Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

10. Đơn Phương

Mới một tuần trôi qua kể từ khi Joong có cuộc trò chuyện nhẹ nhàng với May. Những cảm xúc yêu thương dành cho cô bạn gái vẫn vẹn nguyên, nhưng có một điều gì đó khác biệt trong cách anh nhìn nhận Dunk. Dù không muốn thừa nhận, anh cảm nhận rõ ràng rằng mối quan hệ giữa mình và cậu học trò bướng bỉnh ấy đã thay đổi.

Joong không còn giữ khoảng cách như trước. Anh quan tâm Dunk hơn, không chỉ về công việc học hành mà còn cả thói quen, cuộc sống hằng ngày của cậu. Mỗi bữa ăn, Joong cần chắc chắn rằng Dunk đã ăn đủ, không để cậu bỏ bữa vì lý do bận rộn với việc học hay tập nhảy. Những lời nhắc nhở về việc nghỉ ngơi cũng không thiếu. Lúc đầu, Dunk không hiểu lý do tại sao Joong lại quan tâm đến mình nhiều như vậy, nhưng rồi em bắt đầu nhận ra một điều gì đó kỳ lạ trong lòng mình.

Buổi chiều hôm ấy, Joong đang dạy Dunk một bài nhảy mới. Những bước nhảy vừa khó, vừa nhanh khiến Dunk cảm thấy mệt mỏi. Em vươn tay ra lau mồ hôi, Joong đã nhanh chóng đưa một chai nước cho Dunk, mắt không rời khỏi cậu học trò.

"Đừng để cơ thể mất nước," Joong nói, giọng anh vẫn lạnh lùng nhưng lại có cái gì đó dịu dàng, chăm sóc.

"Nghỉ chút đi rồi tập tiếp."

Dunk nhìn vào đôi mắt của Joong, nhận thấy sự quan tâm trong đó. Cảm giác này không giống như trước đây, khi Joong chỉ lạnh lùng dạy em, mà là một sự quan tâm chân thành mà Dunk chưa từng trải qua. Em nhấp một ngụm nước, cảm thấy lòng mình xao xuyến.

"Em không cần nghỉ đâu, thầy. Em khỏe mà." Dunk lại cười trêu, nhưng trong ánh mắt em không giấu được sự bất an.

Joong lắc đầu, không tin vào những gì Dunk nói. Anh đưa tay xoa nhẹ lên trán cậu, kiểm tra xem cậu có mệt thật không.

"Nếu cậu không nghỉ, tôi sẽ bắt cậu nghỉ."

Dunk nhìn Joong, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác khó tả. Em không muốn dừng lại, nhưng cũng không thể không cảm thấy một sự ấm áp trong từng cử chỉ của Joong.

"Thầy quan tâm em như vậy làm gì, em thấy... kỳ lạ." Dunk nói, giọng em thấp xuống, không còn nghịch ngợm như thường ngày.

Joong nhìn em, ánh mắt anh lạ lùng, như đang suy nghĩ điều gì đó.

"Tôi là thầy của cậu, Dunk. Đó là trách nhiệm của tôi."

Dunk không nói gì thêm, nhưng trong lòng em, cảm giác ấy lại trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Những ngày qua, em đã tự hỏi mình: Liệu tình cảm này chỉ đơn giản là sự ngưỡng mộ đối với thầy? Hay là một thứ tình cảm khác? Câu trả lời đến giờ vẫn chưa rõ ràng, nhưng một điều chắc chắn là, Dunk không còn muốn chỉ là một học trò đơn thuần của Joong nữa.

Tối hôm đó, Dunk không thể ngủ được. Em lăn qua lăn lại trên giường, mắt cứ nhìn lên trần nhà. Những suy nghĩ về Joong cứ lặp đi lặp lại trong đầu. Hình ảnh của anh, cách anh chăm sóc, lo lắng cho em, tất cả những điều đó khiến trái tim Dunk dâng lên một cảm giác ấm áp lạ kỳ. Em bắt đầu nhận ra rằng tình cảm dành cho Joong không phải chỉ là sự ngưỡng mộ thuần túy. Hình như... em đã bắt đầu yêu anh.

Nhưng Dunk chưa thể thừa nhận điều đó. Em không biết rằng Joong đã có bạn gái, và em cũng không dám đối mặt với cảm xúc của mình. Em không muốn mình trở thành một đứa trẻ ngây thơ, ngốc nghếch trong chuyện tình cảm. Vì vậy, Dunk lại khiến cho mình bận rộn với những trò nghịch ngợm, khiến cho Joong đôi lúc không hiểu được mình.

Ngày hôm sau, Dunk lại đến lớp với tâm trạng lẫn lộn. Em nhìn thấy Joong đứng ở cuối hành lang, đang nói chuyện với một số đồng nghiệp về công việc. Cảm giác kỳ lạ lại dâng lên trong lòng cậu. Cái cảm giác mà Dunk chưa từng nghĩ mình sẽ có đối với thầy của mình. Em cắn môi, cố gắng không để những cảm xúc ấy lộ ra ngoài.

"Thầy!" Dunk gọi lớn, cố tình làm ra vẻ nghịch ngợm như mọi khi.

Joong quay lại, đôi mắt hơi bất ngờ khi thấy Dunk gọi mình một cách không mấy nghiêm túc như vậy.

"Có chuyện gì?"

"Em muốn hỏi thầy về bài nhảy hôm qua, sao em vẫn mãi chưa làm đúng động tác được." Dunk nhún vai, cố tình tỏ ra thờ ơ.

Joong tiến lại gần, đôi mắt anh sắc bén quan sát cậu học trò.

"Lần sau, tập trung hơn. Nếu cậu không hoàn thành, tôi sẽ không cho cậu nghỉ giữa chừng đâu."

Dunk nhếch môi, nhưng trong lòng lại cảm thấy nhói. Em muốn giấu đi cảm xúc thật của mình, nhưng lại không thể ngừng nghĩ về Joong. Cảm giác này, thật sự rất lạ.

Tối đó, Dunk lại ở lại tập thêm một chút. Joong không ngăn cản em, nhưng anh vẫn đứng ở một góc, nhìn Dunk làm lại các động tác. Dunk cứ tập đi tập lại, nhưng mỗi lần dừng lại, ánh mắt của em lại lén lút nhìn về phía Joong. Em không thể nào không nghĩ về anh, không thể ngừng nghĩ rằng mình yêu người thầy ấy.

"Cậu vẫn chưa hoàn thành bài tập đâu đấy Dunk." Joong bước đến gần, đặt tay lên vai em.

"Nếu cậu muốn cải thiện, thì phải chăm chỉ hơn nữa."

Dunk ngẩng đầu lên, ánh mắt em trong thoáng chốc chứa đầy sự yếu đuối mà em cố giấu.

"Em biết rồi, thầy. Em sẽ cố gắng."

Joong nhìn Dunk một lúc, rồi thở dài. "Nghỉ chút đi. Cậu mệt rồi, đừng ép mình quá."

Dunk không nói gì, chỉ im lặng nhìn Joong. Một cảm giác buồn bã len lỏi trong lòng em. Em không biết có phải mình đang tự làm khổ bản thân không, nhưng cứ nghĩ đến Joong, tim em lại đập loạn nhịp. Dù em không biết anh có yêu mình không, nhưng Dunk biết rằng, cho dù chỉ là một chút tình cảm, em cũng đã yêu anh rồi.

Và điều duy nhất Dunk có thể làm bây giờ là tiếp tục giữ kín mối tình đơn phương của mình, dù cho tình cảm ấy có thể không bao giờ được đáp lại.

Dunk ngồi bệt xuống sàn nhà, thở hắt ra, tay chống lên đầu gối. Dù đã tập đến mức kiệt sức, nhưng tâm trí em vẫn không thể dứt ra khỏi Joong. Cảm giác khó chịu trong lòng không bao giờ biến mất, và nó cứ day dứt, cứ làm Dunk không thể thoải mái.

Em tự hỏi mình liệu đó có phải là tình yêu không. Cảm giác luôn lo lắng khi không nhìn thấy Joong, thèm khát sự chú ý của anh, và mỗi lần Joong nhắc nhở về chuyện học hay nghỉ ngơi, Dunk lại cảm thấy một sự ấm áp lạ kỳ, giống như một điều gì đó mà em chưa từng trải qua trước đây.

Em không thể phủ nhận được nữa, em yêu Joong. Và điều làm em đau khổ nhất chính là việc Joong chẳng bao giờ nhìn thấy điều đó. Anh đối xử với em như một học trò, không hơn không kém. Mỗi khi Joong nhắc nhở em hay chăm sóc em, Dunk lại cảm thấy như mình bị vướng vào một cái lưới vô hình mà không thể thoát ra.

Joong vẫn luôn là thầy giáo của Dunk. Và em biết rõ rằng, với khoảng cách này, dù có yêu anh đến thế nào, cũng sẽ không thể đến gần hơn được.

Ngày hôm sau, Dunk lại tiếp tục những trò nghịch ngợm của mình. Em cố tình làm Joong phải bực bội, nhưng trong lòng lại không thể ngừng suy nghĩ về anh. Dù đã quyết tâm giả vờ lạnh lùng, Dunk không thể không nhận thấy những thay đổi trong thái độ của Joong. Anh luôn dành cho em những ánh nhìn chăm chú, luôn hỏi han em về những thứ nhỏ nhặt nhất, từ việc có ăn đủ không cho đến chuyện có ngủ đủ giấc không.

Và lần nào Dunk cãi lại hoặc trả lời thiếu tôn trọng, Joong cũng chỉ im lặng, một tay xoa xoa đầu em, rồi nhẹ nhàng bảo cậu cố gắng hơn. Dunk không hiểu vì sao, nhưng những lúc như thế, trong lòng em lại cảm thấy nhói đau. Cảm giác như mình đang yêu một cách vô hình mà không thể nói ra, không thể biểu đạt.

Cậu bắt đầu mơ tưởng đến những ngày sau này, khi cả hai sẽ ở gần nhau hơn, cùng nhau chia sẻ nhiều thứ hơn, nhưng rồi sự thật sẽ lại đánh thức em dậy. Và Dunk vẫn chỉ là một học trò, một cậu bé mà Joong chăm sóc, không hơn không kém.

Tối hôm đó, Dunk lại nằm trằn trọc trên giường, tay ôm chặt gối. Em không thể ngủ, không thể làm gì ngoài việc nghĩ về Joong. Những cử chỉ ân cần, những ánh mắt mà Joong dành cho em cứ xoáy sâu vào tâm trí Dunk. Một phần em muốn được yêu, nhưng một phần lại sợ rằng khi Joong biết tình cảm này, mọi thứ sẽ thay đổi.

"Đừng nghĩ đến nữa mà..." Dunk tự nhủ với chính mình, cố gắng xua tan đi những suy nghĩ ấy. Nhưng trái tim em không nghe lời.

Ngày hôm sau, trong một buổi học, Dunk lại cố tình làm mình nổi bật trước mặt Joong. Em đột ngột đùa giỡn trong lớp học, làm loạn cả không gian yên tĩnh mà Joong đang cố gắng tạo ra. Dunk không ngừng cười đùa, cố gắng gây sự chú ý của Joong, nhưng cũng không quên nhìn anh từ một góc khuất. Mỗi khi ánh mắt Joong quét qua em, trái tim Dunk lại loạn nhịp, nhưng em vẫn cố giữ vẻ ngoài lạnh lùng, bướng bỉnh như thường lệ.

Joong chỉ lắc đầu, không lên tiếng. Nhưng Dunk lại cảm nhận được sự thay đổi nhỏ trong cách anh nhìn em. Một ánh mắt dịu dàng hơn, một sự quan tâm khó giấu được.

"Em có biết mình đang làm phiền tôi không?" Joong nhẹ nhàng lên tiếng, giọng vẫn lạnh lùng nhưng có gì đó khác biệt.

"Tập trung vào."

Dunk không nói gì, chỉ nhướng mày rồi quay đi, nhưng trong lòng lại có cảm giác như một phần của em muốn lao đến gần Joong, muốn gần anh hơn, muốn là trung tâm của sự chú ý ấy. Em muốn Joong yêu em, muốn anh quan tâm đến em nhiều hơn nữa, nhưng điều đó chỉ có thể là một giấc mơ.

Đêm đến, Dunk lại không ngủ được. Em quyết định gửi cho Joong một tin nhắn ngắn, một cách để thể hiện cảm xúc của mình mà không cần trực tiếp thổ lộ.

"Thầy... mai em có thể nghỉ một buổi không? Em không muốn ra ngoài, chỉ muốn ở nhà thôi."

Em nhấn gửi tin, rồi lại nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại. Tim em đập nhanh hơn. Em chờ đợi, nhưng không dám kỳ vọng quá nhiều. Liệu Joong có trả lời không? Liệu anh có hiểu được rằng Dunk chỉ muốn ở gần anh?

Một lúc sau, Joong mới trả lời, khiến Dunk không khỏi giật mình.

"Được, phải chăm sóc bản thân tốt đấy. Đừng để mình quá mệt."

Dunk nhìn vào màn hình điện thoại, tim đập mạnh. Đó chỉ là một câu nhắn nhủ đơn giản, nhưng đối với em, lại là tất cả những gì em cần.

Những ngày sau đó, Dunk càng ngày càng nhận ra tình cảm của mình dành cho Joong không đơn giản như vậy. Mỗi lần Joong chỉ dạy em, chăm sóc em, là một lần Dunk cảm thấy trái tim mình rung động. Mỗi lần Joong hỏi thăm, Dunk lại cảm thấy như đang sống trong một thế giới mà chỉ có hai người, một thầy và một trò, nhưng tình cảm của em lại vượt qua cả giới hạn đó.

Khi Dunk nhận ra rằng mình đang yêu Joong, em biết rằng mọi thứ sẽ không thể quay lại như trước nữa. Tình cảm ấy, dù có đọng lại trong lòng, sẽ mãi mãi là một bí mật mà Dunk không bao giờ dám nói ra. Em sẽ tiếp tục yêu Joong từ xa, và để anh ấy mãi là thầy của mình, trong sự thầm lặng và những cử chỉ quan tâm mà Joong dành cho em.

--------------------

Nó... ấy quá :)))))))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro