
Chương 1: Kình ngư và Ánh sao
Tiếng còi vang lên chói tai, xé tan bầu không khí tĩnh lặng của hồ bơi quốc gia. Joong Archen Aydin, với thân hình rắn rỏi như tạc tượng, lao vút xuống làn nước xanh biếc. Những sải tay mạnh mẽ đẩy anh về phía trước, bọt nước tung trắng xóa như những viên ngọc trai. Ánh mắt anh kiên định, chỉ tập trung vào vạch đích đang ngày một gần.
Trên khán đài, một dáng người cao ráo nổi bật giữa đám đông. Dunk Natachai Boonprasert, với chiếc mũ lưỡi trai sụp xuống che gần nửa khuôn mặt điển trai, khẽ nhíu mày theo dõi từng động tác của Joong. Anh hiếm khi đến những nơi ồn ào như thế này, nhưng hôm nay lại là một ngoại lệ đặc biệt.
Khi Joong chạm tay vào thành bể, tiếng vỗ tay vang dội khắp khán đài. Anh ngẩng đầu lên, thở dốc nhưng trên môi vẫn nở một nụ cười rạng rỡ. Ánh mắt anh vô tình lướt qua khu vực VIP và khựng lại. Dunk đang nhìn anh, một ánh nhìn khó tả.
"Tuyệt vời! Kỷ lục mới rồi, Joong!" Huấn luyện viên P'Off chạy đến, vỗ vai anh đầy tự hào.
Joong gật đầu, lòng vẫn xao động bởi ánh mắt vừa rồi. "Vâng, thầy." Anh đáp, nhưng tâm trí đã treo lơ lửng ở một nơi khác.
Tan buổi tập, Joong đang thu dọn đồ đạc thì điện thoại rung lên. Một tin nhắn từ một số lạ:
Chúc mừng cậu "anh chàng kình ngư". Màn trình diễn ấn tượng.
Joong cau mày. Số điện thoại này ở đâu ra? Anh định bỏ qua thì một tin nhắn khác đến:
Là tôi, Natachai.
Tim Joong khẽ hẫng một nhịp. Dunk Natachai? Diễn viên nổi tiếng mà anh chỉ thấy trên TV và tạp chí? Tại sao anh ấy lại nhắn tin cho mình?
Anh ngập ngừng gõ trả lời:
Anh đến xem buổi tập của tôi sao?
Ngay lập tức có tin nhắn phản hồi:
Đúng vậy. Tôi đang có một dự án phim liên quan đến bơi lội và muốn tìm hiểu thêm về nó cậu bơi rất giỏi.
Joong cảm thấy một chút bối rối xen lẫn tự hào. "Cảm ơn anh."
Tôi có thể mời tôi có thể một ly cà phê được không? Để tiện trao đổi thêm về bộ phim.
Joong đứng hình. Một lời mời từ một người nổi tiếng như Dunk? Anh hít một hơi sâu và gõ:
Vâng, rất sẵn lòng. Khi nào ạ, tôi sẽ đến rước anh "ngôi sao sáng của tôi"
Một nụ cười nhẹ thoáng qua trên môi Dunk khi đọc được tin nhắn trả lời. Anh đã để ý đến chàng kình ngư này từ lâu, không chỉ bởi tài năng mà còn bởi ánh mắt kiên nghị và nụ cười tỏa nắng ấy. Có lẽ, dự án phim này sẽ thú vị hơn anh tưởng.
Nhiều ngày sau đó tại ngôi nhà nằm khuất trong một con hẻm yên tĩnh, trái ngược hoàn toàn với sự náo nhiệt thường thấy xung quanh Dunk. Joong đến sớm hơn giờ hẹn mười phút, lòng có chút hồi hộp không tả xiết vì ánh sao sáng ấy lại chủ động và đồng ý cho anh sang rước.
Đúng giờ, một chiếc xe hơi đen bóng dừng lại trước cửa nhà Dunk bước xuống, mái tóc được vuốt ngược gọn gàng, chiếc áo sơ mi trắng đơn giản nhưng vẫn toát lên vẻ lịch lãm cuốn hút. Anh mỉm cười khi nhìn thấy Joong, vẫy tay chào.
"Xin lỗi vì để cậu chờ," Dunk nói, giọng trầm ấm. Anh ngồi vào ghế phụ xe Joong và 2 người đến quán cà phê đã đặt trước.
"Không sao ạ, tôi cũng vừa mới đến thôi," Joong đáp, cố gắng giữ giọng điệu bình thường dù tim vẫn đang đập nhanh hơn một chút, vào đến quán cả 2 cùng chọn ngồi bên cửa sổ.
"Quán này yên tĩnh hơn tôi tưởng," Dunk nhìn quanh, có vẻ hài lòng. "Tôi không thích những nơi quá ồn ào."
"Vâng, đây là quán quen của tôi sau mỗi buổi tập. Cà phê ở đây cũng khá ngon," Joong gợi ý.
"Vậy thì cho tôi một tách cafe nóng nhé," Dunk quay sang gọi nhân viên. Sau đó, anh hướng ánh mắt trở lại Joong. "Cậu bơi giỏi thật đấy. Những sải tay của cậu rất mạnh mẽ và dứt khoát. Tôi đã xem lại đoạn video hôm nay mấy lần liền."
Joong hơi ngượng ngùng trước lời khen ngợi trực tiếp như vậy. "Cảm ơn anh tôi tập luyện cũng khá lâu rồi."
"Trong phim của tôi có một vài cảnh quay dưới nước. Thật ra, nhân vật của tôi không phải là vận động viên chuyên nghiệp, nhưng có một vài phân đoạn cần đến kỹ năng bơi lội. Tôi muốn tìm hiểu thêm về cách các vận động viên tập luyện, cảm giác khi ở dưới nước, những khó khăn và cả những khoảnh khắc vinh quang nữa," Dunk giải thích, ánh mắt đầy hứng thú.
"Tôi rất sẵn lòng chia sẻ những gì mình biết," Joong nói, cảm thấy thoải mái hơn nhiều so với lúc ban đầu. "Dưới nước là một thế giới khác, nó vừa tĩnh lặng, vừa đòi hỏi sự tập trung cao độ nếu lơ là nó sẽ không tiếc mà nhấn chìm anh"
"Có bao giờ cậu cảm thấy cô đơn khi chỉ có một mình trong làn nước xanh thẳm đó không?" Dunk hỏi, giọng anh trầm xuống.
Joong khựng lại một chút. Đó là một câu hỏi sâu sắc hơn anh nghĩ. "Đôi khi có chứ anh. Nhất là trong những buổi tập dài, khi chỉ có tiếng quạt nước và nhịp thở của mình. Nhưng cũng chính trong khoảnh khắc đó, em cảm thấy mình kết nối mạnh mẽ nhất với bản thân."
Dunk gật gù, dường như đang suy ngẫm về điều gì đó. "Nghe thật thú vị. Còn những khoảnh khắc vinh quang thì sao? Cảm giác khi chạm tay vào vạch đích đầu tiên hẳn là rất đặc biệt."
"Đúng vậy," Joong mỉm cười, ánh mắt lấp lánh. "Đó là cảm giác mà mọi sự nỗ lực, mồ hôi và cả những giọt nước mắt đều được đền đáp. Nó giống như một vụ nổ lớn của niềm vui và sự tự hào."
Cuộc trò chuyện giữa hai người cứ thế trôi đi một cách tự nhiên. Dunk hỏi Joong về lịch tập luyện, chế độ dinh dưỡng, những kỷ niệm đáng nhớ trong sự nghiệp. Joong cũng không ngần ngại chia sẻ những khó khăn, những áp lực mà một vận động viên trẻ phải đối mặt. Anh cảm thấy ngạc nhiên khi Dunk lắng nghe một cách chăm chú và đặt ra những câu hỏi rất sâu sắc.
"Thật ra," Dunk nói sau khi nhấp một ngụm cà phê, "tôi luôn ngưỡng mộ những người có thể dành cả thanh xuân cho một đam mê nào đó. Diễn viên như chúng tôi đôi khi chỉ đang hóa thân vào cuộc đời của người khác. Còn em, em đang sống trọn vẹn với đam mê của chính mình."
Lời nói của Dunk khiến Joong cảm thấy ấm áp nhất là khi anh thay đổi cách xưng hô. Anh chưa từng nghĩ một người nổi tiếng như anh lại có thể nhìn nhận và trân trọng công việc của mình như vậy.
"Anh cũng vậy mà, anh Dunk. Em thấy anh hóa thân vào rất nhiều nhân vật khác nhau, mỗi vai diễn đều rất ấn tượng. Đó cũng là một tài năng đáng ngưỡng mộ," Joong đáp lại một cách chân thành.
Dunk khẽ cười. "Có lẽ chúng ta đều đang kể những câu chuyện theo cách riêng của mình. Em kể bằng những sải tay trên đường đua xanh, còn tôi kể bằng lời thoại và diễn xuất trên màn ảnh."
Ánh mắt hai người chạm nhau, một sự đồng điệu khó tả thoáng qua. Dường như giữa chàng kình ngư và ánh sao sáng ấy, dù ở hai thế giới khác biệt, vẫn có những sợi dây vô hình kết nối họ lại.
"Vậy thì, tuyển thủ Joong," Dunk nói và nhìn thẳng vào ánh mắt trong veo ấy, "em có sẵn lòng giúp đỡ một diễn viên vụng về như tôi làm quen với làn nước không?"
Joong mỉm cười rạng rỡ. "Rất sẵn lòng, diễn viên Dunk. Em tin rằng anh sẽ sớm hoà làm một với dòng nước ấy thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro