đường (1)
"Ha... ha... Joong... em kh....không nổi nữa."
Natachai ngước cổ lên, toàn thân run rẩy nhìn người đàn ông phía trên vẫn đang miệt mài ra vào, nhất thời nói không ra hơi.
Từ trên xuống dưới, cậu lúc này trông không khác gì thiên nga gãy cánh.
"Dunk ngoan."
Archen cúi xuống hôn thật sâu lên trán người thương rồi nhanh chóng kết thúc trận chiến của cả hai. Natachai không biết một đêm hỗn loạn này kết thúc như thế nào, chỉ biết bản thân bị anh lăn tới lăn lui mệt lả tới thiếp đi.
Sau khi kết thúc, Joong nhanh chóng vệ sinh cho cả hai rồi tiếp tục giấc ngủ, đêm nay Natachai đã thấm mệt rồi.
Sáng sớm hôm sau, ánh mắt trời chói chang xiên xẹo qua khung cửa sổ rọi thẳng vào phòng, Dunk mệt mỏi thức dậy, người bên cạnh vẫn ôm em chặt cứng, khuôn mặt vùi vào hõm cổ em hít hà.
"Joong.. dậy đi. Anh trễ giờ ra sân bay mất."
"Hmm... cho anh ôm em thêm chút nữa đi."
"Không được, nếu anh không dậy sẽ trễ chuyến bay thật đấy."
"Chồng em book chuyến khác là được."
"Anh không biết tiết kiệm hả? Không biết tiết kiệm thế này thì lấy gì nuôi em đây?"
Dunk bật cười trêu chọc cún bự trong lòng.
"Tài sản của anh có phung phí thì vẫn đủ để nuôi em cả đời."
"Anh thôi đi, dậy liền cho em. Nếu anh không dậy em mặc kệ anh luôn đó, tí nữa cho anh tự đánh răng tự cạo râu, em không giúp anh nữa."
Cậu giận dỗi đẩy vòng tay đang ôm mình ra. Joong bây giờ mới giật mình ngồi phắt dậy.
"Anh dậy rồi, vợ yêu giúp anh nhé?"
Vẫn là để Dunk Natachai phải dùng tới chiêu đó, cũ nhưng vàng, cậu dùng lần nào thì có tác dụng lần đó.
Cả hai một lớn một nhỏ khúc khích trong nhà vệ sinh, sau một hồi lâu cũng xong, Dunk giúp Joong sửa soạn rồi kiểm tra hành lý một lượt.
"Vợ, anh đi nhé, thứ năm anh về rồi. Em ở nhà ngoan, tối nay chị Namtan với chị Film sẽ đưa Lukie sang với em. Anh xong việc anh sẽ gọi cho vợ nhé."
Archen dặn dò lại trước khi lên đường.
"Và nhớ là.. đừng tự ý đi chơi lung tung. Đợi anh về đã."
"Em biết rồi. Anh đi đi còn kịp giờ."
Màn chào tạm biệt của cả hai cũng đã kết thúc, Dunk quay lại nhìn căn nhà trống trơn, chưa gì đã thấy nhớ Joong rồi. Bắt tay vào dọn dẹp một lượt, Dunk nghĩ xem mình trong những ngày tới sẽ làm gì khi Joong không có nhà. Trước tiên, hôm nay cậu muốn vẽ vời một chút, đã lâu lắm không cầm vào cây bút rồi. Hì hục cả một buổi sáng, cuối cùng đã xong bức tranh, nhưng sao cảm giác không giống trước kia, không hề thấy đẹp chút nào cả. Quả thật, sau cái thời gian ấy, Natachai phải rất lâu với cầm lại được cây bút như thế này.
Dunk chán nản để bức tranh sang một bên, bị ai đó hành cả một đêm qua, cộng thêm ngồi vẽ mấy tiếng, người Dunk lúc này mỏi nhừ, cậu trở về phòng ngả lưng lên chiếc giường êm ái ôm lấy gối còn vương lại mùi của Joong, dụi dụi một lúc thì cũng đi vào giấc ngủ.
Ba giờ chiều, tiếng chuông điện thoại vang lên đánh thức cậu, là Phuwin.
"Anh, ngày mai anh có muốn đi camping với tụi em không ạ? Có em, Fourth và Gemini."
"Mai à? Để anh xem đã nhé, có gì anh gọi lại Phuwin nha."
"Dạ!"
Cuộc gọi ngắn ngủi cũng làm Dunk tỉnh hẳn, vươn vai một hồi rồi xuống nhà. Cậu cần chuẩn bị đồ cho bữa tối dần thôi, chắc Lukie tan học hai chị sẽ qua đây luôn. Bận rộn cả một buổi với bác giúp việc, các món ăn cũng được Dunk khéo léo hoàn thành.
Gần sáu giờ, tiếng bước chân chạy phía cửa ngày một gần.
"Bé Dunk!"
"Nào Lukie, không được gọi chú Dunk như thế."
Film túm thằng bé lại.
"Tại sao? Chú Joong vẫn gọi bé Dunk là bé Dunk mà? Sao Lukie lại không được hả mẹ?"
"Chú Joong khác, còn Lukie khác."
Namtan bật cười trước câu hỏi ngây ngô của con trai mình. Cô từ tốn xoa đầu con trai nhỏ giải thích.
"Chú Joong là chồng chú Dunk thì được gọi như thế. Còn Lukie có phải chồng chú Dunk đâu. Đợi sau này lớn, Lukie có vợ rồi thì sẽ gọi vợ Lukie như thế, được không nào?"
"Ơ, thế sao Lukie không thấy mẹ lớn gọi mẹ nhỏ là bé Film?"
"Mẹ lớn gọi kiểu khác mà. Lukie còn nhỏ, vẫn chưa hiểu hết đâu."
Dunk đứng ở cửa nghe thấy thế, bật cười nhìn Lukie, bế cậu nhóc lên, thơm vào má mấy cái, thằng bé đáng yêu quá!
"Lukie gọi bé Dunk cũng được, nhưng mà chỉ khi không có chú Joong thôi, nhé?"
"Thật sao ạ?"
"Thật, Lukie hứa với bé Dunk nha!"
Dunk giơ ngón út ngoắc tay với Lukie, Film hết nói nổi với hai chú cháu này luôn.
"Em cứ chiều thằng bé đi!"
Film phàn nàn rồi đi vào trong nhà, Namtan theo sau cô ôm eo rồi thủ thỉ.
"Không sao đâu, mình không để Joong nghe thấy là được mà. Dunk ơi, còn gì không để bọn chị chuẩn bị nốt."
"Dạ em xong hết rồi, Lukie đói chưa, ăn tối nhé!"
"Dạ, Lukie ngồi cạnh bé Dunk nha!"
"Được được."
Bốn người cùng dùng bữa, Joong vắng nhà, lại có hai chị với Lukie sang chơi, Dunk cũng phần nào đỡ buồn.
"Dunk, sắp tới em có dự định gì không? Chị thấy sức khoẻ em đợt này cũng ổn rồi nhỉ."
"Em có, nhưng mà Joong không cho em làm gì cả, anh ấy cứ giữ em ở nhà suốt thôi. Chị biết tính anh ấy mà. Sau chuyện lần đó, anh ấy càng giữ hơn nữa."
Namtan gật gật, quả thật sau thời gian kinh hoàng ấy, Joong thay đổi hẳn. Đối với cô, đứa em trai đã cứng nhắc quyết đoán từ nhỏ, sau lúc ấy lại càng thay đổi trở nên nghiêm khắc hơn nữa. Film thấy Dunk ỉu xìu như thế, suy nghĩ một lúc rồi bảo cậu.
"Hay bọn chị thử hỏi Joong cho em đến quản lý tiệm gốm của bọn chị nhé? Thi thoảng em ghé qua cho đỡ chán cũng được."
"Thật sao ạ? Nhưng em nghĩ là Joong không đồng ý đâu."
"Dunk cứ để bọn chị thử nói chuyện với Joong xem sao."
"Vâng, vậy cũng được ạ."
Dùng bữa tối xong đã là gần tám giờ, Dunk cùng Lukie ngồi chơi tô màu, còn Namtan và Film thì ngồi ở sofa xem phim truyền hình.
"Mẹ nhỏ ơi, hôm nay Lukie ở lại ngủ với bé Dunk được không ạ?"
"Không được, ngày mai Lukie phải đi học mà."
"Đi mà mẹ, Lukie muốn ngủ với bé Dunk cơ."
Lukie hai mắt chớp chớp làm nũng với Film, thằng nhóc mà chớp thêm vài lần nữa chắc chắn cô sẽ gật đầu thật.
"Lukie ngoan, cuối tuần được nghỉ mẹ lớn cho Lukie qua với chú Dunk được không nào? Giờ thì mình về đi ngủ để mai còn đi học nhé?"
"Mẹ lớn hứa nhé ạ?"
"Mẹ lớn hứa, Lukie về ngủ cùng với hai mẹ chứ, không có Lukie mẹ nhỏ không ngủ được đâu."
"Dạ, vậy Lukie hẹn bé Dunk cuối tuần nha!"
Thằng nhóc quay lại xoa xoa đầu Dunk rồi nói. Hành động bất chợt này làm cả nhà cười phá lên một trận. Không biết Lukie học đâu ra cái trò này nữa.
Dunk tạm biệt hai chị với Lukie rồi trở về phòng, tắm rửa xong xuôi rồi gọi lại cho Phuwin.
"Em nghe đây anh Dunk."
"Ngày mai anh đi được nhé, mấy giờ thế nhỉ?"
"Tám giờ sáng mai mình xuất phát anh nha. Em với mọi người sẽ qua đón anh ạ!"
"Ừ được rồi, vậy hẹn mọi người sáng mai nha! Phuwin ngủ sớm đi, ngủ ngon!"
"Dạ, anh Dunk ngủ ngon ạ!"
Vừa kết thúc cuộc nói chuyện với Phuwin thì Joong cũng gọi về.
"Vợ có nhớ anh không?"
Người đàn ông phía bên kia mang hình chắc vừa tắm xong, bên trên cởi trần lộ ra thân hình rắn chắc, bên dưới quấn một chiếc khăn tắm.
"Anh mặc như thế cho ai ngắm vậy hả?"
Dunk cao giọng đùa đùa hỏi.
"Cho em ngắm đó, tiểu tình nhân. Tranh thủ ngắm đi, vợ anh sắp gọi rồi."
Lại nữa, Joong Archen khí chất ngút trời ngoài mặt luôn lạnh lùng nhưng toàn đùa trò cũ rích này với cậu. Anh thuận nước thì cậu đẩy thuyền.
"Vậy em phải tranh thủ thôi, không đến lúc vợ anh gọi em lại mất phần."
Từ đong đưa chuyển sang hỏi thăm thủ thỉ, mới xa nhau chưa đầy hai tư tiếng mà Joong Archen đã rất rất nhớ Dunk Natachai rồi.
"Vợ ngủ đi, ngày mai anh vẫn còn cuộc họp, xong việc anh sẽ gọi cho em nhé!"
"Dạ, anh cũng ngủ đi nha. Yêu anh!"
"Anh cũng yêu vợ!"
Hôn gió đủ thứ kiểu, cuối cùng cũng chịu tắt máy. Dunk chuẩn bị nốt một số đồ dùng cơ bản với quần áo cho ngày camping rồi đi ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro