e luôn, nó được người dân xung quanh đưa vào đây."
Phuwin nhìn Pond, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn.
"Ừm. Đôi khi, chúng ta không thể kiểm soát được mọi thứ. Điều quan trọng là anh đã ở đây rồi. P'Joong hiểu điều đó nên đừng lo lắng nữa."
Pond không nói gì thêm. Hắn chỉ cảm thấy trái tim mình nhẹ nhõm một chút. Cả hai đứng đó, nhìn vào bóng tối ngoài hành lang.
Pond không biết phải làm gì tiếp theo, nhưng hắn cảm thấy một cảm giác thú vị khi đứng gần Phuwin. Có thể nói, Phuwin là người rất khó tiếp cận, nhưng cũng chính vì vậy, hắn càng cảm thấy bị thu hút. Pond không phải kiểu người dễ dàng bị lôi cuốn bởi những vẻ ngoài đẹp đẽ, nhưng sự độc đáo trong cách mà Phuwin đối xử với mọi thứ khiến hắn cảm thấy rất tò mò.
Vừa lúc đó, có tiếng động vang lên từ bên trong phòng bệnh, là Dunk đang đứng dậy từ giường và tiến ra ngoài. Phuwin quay lại nhìn Pond một lần nữa, nhưng trước khi có thể nói gì đó thì Dunk đã bước ra.
"P'Phuwin!" Dunk gọi lớn, và trong ánh mắt của cậu, sự lo lắng vẫn còn hiện rõ.
"Anh về trước được không?"
Phuwin nhìn Dunk rồi quay lại Pond.
"Sao đấy? P'Joong ổn chưa?"
"Chú ấy ổn rồi, giờ chỉ cần nghỉ ngơi thôi." em trả lời ngắn gọn.
"Cảm ơn P'Pond đã báo cho em."
Pond gật đầu, mỉm cười.
"Không có gì đâu. Anh chỉ muốn có người ở cạnh nó để chắc chắn rằng Joong ổn thôi."
Dunk nhìn Pond một lúc, rồi lại nhìn vào phòng bệnh, trong lòng vẫn còn lo lắng về Joong. Tuy nhiên, khi thấy Joong đang nằm ngủ yên bình trên giường, em thở phào nhẹ nhõm.
Dunk đứng nhìn Pond một lúc, vẻ mặt vẫn còn lo lắng. Em nhìn vào phòng bệnh nơi Joong đang nằm, rồi quay lại với Pond, một quyết định rõ ràng trong lòng.
"P'Pond, cảm ơn anh đã chăm sóc cho chú Joong. Anh về nghỉ ngơi đi, em sẽ ở lại với chú Joong." Dunk nói, giọng cậu trầm xuống, nhẹ nhàng nhưng kiên quyết.
"À... Anh giúp em đưa P'Phuwin về nhà được không? Cảm ơn anh rất nhiều."
Pond nhìn Dunk, một cảm giác khó tả dâng lên trong lòng. Hắn hiểu sự lo lắng của Dunk và không thể không cảm thấy thương cho em, dù em luôn tỏ ra mạnh mẽ. Tuy nhiên, hắn cũng biết Dunk không muốn ai làm phiền trong lúc này. Hắn gật đầu, cố gắng nở một nụ cười.
"Được rồi, anh sẽ đưa Phuwin về nhà. Em ở lại với Joong nhé, mọi chuyện sẽ ổn thôi, có gì cứ gọi cho anh, máy Joong có số anh đấy." Pond nói, ánh mắt nhìn Dunk với sự chân thành, nhưng cũng không giấu được sự quan tâm dành cho cậu.
"Vâng ạ, cảm ơn anh." Dunk đáp lại, giọng có chút yếu ớt nhưng đầy lòng biết ơn. Em nhìn Pond một lần nữa rồi quay lưng bước vào phòng bệnh.
Pond theo Phuwin ra ngoài, đôi chân hắn có vẻ nặng nề hơn bình thường, nhưng vẫn cố giữ được sự điềm tĩnh. Hắn biết, dù có bao nhiêu lời muốn nói, giờ không phải là lúc. Hắn chỉ cần chắc chắn rằng Dunk và Joong ổn.
Về tới nhà, Pond mở cửa xe và nhìn Phuwin bước ra trước. Cả hai không nói gì trong suốt chặng đường, chỉ có tiếng động cơ xe vang lên đều đặn. Pond luôn nghĩ đến Phuwin, cậu là một người lạnh lùng, nhưng lại có vẻ đẹp sắc lạnh khiến hắn không khỏi chú ý đến.
Ngay khi Phuwin bước ra khỏi xe và chuẩn bị đóng cửa, Pond nhanh chóng lên tiếng.
"Phuwin, tôi có thể xin số điện thoại của em không?"
Pond hỏi, anh không giấu nổi sự ngại ngùng nhưng cũng rất chân thành. Hắn biết đây là điều quan trọng để có thể giữ liên lạc, dù chỉ là để biết thêm về Dunk và Joong.
Phuwin dừng lại một chút, quay lại nhìn Pond. Cậu không cười, không nói gì nhiều, chỉ là ánh mắt cậu lạnh lùng và sắc bén khiến Pond cảm thấy một cảm giác không thể diễn tả được. Cậu im lặng một lúc lâu rồi đáp, giọng điệu thẳng thừng:
"Không."
Pond không khỏi giật mình trước câu trả lời dứt khoát. Hắn nhìn vào ánh mắt Phuwin, vẫn không hiểu rõ lý do tại sao cậu lại từ chối. Pond vốn không phải là kiểu người dễ bị từ chối, nhưng lần này, sự lạnh lùng của Phuwin khiến hắn có cảm giác như bị đóng băng.
"Em... không muốn liên lạc với tôi sao?" Pond hỏi lại, dù biết câu trả lời rồi, nhưng hắn vẫn muốn nghe chính miệng Phuwin nói ra.
Phuwin nhìn hắn một lúc lâu, rồi nhẹ nhàng lắc đầu.
"Tôi thấy không cần thiết."
Câu trả lời của Phuwin thật sự khiến Pond hơi khó chịu, nhưng hắn không thể làm gì hơn ngoài việc gật đầu. Hắn cố gắng không để lộ sự thất vọng ra ngoài.
"Được rồi," Pond nói, cố giữ vẻ điềm tĩnh, dù trong lòng hắn có chút hụt hẫng.
"Chúc em một buổi tối tốt lành."
Phuwin không đáp, chỉ quay lưng bước vào trong nhà, để lại Pond đứng đó, hơi chột dạ nhưng cũng không muốn giữ cậu lại. Cảm giác không được đáp lại như thế này khiến Pond cảm thấy một chút bất an, nhưng hắn cũng biết mình không thể làm gì. Phuwin là người độc lập và không dễ bị ảnh hưởng bởi người khác.
Pond đứng thêm một lát ngoài cửa, nhìn vào bóng đêm xung quanh, một nỗi thất vọng nhẹ nhàng lan tỏa trong lòng hắn. Cảm giác như có một điều gì đó rất kỳ lạ giữa hắn và Phuwin, một sự kết nối nào đó mà cả hai đều không thể dễ dàng nhận ra.
-----------------------------
Đừng mong đợi về PondPhuwin, tui chỉ focus JoongDunk là chính hoi, nên hong biết nữa hehehehehehe, chắc sẽ đẩy nhanh tiến độ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro