Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Khi người lớn chẳng hiểu

ĐỪNG QUÊN ANH NHÉ

Chap 5:

Ánh sáng buổi sáng sớm len qua ô cửa mờ, rọi lên hai gương mặt trẻ tuổi đang ngủ thiếp đi bên nhau.
Joong vẫn ngồi tựa tường, cánh tay bị thương được băng cẩn thận, còn Dunk gối đầu lên vai anh, gương mặt bình yên hiếm thấy.

Không ai ngờ rằng yên bình đó chỉ kéo dài được đến khi tiếng cổng sắt két một cái.

Mẹ Dunk trở về.

Bà mở cửa, vừa bước vào đã khựng lại. Trước mắt bà là cảnh Joong — cậu con trai nhà bên — đang trong nhà mình, còn Dunk nằm sát bên, gương mặt sưng nhẹ vì khóc cả đêm.

Ánh mắt bà thoáng sững sờ rồi nhanh chóng hóa giận dữ.
“DUNK!!! Cái trò gì đây hả???”

Tiếng hét khiến Dunk giật mình bật dậy, tim đập loạn.
“M… mẹ, con… không phải như mẹ nghĩ đâu…”

“Không phải như tôi nghĩ? Một thằng con trai ở trong nhà, sáng ra còn nằm cạnh nhau, máu me đầy người — rồi mày nói không phải?”
Giọng bà rít lên, tay run vì tức giận.

Joong cũng tỉnh hẳn, anh lập tức đứng lên, hơi nghiêng người che Dunk ở phía sau.
“Bác ơi… không phải lỗi của Dunk. Con qua đây vì thấy chú ấy— à… cha dượng của em ấy… đang đánh em. Con không kịp nghĩ, chỉ muốn bảo vệ Dunk thôi ạ.”

“Bảo vệ?” – bà bật cười gằn, ánh mắt đầy ngờ vực – “Con nhà ai mà giỏi đóng kịch thế hả? Anh hùng cứu mỹ nhân à?”

Dunk nghe mà nghẹn lại, nước mắt rưng rưng:
“Mẹ! Anh Joong bị thương là vì con… con không làm gì sai hết mà…”

Nhưng bà không nghe. Bà chỉ nhìn con trai mình như nhìn một đứa trẻ hư hỏng.
“Từ ngày cha mày mất, mày toàn gây rắc rối. Giờ lại để người khác vì mày mà đổ máu. Mày có biết xấu hổ không Dunk?”

Câu nói như nhát dao đâm thẳng vào tim cậu. Dunk cắn môi, cố gắng không bật khóc, nhưng nước mắt vẫn rơi xuống bàn tay đang nắm chặt.

Joong hít sâu, tiến lên một bước, giọng anh kiềm chế nhưng kiên định:
“Bác có thể trách con, nhưng xin bác đừng nói Dunk như vậy. Em ấy… chỉ là một đứa trẻ đang bị tổn thương thôi. Nếu không tin, bác có thể hỏi hàng xóm — ai cũng thấy em bị cha dượng đối xử tệ thế nào.”

Không khí trong nhà im bặt. Lời nói ấy khiến mẹ Dunk thoáng khựng lại, ánh mắt dao động.

Một lúc sau, bà chỉ lạnh lùng nói:
“Được rồi. Cậu về đi. Cảm ơn vì đã… giúp. Nhưng từ nay đừng để tôi thấy cậu xuất hiện trong nhà này nữa.”

Joong đứng lặng. Anh nhìn Dunk, ánh mắt tràn đầy tiếc nuối. Cậu chỉ biết lắc đầu, khẽ nắm tay anh như cầu xin đừng rời đi.

Nhưng Joong vẫn phải bước ra.

Cánh cửa khép lại, Dunk đứng chết lặng trong phòng.
Mẹ cậu ngồi phịch xuống ghế, không nói thêm lời nào. Không còn quát mắng, nhưng trong mắt bà, sự xa cách, lạnh lẽo đã bắt đầu.

Chiều hôm đó, Dunk ngồi một mình ngoài hiên, mắt hướng sang căn nhà bên. Ánh đèn vàng quen thuộc vẫn sáng như mọi khi, chỉ khác là Joong không sang nữa.

Gió thổi nhẹ qua, mang theo tiếng ve và một nỗi buồn khó gọi tên.
Dunk khẽ thì thầm, giọng vỡ vụn:

“Anh Joong… em xin lỗi. Và… đừng quên em nhé.”

Chờ chap6...
                  _ Chi kem_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro