12. Lời mời
Sáng chủ nhật, ánh nắng nhẹ nhàng chiếu qua cửa sổ, len lỏi vào căn phòng của Joong. Anh thức dậy muộn hơn một chút so với thường lệ, sau một tuần làm việc căng thẳng. Những suy nghĩ về Dunk và cuộc sống của em đã chiếm trọn tâm trí anh suốt những ngày qua.
Joong đã nhận ra, mọi sự thay đổi, từ cách anh chăm sóc đến quan tâm Dunk, đều có tác động mạnh mẽ đến mối quan hệ giữa họ. Anh không chỉ là thầy giáo, mà còn là một người anh, người bạn, có thể làm người khác dựa dẫm vào.
Hôm nay, Joong sẽ đến nhà Dunk theo lời hẹn của ông bà Boon. Ông bà muốn Joong về sống cùng Dunk và Phuwin, để tiện chăm sóc cho hai cậu con trai của mình, đặc biệt là Dunk. Cuộc sống của Dunk gần đây có vẻ hơi rối rắm, và ông bà Boon nghĩ rằng nếu có người ở lại chăm sóc, tình trạng của em sẽ tốt hơn. Dù Joong không thực sự muốn thay đổi cuộc sống của mình, nhưng anh không thể từ chối lời đề nghị chân thành từ phía ông bà.
Sau khi thay đồ xong, Joong nhanh chóng lái xe đến nhà Dunk. Trên đường đi, trong lòng anh vẫn có chút băn khoăn. Liệu điều này sẽ thay đổi mọi thứ? Liệu anh có thể hòa hợp được với Phuwin, người luôn giữ một khoảng cách lạnh lùng với anh? Và Dunk, liệu em có thực sự cần anh ở gần, hay chỉ là sự gượng ép từ phía ông bà?
Khi Joong đến, cánh cửa nhà mở ra, Dunk cùng Phuwin đứng ngay ở cửa chờ đón. Dunk vẫn ôm chặt anh trai mình, như mọi khi. Cả hai anh em có vẻ khá thân thiết, nhưng ánh mắt của Dunk lại khiến Joong cảm thấy có chút gì đó xa lạ. Em ấy không nói gì, chỉ mỉm cười nhẹ, nhưng không có vẻ gì là phản đối. Điều này làm Joong hơi ngạc nhiên.
Phuwin đứng cạnh Dunk, với vẻ ngoài lạnh lùng như mọi khi, nhưng lần này cậu không tỏ ra khó chịu như trước. Ánh mắt của cậu có chút tò mò khi nhìn Joong, nhưng cậu không nói gì. Mọi thứ giữa họ vẫn giữ một khoảng lặng, như thể có điều gì đó chưa thể chạm tới.
"Chào chú Joong." Dunk lên tiếng, giọng nhẹ nhàng, nhưng cũng có chút lạ lẫm.
"Chú vào đi, bố mẹ em đang chờ."
Joong gật đầu và bước vào nhà. Ông bà Boon đã chuẩn bị sẵn một bàn trà nhỏ trong phòng khách. Cả gia đình ngồi xuống, trò chuyện về những gì đã xảy ra trong thời gian qua.
"Chúng ta nghĩ rằng, nếu Joong có thể ở lại đây, sẽ tiện cho việc chăm sóc cả hai đứa." ông Boon lên tiếng, giọng ông ấm áp nhưng cũng thể hiện sự lo lắng.
"Đặc biệt là Dunk, nhóc này đang cần sự quan tâm nhiều hơn."
Joong nhìn Dunk, ánh mắt anh không giấu được sự bất ngờ. Dunk im lặng, không phản đối, cũng không đồng ý, nhưng Joong nhận thấy có một sự kỳ lạ trong sự im lặng của em. Bình thường, Dunk sẽ ngay lập tức thể hiện sự chống đối của mình, nhưng lần này lại không có bất kỳ phản ứng nào.
"Dunk?"
"Em... em không sao đâu ạ." Dunk nói khẽ, mắt nhìn sang Phuwin như thể tìm kiếm sự hỗ trợ. Nhưng Phuwin vẫn chỉ ngồi yên, không tỏ thái độ gì.
"Con nghĩ sao?" ông Boon quay sang Joong, ánh mắt chân thành, lo lắng.
"Chúng ta biết là điều này sẽ hơi bất tiện, nhưng chúng tôi cũng nghĩ rằng sẽ dễ dàng hơn cho mọi người nếu con ở đây. Vì sắp tới chúng ta sẽ ra nước ngoài để điều hành chi nhánh bên đó, sẽ không ở nhà được cùng Phuwin và Dunk."
Joong nhìn Dunk lần nữa. Em vẫn giữ vẻ im lặng, không có dấu hiệu phản đối. Joong cảm thấy một chút bối rối, nhưng anh cũng không thể từ chối lời đề nghị này. Cuộc sống của Dunk, việc chăm sóc em ấy, đã trở thành một phần trách nhiệm của anh. Anh không thể để ông bà Boon lo lắng thêm nữa.
"Vậy thì..." Joong trả lời, ánh mắt dừng lại trên Dunk một lúc.
"Nếu hai người nghĩ vậy, con sẽ ở lại đây vài hôm để xem sao."
Phuwin vẫn giữ vẻ lạnh lùng, cậu không nói gì, chỉ gật đầu nhẹ. Dunk nhìn Joong một cách lạ lùng, như thể đang cố gắng hiểu được cảm xúc của anh. Nhưng Joong biết, Dunk luôn có cách riêng để thể hiện mọi thứ, và có lẽ em không muốn thể hiện sự không thoải mái của mình trước mặt bố mẹ.
"Vậy thì tốt rồi." ông Boon mỉm cười, ánh mắt ánh lên sự hài lòng.
"Ta rất vui khi con có thể ở lại đây. Dunk, con cũng phải chăm sóc bản thân mình nhiều hơn, đừng làm bố mẹ và Phuwin lo lắng."
Dunk gật đầu, nhưng không nói gì thêm. Cuộc trò chuyện dần chuyển sang những chủ đề khác, nhưng Joong vẫn không thể dứt khỏi suy nghĩ về sự kỳ lạ trong hành động của Dunk và Phuwin. Có lẽ Dunk không thực sự vui mừng về quyết định này, nhưng em cũng không phản đối. Điều này khiến Joong càng thêm bối rối.
Sau khi buổi gặp mặt kết thúc, Joong theo ông bà Boon vào bếp để chuẩn bị bữa trưa. Dunk vẫn ngồi ở phòng khách, nhưng em không rời mắt khỏi chiếc điện thoại của mình. Joong thấy rằng Dunk vẫn giữ thái độ im lặng đó, không có vẻ gì là hào hứng hay vui mừng khi anh quyết định ở lại.
Nhưng điều này cũng có thể hiểu được. Dunk luôn là đứa trẻ có tính cách khó đoán, đôi khi bộc lộ sự ngỗ nghịch và sự thiếu kiên nhẫn với những gì mà người lớn muốn. Nhưng Joong hiểu, điều em cần lúc này không phải là một sự chấp nhận hoàn toàn, mà là thời gian để thấu hiểu nhau hơn.
...
Một ngày mới bắt đầu, và cuộc sống của họ lại bước sang một chương mới. Dù có những lo lắng, bối rối và sự im lặng chưa được giải thích, Joong tin rằng mọi thứ sẽ ổn. Dần dần, Dunk sẽ hiểu rằng anh luôn ở đó, không chỉ là thầy giáo, mà là người anh trai sẵn sàng chăm sóc và bảo vệ em.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro