Side Story: Ngày hạnh phúc
Tiết trời vào thu, ánh nắng không còn quá gay gắt như mùa hạ. Gió thu nhè nhẹ thổi, mang theo những chiếc lá phong đỏ xào xạc trên mặt đất.
Đại học Bangkok vừa kết thúc kì thi giữa kì. Sinh viên ai cũng mệt mỏi vì những đêm dài thức trắng ôn bài, hay những ngày ngồi yên trong thư viện đọc sách. Cuối cùng tất cả đều đã vượt qua thời gian khó khăn của kì thi, hiện tại đang vô cùng thảnh thơi.
Dunk ngồi trong canteen nghịch điện thoại. Tay lướt màn hình, dạo chơi trên SNS hóng hớt liệu hôm nay có gì vui để xem hay không.
"Ê Dunk."
Pond vỗ vai cậu sau đó ngồi xuống bên cạnh. Anh đặt trước mặt cậu một hộp sữa dâu, nhoẻn miệng cười.
"Trả ơn vì đã nhắc bài tao."
Dunk bĩu môi. Mỗi hộp sữa bé tí này mà muốn nói là trả ơn à? Có vẻ mày đang hơi khinh thường tao thì phải.
"Uống mẹ đi, nhìn gì tao." Anh nhướng mày. "Hay muốn tao dâng lên tận mồm mày?"
Pond sau đó nở nụ cười không thể cà chớn hơn, bóc hộp sữa ra, cắm ống hút rồi đưa lên miệng cậu. "Đây đây, để anh yêu đút em ăn nhé. Há mồm ra nào."
Pond và Dunk thân nhau từ khi còn học cấp 3, tới đại học lại tiếp tục chung trường. Hai người kè kè như hình với bóng, khiến rất nhiều người lầm tưởng họ là một cặp. Hai người con trai đẹp mã đi cạnh nhau, lại có những cử chỉ thân mật như vậy, không thể là bạn bè đơn thuần. Lúc đầu, họ còn lên tiếng giải thích những hiểu lầm ấy, nhưng về sau dù có nói thế nào người ngoài cũng không hiểu, họ cũng lười quản, mặc kệ luôn.
Dunk giật lấy hộp sữa trên tay anh, giơ ngón giữa thẳng mặt bạn mình với vẻ mặt khinh bỉ. Hai người tiếp tục trò chuyện rôm rả, thi thoảng chửi nhau vài câu nghe rất thiếu đánh. Mối quan hệ giữa bọn họ thật sự rất tốt.
"Thế giới của mày kìa."
Dunk nhìn theo hướng ngón tay của Pond. Một người con trai với thân hình cao lớn và chiếc sơ mi trắng đồng phục được thắt cà vạt ngay ngắn trên cổ bước vào. Từng đường nét trên khuôn mặt đó như thể một bức tượng được chạm khắc tinh xảo. Và nụ cười đó, hệt như ánh nắng ban mai của một ngày hè rực rỡ.
Joong Archen Aydin. Nam vương khoa kĩ thuật.
Người cậu đã thầm thương suốt 4 năm. Lí do cậu đăng kí nguyện vọng vào đại học Bangkok cũng là vì hắn.
Cậu vẫn nhớ, năm ấy, tại phòng thể chất trường cấp 3, đã có một người dùng tay chặn quả bóng rổ đang nhắm thẳng đầu cậu mà hướng đến. Hắn khi đó đã ân cần hỏi rằng cậu có sao không với chất giọng trầm ấm của mình. Và cậu cũng nhớ, bản thân đã đỏ mặt tới mức nào khi hắn đặt bàn tay lên tóc cậu và vỗ nhẹ nhàng an ủi.
Hình ảnh đó, Dunk không bao giờ quên.
Lên đại học, điều đầu tiên cậu làm là tuyên bố sẽ theo đuổi hắn. Nhiều người nghe xong cảm thấy thật hoang đường, vì Joong nổi tiếng rất khó gần, hơn nữa không phải tự nhiên mà hắn có danh hiệu Nam vương ngay từ khi mới năm nhất. Cũng có người nói, cậu thật lăng nhăng, khi ở bên Pond rồi nhưng vẫn theo đuổi Joong. Những lời đó tất nhiên không làm nhụt đi ý chí của cậu. Dunk theo đuổi hắn bằng rất nhiều cách khác nhau, luôn đợi hắn ở cổng trường mỗi khi tan học, sau đó cất bước đi sau hắn trên con đường dài, hay luôn mua đồ ăn cho hắn đặt dưới gầm bàn kèm một bông hoa hướng dương nhỏ. Joong lúc đầu cảm thấy khá phiền, người theo đuổi hắn cũng không phải ít, nhưng đây là người đầu tiên kiên trì tới cứng đầu như vậy. Dần dần, hắn mặc kệ để cậu muốn làm gì thì làm.
Và rồi những việc cậu làm hình thành cho hắn một thói quen, là có sự hiện diện của cậu trong cuộc sống. Nếu một ngày không nhìn thấy cậu, hắn sẽ không an lòng. Lần cậu sốt cao, phải nghỉ ở nhà ba ngày, hắn gần như phát điên khi không thấy cậu có mặt ở trường. Lòng hắn như bị lửa thiêu đốt, bồn chồn không yên. Ngày cậu khỏi bệnh, tiếp tục ở dưới sân trường đợi hắn, Joong mới thở phào nhẹ nhõm.
Hình như hắn cũng rung động rồi.
"Ngậm mồm vào, nước miếng sắp chảy xuống áo rồi kìa." Pond mở miệng trêu chọc, kết quả là bị thằng bạn thân đập một cái vào gáy. Dunk thôi không nhìn hắn nữa, mân mê hộp sữa chỉ còn lại vỏ trong tay, nhỏ giọng nói.
"Một ngày nào đó, tao sẽ tỏ tình."
Hai tuần sau, trường thông báo kết quả kì thi. Sinh viên tập trung rất đông trước chiếc bảng treo bảng điểm được đặt ngoài hành lang. Dunk bình thường vốn không mấy quan tâm về điểm thi của mình lắm, vì cậu biết bản thân sẽ luôn nằm trong top 10 thôi. Nhưng lần này thì khác.
Vì cậu có một lời hứa với bản thân.
Dunk chen chúc vào dòng người chật chội phía trướng, dò tay tìm kiếm tên của mình với nhịp trống đập mạnh trong lồng ngực.
Natachai Boonprasert.
Đứng đầu toàn khoa.
Cậu làm được rồi.
Dunk vội lách người ra và ôm chầm lấy Pond, người đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì. Cậu ôm anh rất chặt, như thể đang giải tỏa hết toàn bộ sự hồi hộp của bản thân mình từ nãy tới giờ. Vài bạn nữ nhìn thấy cảnh đó, nhanh tay giơ điện thoại lên chụp rồi cười nói với nhau. Hôm nay lại có chuyện để bàn tán rồi.
"Buông ra, tao khó thở, thằng quần." Pond đập vài cái vào lưng bạn mình. Tuy không biết vì lí do gì mà Dunk lại vui tới thế, nhưng thấy cậu mỉm cười, anh cũng bất giác vui lây.
Dunk rời khỏi anh, híp mắt cười. "Tao cần phải đi gặp cậu ấy."
Dunk chạy đi khắp nơi, từ sân bóng đá, tới thư viên, rồi nhà thể chất, nhưng cũng không tìm thấy người mình muốn gặp. Cậu chán nản lê bước trên sân trường với vẻ thất vọng ngập tràn, bỗng một hình bóng quen thuộc xuất hiện trước mặt cậu.
Joong ngồi dưới gốc cây cổ thụ nơi góc sân trường, nhắm mắt tận hưởng bản nhạc đang phát ra trong tai nghe. Ánh nắng thu nhàn nhạt chiếu lên người hắn, tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp.
Bức tranh đẹp nhất mà Dunk từng ngắm nhìn.
Cậu hít một hơi, tiến về phía hắn. Joong cảm thấy ánh sáng trước mặt mình như bị ai đó che mất, mở mắt ngước lên nhìn người con trai với mái tóc nâu đang tung bay trong gió.
"Joong, mình có chuyện cần nói."
Hắn đứng dậy, đối diện với cậu, gật đầu ra hiệu cậu có thể nói tiếp.
"Mình thực ra đã biết cậu từ trước, chính xác hơn là từ năm cấp 3. Có thể lúc đó cậu không biết mình, nhưng mình sẽ không thể quên ngày hôm đó cậu đã giúp mình khỏi việc bị thương. Hành động đó khiến mình vô cùng cảm kích. Và khi ấy, mình biết rằng, mình đã có mối tình đầu rồi."
"Nhưng mình không có gì nổi bật, không thể cứ thế mà tỏ tình. Vậy nên mình đã hứa với bản thân, nếu kì thi vừa rồi, mình đứng đầu toàn khối, mình sẽ thổ lộ. Và mình đã làm được. Mình đứng đây, hiện tại, đã đủ tư cách để nói với cậu điều mà mình đã muốn nói từ rất lâu."
"Mình thích cậu."
"Cậu không cần đồng ý đâu, chỉ là mình muốn nói ra thôi. Mình không muốn giấu trong lòng nữa. Nên cho dù kết quả có ra sao, mình đều chấp nhận."
Dunk nói một hồi rồi híp mắt cười. Nụ cười của cậu thật đáng yêu với hai chiếc má bánh bao bầu bĩnh. Nhìn cậu bây giờ hệt như một đứa trẻ lên ba, ngây thơ, trong sáng.
Tiếng chim hót vang lên trong không gian. Gió thu nhè nhẹ thổi bay tà áo trắng đồng phục.
Mọi thứ như tĩnh lại, ngay giây phút hắn tiến tới phủ đôi môi mình lên môi cậu, nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn.
Nụ hôn đầu của cả cậu và hắn.
"Mình cũng thích cậu."
Dưới tán cây cổ thụ, một tình yêu mới được chớm nở.
Dunk bật dậy, sau lưng cậu ướt một mảng vì mồ hôi lạnh. Cậu đưa mắt nhìn xung quanh, vẫn là căn phòng quen thuộc. Cậu nuốt xuống một ngụm nước bọt, cố gắng trấn an bản thân.
"Em bị tỉnh à?"
Joong hé mắt, hỏi cậu bằng giọng ngái ngủ. Tay hắn ôm ngang eo cậu, siết chặt.
"Ừm, em gặp ác mộng."
Hắn ngồi dậy, vuốt vuốt tấm lưng đã ướt đẫm mồ hôi. Dạo này công việc của cậu khá nặng, vốn dĩ cậu đã ít ngủ, nay còn gặp ác mộng mà bị tỉnh giữa chừng, lòng hắn không khỏi xót xa.
"Em mơ thấy gì, kể cho anh nghe được không?"
Dunk nhìn hắn, nhẹ giọng đáp. "Em mơ thấy anh ngoại tình với Phuwin, sau đó chúng ta cãi nhau rồi chia tay. Giấc mơ thật lắm, đến tận bây giờ em vẫn còn cảm thấy sự đau đớn của nó."
Nghe tới đây, Joong bật cười.
"Anh? Ngoại tình với Phuwin? Em mơ thấy anh lăng nhăng thì thôi đi, đối tượng lại còn là Phuwin?"
"Anh đừng có cười nữa được không? Vui lắm à?" Dunk nhăn mặt đấm nhẹ vào người hắn. Cái chiêu mèo vờn này của cậu hắn vốn đã quen, càng cười dữ hơn.
"Mai anh phải kể cho thằng Pond nghe mới được. Đảm bảo nó cũng sẽ có phản ứng như anh thôi."
Rồi hắn ôm cục bông đang giận dỗi ngã xuống giường, khẽ xoa đầu cậu an ủi, vỗ về. Dunk nằm yên trong lòng hắn, tay vẽ vài vòng tròn méo mó lên ngực người đàn ông ấy, không nhịn được mà lên tiếng.
"Anh sẽ không làm như vậy đâu phải không?"
Joong hiểu được cậu đang bị giấc mơ kia ảnh hưởng, nhưng vẫn cố trêu chọc một chút.
"Ừ, Phuwin không phải gu của anh đâu. Nếu có ngoại tình, anh cũng sẽ tìm người nào giống em."
"Joong!"
Hắn biết cục bông của hắn giận thật rồi, cười hà hà rồi ôm câu thật chặt, hôn lên mái tóc thơm mùi sữa dâu của cậu.
"Yên tâm, anh sẽ không bao giờ phản bội em. Chăm một mình em là đủ rồi, không cần thêm một ai khác nữa đâu, đau đầu lắm. Chúng ta đã kết hôn được hai năm rồi, em vẫn còn không tin tưởng anh sao?"
Dunk im lặng. Ác mộng ấy thật sự quá chân thực, khiến lòng cậu rối bời.
Nhưng có lẽ cậu nghĩ nhiều rồi.
Dunk rướn người lên hôn phớt lên má của Joong, rồi đưa tay ôm lấy tấm lưng vững chãi của người đàn ông cậu yêu nhất, chìm vào giấc ngủ.
Sao bắc đẩu và Trái đất, chỉ có thể thuộc về nhau mà thôi.
_CHÍNH HOÀN VĂN_
-----
Quay xe thế này đủ HE chưa ^^ thực ra phần này đáng lẽ sẽ chỉ kết thúc ở việc hồi tưởng quá khứ của Dunk thôi, nhưng nhiều reader muốn HE, mà đã ngoại tình thì không thể nào có cái kết đẹp được. Mình đã nghĩ rất nhiều, xem nếu HE thì phải kết như thế nào. Và mình đã cố gắng hết sức rồi. Cảm ơn mọi người đã đồng hành và ủng hộ Cheater, và hẹn gặp mọi người ở một bộ truyện khác,
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro