Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Giữa đêm chỉ còn lại hai chúng ta

ĐỪNG QUÊN ANH NHÉ

Chap 4:

Máu vẫn chảy, loang đỏ cả bàn tay Joong. Dunk run rẩy dìu anh về phía phòng nhỏ nơi cậu vẫn hay trốn khi bị mắng. Trái tim Dunk thắt lại từng hồi, vừa sợ hãi, vừa đau đớn.

“Ngồi xuống đây… anh đừng nhúc nhích.” – Dunk gần như van nài, đôi mắt ướt nhòe.

Joong ngoan ngoãn ngồi xuống ghế gỗ cũ kỹ, chỉ khẽ cau mày khi Dunk vội vàng tìm lọ thuốc đỏ và cuộn băng nhỏ giấu trong tủ. Những ngón tay Dunk run đến mức làm rơi lọ bông gòn xuống nền, nhưng vẫn cố gắng cầm chắc.

“Em đừng sợ, không đau đến mức ấy đâu.” – Joong dịu giọng, như thể anh là người cần an ủi Dunk hơn là chính mình.

Dunk cắn môi, nước mắt rơi lã chã:
“Không đau sao máu lại chảy nhiều thế này? Anh… anh điên rồi hả? Tại sao lại lao vào như vậy chứ, lỡ… lỡ anh xảy ra chuyện thì sao?”

Joong lặng im một lúc, để Dunk chậm rãi lau máu và băng vết thương. Đôi mắt anh nhìn cậu đầy dịu dàng.

“Vì anh không thể để em chịu thêm tổn thương nào nữa.” – Joong nói khẽ, từng chữ rơi xuống tim Dunk nặng trĩu.

Dunk khựng lại, bàn tay ngừng băng. Cậu ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe đối diện ánh nhìn chân thành kia. Tim đập nhanh đến nghẹt thở.

---

Đêm xuống. Bóng tối bao trùm căn phòng nhỏ, chỉ còn ánh trăng bạc hắt qua khe cửa. Joong ngồi tựa lưng vào tường, Dunk nằm nghiêng bên cạnh, hai người không ai chịu nhắm mắt trước.

“Joong…” – Dunk thì thầm, giọng nhỏ như gió.
“Hửm?”
“Nếu một ngày… em không còn ở đây nữa, anh sẽ thế nào?”

Joong quay sang, lặng lẽ nhìn gương mặt cậu trai nhỏ nhắn đang run rẩy dưới ánh trăng. Anh vươn tay, dù còn đau, nhưng vẫn khẽ chạm vào mái tóc rối bời ấy.

“Anh sẽ đi tìm em. Dù em có ở đâu, anh cũng tìm.” – giọng anh trầm, chắc nịch như một lời thề.

Dunk nghẹn ngào, vội quay mặt đi che nước mắt. Nhưng Joong đã kịp thấy, bàn tay ấm áp của anh áp nhẹ lên má cậu.

“Đừng khóc nữa, Dunk… em có anh rồi.”

Khoảnh khắc ấy, Dunk thấy tim mình co thắt, vừa đau, vừa ấm áp đến lạ. Trong màn đêm tĩnh mịch, cậu chợt nhận ra: Joong không chỉ là người an ủi, Joong đã trở thành lý do duy nhất để cậu muốn tiếp tục sống, tiếp tục hy vọng.

Ngoài cửa sổ, gió đêm vẫn lùa qua khe lá, thì thầm như lời chứng giám cho một lời hẹn thầm lặng giữa hai trái tim cô đơn dựa vào nhau.

---

Chờ chap5...
           _ Chi kem_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro