Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

48: Nghi Ngờ

Thời gian mỗi ngày đều bình thường yên ả trôi qua. Hôm nay Lê Nhã Phong sau khi thăm khám lần nữa cũng được bác sĩ đề nghị cho phép xuất viện về nhà nghỉ ngơi. Trần Phổ Minh đang bận rộn xếp quần áo cùng các vật dụng mà thời gian qua gia đình Chung A Thần mang vào giúp.

Lê Nhã Phong bước xuống giường đi về phía Y đứng tại sofa. Y giật mình khi đột ngột có vòng tay ôm lấy eo mình. Khẽ thở ra một hơi mím môi híp mặt quay lại nhìn khuôn mặt của người lớn hơn đang đặt trên bả vai.

" Có chuyện gì sao? "

Lê Nhã Phong cười nhẹ lắc đầu, vùi mặt vào hỏm cổ Y hít sâu một hơi sảng khoái thở ra.

" Chỉ là thiếu hơi em nên muốn ôm ấp hít hít một chút "

Phổ Minh bật cười, mặc kệ người ta đu đeo bám dính lấy mình tiếp tục chuyên tâm vào công cuộc dọn dẹp sạch sẽ.

Chung A Thần đỗ xe trước cổng bệnh viện, sau đó di chuyển đến phòng của bạn mình phụ giúp bọn nó mang đồ xuống xe.

Hiện tại ba người họ đều đang ngồi ngay ngắn trên xe rồi, chiếc xe lăn bánh đều đều chạy về phía biệt thự riêng của Chung A Thần. Hắn nói là vị nhà của hắn đề xuất 2 người họ đến ở cùng để em ấy còn giúp đỡ Phổ Minh làm vài việc vặt vì hiện tại Phổ Minh phải chú tâm vào chăm sóc cho Nhã Phong. Đợi đến khi Nhã Phong hoàn toàn khoẻ khoắn rồi hãy về nhà riêng. Cả hai nghe xong cũng không phản đối gì, như vậy cũng được, đều là bạn bè thân thiết, ở chung một thời gian cũng chẳng vấn đề gì.

Trần Nhật Đăng ở nhà tất bật chạy tới chạy lui cùng mọi người trong bếp chuẩn bị thức ăn. Phòng ốc đã được cho người dọn dẹp sắp xếp từ trước chỉ cần đến mang vật dụng cá nhân theo và ở lại thôi chẳng phải sắm sửa thêm gì cả.

Có tiếng người từ ngoài đi vào. Trần Nhật Đăng chạy vội ra thì thấy là Chung A Thần và Phổ Minh đang đi sau cùng Lê Nhã Phong. Cậu nhanh chống kêu mọi người cùng vào bàn ăn sau đấy lên phòng nghỉ ngơi.

.

Đã được một tháng kể từ ngày Phổ Minh và Nhã Phong đến sống cùng tại biệt thự của Chung A Thần.

Sức khoẻ của Nhã Phong đã hoàn toàn bình phục. Gần đây mọi người trong nhà bắt đầu thấy sự thay đổi tuy nhỏ nhưng vô cùng khó hiểu của Phổ Minh. Y thay đổi phong cách ăn mặc, từ những bộ đồ bình thường vừa vặn Y chuyển sang mặc nhưng loại quần áo dài tay rộng gấp mấy lần cơ thể của Y.

Nhã Phong có hỏi thì Phổ Minh trả lời rằng em ấy bắt đầu thích mặc những bộ quần áo to rộng, chúng khiến em ấy thoải mái vận động. Nhã Phong cũng không nghi ngờ gì vì anh thấy đúng là mặc rộng như vậy sẽ rất thoải mái chỉ có điều là đồ Y mua có hơi rộng lắm không? Nhưng cũng không hỏi đến cùng, em ấy làm việc gì khiến em ấy vui vẻ và em ấy thích nó là được anh không phản đối bất kì quyết định nào của Phổ Minh.

Duy chỉ có một người bắt đầu có những nghi ngờ về Y, đó chính là Nhật Đăng. Cậu thấy biểu hiện của Phổ Minh rất lạ, lạ ở chỗ rất giống lúc cậu lén lút mang thai năm 18 tuổi. Lại nhớ đến gần đây Nhã Phong hay nửa đùa nửa thật than thở với nam nhân nhà cậu rằng cục cưng của cậu ấy gần đây rất khó chịu, cấm không cho cậu ấy gần gũi thì thôi đi ngay cả ôm cũng không đồng ý. Tối đó Nhã Phong sau khi cùng Phổ Minh dây dưa môi lưỡi liền trở người muốn đè Y, Phổ Minh một mực chống cự nói là Y thấy không khoẻ, không muốn gần gũi, nói xong thì quay lưng lại với anh. Nhã Phong cụt hứng lo lắng ôm lấy eo muốn kéo Y lại gần thì Phổ Minh lại phản ứng mạnh đẩy tay anh ra khỏi eo mình. Nhã Phong khó hiểu ngồi dậy không nói gì chỉ nhìn Y đợi lời giải thích. Phổ Minh biết bản thân phản ứng hơi quá cũng ngồi dậy nhẹ giọng dỗ ngọt đối phương.

" Em xin lỗi, em không có ý gì cả, chỉ là chắc khi nãy em ăn hơi nhiều nên bụng bị trướng "

" Em không ăn nhiều cơm "

" Em ăn vặt nên mới bị trướng bụng, em xin lỗi em sẽ chú ý sức khoẻ bản thân hơn, đừng giận em có được không? "

Nhã Phong nhìn Y mềm nhẹ hai mắt xinh đẹp cùng môi hồng quyến rũ thì không giận được. Kéo Y vào lòng hôn lên đỉnh đầu thơm mát của người trong lòng vuốt nhẹ lưng như trấn an, trầm giọng:

" Anh không có giận em, nhưng nếu em thấy không khoẻ phải lập tức nói với anh, anh lúc nào cũng lo cho em "

Phổ Minh trong lòng cũng vòng tay ôm lại nam nhân gật gật đầu mỉm cười.

" Em nhớ rồi, giờ tắt đèn ngủ nhé, em mệt "

Cả hai cùng ngã lưng xuống giường, Nhã Phong tắt đèn ôm lấy Phổ Minh cố gắng vùi sâu vào lòng ngực mình, không hiểu tại sao Y lại chui rúc sâu như thế nghĩ rằng Y làm nũng nên cũng chỉ nhẹ nhàng xoa xoa lưng cho Y đến khi tiếng thở đều đặn của Y vang lên thông báo với anh rằng Phổ Minh đã chìm vào giấc ngủ rồi.

.

Phổ Minh vừa từ bên ngoài trở về, nhìn thấy Trần Nhật Đăng ngây ngốc ngồi tại sofa thì cũng đi tới ngồi xuống bên cạnh cậu.

" Sao thế? Có chuyện gì sao? "

Trần Nhật Đăng mặt không biểu tình đưa mắt nhìn Y.

" Mới đi đâu về sao? "

" Ừm, tao đi mua đồ cá nhân cho Nhã Phong "

" Sao không để người giúp việc đi mà mày phải đi "

Phổ Minh ghé sát tai cậu nói nhỏ.

" Của anh ấy chỉ có mỗi tao biết size thôi "

À thì ra là mua quần lót.

Lúc này hai vị nam nhân của bọn họ hộ tống Bảo Bảo từ nhà chính trở về. Trần Nhật Đăng hít sâu một hơi đứng bật dậy kêu tất cả cùng đi ăn cơm.

Trên bàn ăn hiện tại chia ra làm 2 loại cảm xúc. Hai vị nam nhân lớn tuổi cùng bé con thắc mắc nhìn những món ăn được bày biện trên bàn hôm nay hoàn toàn khác với mọi hôm, những món này đều được ăn để mục đích tẩm bổ, mà Nhã Phong hiện tại hoàn toàn khoẻ rồi.

Bé con Bảo Bảo suy nghĩ trẻ con, thắc mắc liền hỏi:

" Baba, baba cảm thấy Bảo Bảo gầy đi sao? "

" Không gầy "

" Vậy sao chỉ toàn những món bồi bổ sức khoẻ thế ạ? "

Hai vị nam nhân nghe xong cũng gật gù phụ hoạ.

" Muốn tẩm bổ cho mọi người cũng không được sao? "

Chung A Thần lập tức lên tiếng.

" Được, được chứ, cảm ơn em bảo bối, vất vả cho em rồi "

" Cảm ơn baba, baba là tốt nhất ạ "

Hai cha con này chỉ được mỗi như thế thôi, thấy cậu có dấu hiệu không vui liền cuốn quýt dỗ dành cậu.

Trần Nhật Đăng nhìn sang Phổ Minh đang mang loại cảm xúc thứ hai, cuối gằm mặt, tay run run từ đầu đến cuối không động đậy.

" Phổ Minh mày sao vậy? Ăn cơm thôi "

Phổ Minh nghe cậu gọi đến tên mình thì như có tật giật mình ngước mắt nhìn một lượt mọi người, tim đập loạn nhịp, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh, giọng run run lí nhí.

" T....tao ăn ngay đây, cảm ơn mày...Nhật Đăng "

Trần Nhật Đăng nhìn Y cắm mặt ăn cơm chỉ biết nặng lòng thở dài. Cậu chỉ là suy đoán thôi nên để kiểm chứng cậu dặn dì nấu bếp hôm nay đặt biết chuẩn bị những món ăn bồi bổ cơ thể, dưỡng thai khoẻ mạnh. Nhìn biểu hiện của Phổ Minh, Nhật Đăng không còn chút nghi ngờ nào vì cậu khẳng định, suy nghĩ của mình đã đúng.

" Phổ Minh ăn xong cùng tao ra khuôn viên hóng mát nhé, chỉ tao và mày "

Phổ Minh gật đầu sau đó tiếp tục ăn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro