63:
Sáng hôm sau, ánh nắng nhè nhẹ len lỏi qua khe cửa, tiếng chim ríu rít vang lên từ vườn cây phía ngoài, báo hiệu một ngày mới tràn đầy niềm vui. Phổ Minh từ từ mở mắt, đôi tay vẫn vòng ôm lấy Lê Nhã Phong như không muốn buông. Những giọt nước mắt đêm qua giờ đã khô, thay vào đó là sự bình yên lấp đầy trong lồng ngực.
Lê Nhã Phong nằm bên cạnh, cảm nhận được vợ mình tỉnh giấc, nhẹ nhàng vuốt tóc Phổ Minh và cất giọng trầm ấm:
"Ngủ có ngon không, vợ yêu?"
Phổ Minh gật đầu, đôi mắt vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo nhưng trên môi đã nở một nụ cười nhẹ. Nhã Phong nghiêng người, kéo vợ vào lòng, để cả hai cùng cảm nhận hơi ấm của nhau trước khi bắt đầu một ngày mới.
"Em cảm thấy nhẹ nhõm hơn rồi. Cảm ơn anh, vì tất cả."
"Anh luôn ở đây mà, Phổ Minh. Em không cần cảm ơn gì đâu."
Khi cả hai còn đang tận hưởng khoảnh khắc tĩnh lặng, một giọng nói trong trẻo đáng yêu từ ngoài cửa vang lên:
" Cha! Baba! Dậy đi! Đậu Nhỏ muốn xuống nhà chơi với anh Bảo Bảo!"
Đậu Nhỏ không chờ được lâu, đã chạy ùa vào phòng, nhảy lên giường rồi cười tít mắt ôm lấy cổ Nhã Phong. Phổ Minh bật cười, xoa đầu bé con, trong lòng ngập tràn niềm hạnh phúc. Bé con Đậu Nhỏ chính là sợi dây vô hình đã gắn kết cả gia đình lại với nhau, vượt qua bao nhiêu thử thách, cuối cùng họ đã tìm lại được tình yêu và sự bình yên.
Nhã Phong bế Đậu Nhỏ lên, đặt bé ngồi lên đùi, rồi hỏi:
"Hôm nay là ngày sinh nhật của con, Đậu Nhỏ muốn làm gì nào?"
"Đậu Nhỏ muốn chơi với anh Bảo Bảo! Rồi sau đó là cắt bánh kem, mở quà! Có quà cho con không ạ, Baba?"
Phổ Minh bật cười, nhìn ánh mắt háo hức của con trai. Y gật đầu:
"Có chứ, rất nhiều quà cho con. Nhưng trước tiên phải xuống dưới nhà ăn sáng đã nhé."
Cả nhà rộn ràng chuẩn bị cho buổi tiệc sinh nhật của Đậu Nhỏ. Bên ngoài, mọi người nô nức chúc mừng sinh nhật Tiểu Thiếu Gia của nhà họ Lê. Tiếng cười đùa vang lên khắp nơi, mang đến bầu không khí ấm áp và vui vẻ.
Trở về hiện tại:
Sau khi bửa tiệc kết thúc, các khách mời đã về hết. Phổ Minh có chút lo lắng. Y thỉnh thoảng liếc nhìn về phía hư không. Dù cuộc đoàn tụ đã làm y xúc động, nhưng vẫn còn nhiều điều chưa nói hết. Y khẽ thở dài, rồi bất ngờ một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy tay y. Nhã Phong đứng bên cạnh, nhìn thẳng vào mắt Phổ Minh, như ngầm nói rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Và đúng như dự đoán, chỉ vài phút sau, Ba mẹ Phổ Minh lại xuất hiện. Họ tiến lại gần, nở nụ cười hiền từ và mở rộng vòng tay. Không chờ thêm một giây phút nào, Phổ Minh lao vào vòng tay của họ, cảm nhận hơi ấm gia đình mà từ lâu y đã khát khao.
Sau cái ôm đoàn tụ đầy xúc động với Ba mẹ, Phổ Minh ngước mắt nhìn hai người với đôi mắt đỏ hoe. Dù trong lòng vẫn còn nhiều xúc cảm lẫn lộn, nhưng y không thể che giấu được niềm hạnh phúc khi cuối cùng cậu và Ba mẹ mình đã trở về bên nhau.
"Cục cưng của Ba mẹ, hôm nay là ngày sinh nhật của con trai con, nhưng cũng là ngày mà gia đình ta thực sự trọn vẹn trở lại. " Ba Phổ Minh nhẹ nhàng nói, đôi tay vuốt ve mái tóc của con trai.
Lê Nhã Phong đứng gần đó, nhìn vợ mình đoàn tụ với Ba mẹ, lòng tràn đầy tự hào. Anh tiến đến gần, ôm lấy vai Phổ Minh từ phía sau và cất lời:
"Cảm ơn hai bác đã đến. Em ấy thực sự rất hạnh phúc vì sự hiện diện của hai người ngày hôm nay."
Phổ Minh khẽ gật đầu, giọt nước mắt chảy dài trên má nhưng là những giọt nước mắt của sự an yên. Y quay sang Nhã Phong, mắt vẫn còn lấp lánh:
"Anh... anh vì em đã sắp xếp tất cả sao?"
Nhã Phong mỉm cười, không nói gì thêm. Thay vào đó, anh chỉ nắm chặt tay Phổ Minh, như muốn nói rằng anh sẽ luôn ở đây để bảo vệ và yêu thương vợ mình, dù cho bất kỳ điều gì xảy ra.
Lúc này, trong không gian tràn đầy cảm xúc, tiếng cười khúc khích của Đậu Nhỏ vang lên, làm tan đi bầu không khí trang trọng. Bé con đã chán chơi cùng anh trai và đang kéo tay ông nội, nhảy nhót quanh người.
"Ông nội, Baba, Cha ơi! Sinh nhật Đậu Nhỏ mà, mình cắt bánh kem được không ạ?" Bé con cất giọng trong trẻo, đôi mắt sáng long lanh.
Cả hội trường bật cười trước sự đáng yêu của Đậu Nhỏ. Ông nội bé liền bế bé lên, cười tươi nói:
"Được rồi, nào, cháu cưng, mình sẽ cắt bánh kem thôi! Mọi người, nào, hãy cùng chúng tôi chúc mừng sinh nhật Tiểu Thiếu Gia của nhà họ Lê!"
Tiếng vỗ tay và reo hò vang lên khắp nơi. Mọi người tiến lại gần bàn tiệc lớn, nơi chiếc bánh kem sinh nhật ba tầng được đặt trang trọng. Đậu Nhỏ được ông nội bế đứng trước bánh, hai bàn tay nhỏ bé giơ lên sẵn sàng thổi nến.
"Ước gì đi, Đậu Nhỏ!" Nhã Phong mỉm cười, nhắc nhở bé.
Đậu Nhỏ nhắm mắt lại, đôi môi nhỏ xinh mấp máy điều ước của riêng mình, rồi ngay lập tức mở mắt thổi mạnh vào ngọn nến. Ngọn lửa nhỏ tắt đi trong tiếng hò reo, và ngay sau đó, bé con cười tít mắt nhìn mọi người.
"Đậu Nhỏ ước gì vậy?" Phổ Minh tò mò hỏi.
Bé con ngước lên nhìn Baba và Cha, rồi nghiêng đầu cười rạng rỡ: " Đậu Nhỏ ước là cả nhà mình luôn ở bên nhau, cùng chơi với anh Bảo Bảo!"
Một lời ước đơn giản nhưng chứa đựng tình cảm chân thành của bé. Trong khoảnh khắc đó, không chỉ có gia đình họ Lê mà tất cả những người có mặt trong hội trường đều cảm nhận được sự ấm áp lan tỏa từ niềm hạnh phúc giản dị này.
Sau khi cắt bánh kem và ăn mừng, Phổ Minh nhìn thấy ánh mắt của Ba mẹ mình vẫn dõi theo từng bước của cậu. Dù bữa tiệc đã gần đến hồi kết, vẫn còn nhiều điều cần nói giữa hai bên. Họ cùng nhau ngồi lại, đối diện nhau trong không gian ấm cúng của ngôi nhà.
Phổ Minh nhẹ nhàng mở lời:
"Ba mẹ... Con biết chúng ta đã trải qua nhiều khó khăn, nhưng hôm nay con thực sự rất hạnh phúc vì mọi người đã trở lại. Con... con không muốn oán trách nữa, chỉ mong rằng từ giờ chúng ta có thể là một gia đình đúng nghĩa."
Ba mẹ Phổ Minh nhìn nhau, rồi cả hai gật đầu, nắm chặt tay con trai mình. Mẹ cậu nói trong sự nghẹn ngào:
"Con trai, Ba mẹ thực sự xin lỗi vì đã để con phải cô đơn suốt những năm tháng qua. Nhưng giờ đây, chúng ta sẽ bù đắp cho con, sẽ luôn ở bên con và gia đình nhỏ của con."
Phổ Minh lại lần nữa không kìm được nước mắt, nhưng lần này là những giọt nước mắt hạnh phúc, bởi y biết rằng từ nay, gia đình y đã hoàn toàn trọn vẹn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro