44. Cùng Trải Qua Đêm Đầy Sao.
Joong khẽ nhắm mắt tận hưởng nụ hôn ngọt ngào, đôi tay di chuyện đến vai em xoa nhẹ, tay còn lại đưa xuống khớp gối của em nâng lên nhẹ nhàng. Bây giờ cả cơ thể của em đều nằm gọn trong lòng của anh, nhìn em xinh đẹp đáng yêu đỏ mặt tranh thủ hít thở làm Joong không thể nào kìm chế được nữa.
Anh chịu hết nổi rồi, xinh đẹp này làm anh mê chết mất.
- Dunk...xin hãy cho chúng ta có thể đi xa hơn trong mối quan hệ này nhé. Joong không muốn chỉ đơn giản là yêu đương với tư cách là người yêu nữa, chúng ta yêu nhau trong một mối quan hệ ràng buộc gọi là hôn nhân nhé?
Joong nói lời thật từ tận đáy lòng, anh không quan tâm thời gian quen nhau của cả hai có là vài tuần đi chăng nữa. Anh đã xác định rồi, cả đời này anh chỉ có em, chỉ duy nhất mỗi mình Dunk là người nắm giữ lấy trái tim của anh.
- D...unk...d...a...ạ...
Dunk xúc động cố gắng trả lời cho anh biết rằng em đồng ý. Nước mắt của hạnh phúc chảy dài trên đôi má, em đưa tay nhẹ chạm vào gương mặt của người mà em nguyện ý trao cả đời này. Em không chắc rằng hiện thực này có thể kéo dài mãi, nhưng em chắc chắn rằng, khi anh vẫn còn dành tình cảm này cho em thì em sẽ nguyện ý dùng hết chân tình để yêu anh, cả đời này, cả muôn vạn kiếp sau nữa. Chỉ có mỗi mình anh.
Cảm xúc bắt đầu dâng trào, Joong nhẹ nhàng bế em trở vào phòng, anh cẩn thận khoá chặt cửa, còn bấm cả nút kéo rèm rồi tiến đến chiếc giường lớn. Anh nhẹ nhàng đặt người xinh đẹp xuống giường, trong ánh mắt anh bây giờ chỉ còn là hình bóng của em.
Hai đôi môi chạm vào nhau nhau, cảm nhận ngọt ngào cùng hai trái tim hoà nhịp. Joong nhẹ nhàng xoa lấy chiếc eo nhỏ, tay còn lại cảm nhận mái tóc mềm của em.
Dunk lần đầu trải qua cảm xúc mãnh liệt nên không biết phải làm thế nào, chỉ có thể vụng về làm theo bản năng mà mình có. Em vòng hai tay lên vai anh, sự hồi hợp bên trong làm em chỉ biết bấu vào áo anh thật chặt.
- Natachai Boonprasert em có đồng ý trở thành người của Archen Aydin, dù cho có chuyện gì xảy ra, dù có khó khăn hoạn nạn thế nào cũng không rời bỏ nhau, chúng ta sẽ cùng nắm tay nhau vượt qua mọi thử thách, em có đồng ý không?
- E...m...đ...ồng...ý...ạ.
Dunk xúc động đến rơi cả nước mắt, từ thời khắc này, em sẽ chỉ là người của anh, mãi mãi chỉ thuộc về anh. Hai hàng nước mắt thi nhau lăn dài trên má xinh đẹp, Joong nghe lời chấp nhận cũng không kìm được nước mắt.
Người trong lòng anh đã cố thế nào khi nói lời chấp nhận chứ? Chỉ cần cái gật đầu của em thôi cũng được mà. Anh yêu em nhiều lắm, người của anh.
- Tôi, Archen Aydin, một đời một kiếp này chỉ là của mỗi mình em. Natachai Boonprasert, tôi xin thề chỉ yêu mỗi mình em thôi nhé.
Khi lời vừa dứt, Joong bắt đầu hôn xuống chiếc môi ngọt ngào chia sẻ mật ngọt. Từ giờ không còn rào cảng nào nữa, cũng không còn sợ sẽ bị ai chia cắt. Cả hai sẽ chỉ thuộc về nhau.
• • •
Bầu trời đêm đầy sao được thay bằng một ngày mới nắng đẹp. Dunk thức dậy sau khi trải qua một đêm dài, đúng là lần đầu là một trải nghiệm khó quên. Đêm qua anh khác mọi hôm quá, vừa kinh nghiệm lại vừa chu đáo. Không như Joong thường ngày, vừa hay quên lại vừa bày trò.
Nhưng mà, hôm qua em hạnh phúc lắm, em và anh đã cùng nhau...rồi còn nói lời yêu thương nhau nữa...
- Dậy rồi sao thưa cậu Natachai Aydin.
Joong nhìn mái đầu nhỏ trong lòng khẽ cử động liền mỉm cười dịu dàng hỏi thăm. Đêm qua hai người cùng nhau cả đêm nên sáng thức dậy hơi trễ, nhìn nắng chiếu qua khe rèm cửa cũng đoán được là trễ rồi. Giờ này đi học cũng muộn, thêm cả chắc người của anh cũng không đủ sức để đi học đâu, thôi thì nằm đây ôm em vậy, nghỉ học một bữa để chăm cho em.
Dunk vừa dậy đã bị ghẹo nên chu môi phụng phịu, mặc dù đã là của nhau nhưng em vẫn còn hay ngại mà, huống hồ gì đêm qua còn trải qua cùng nhau nữa, anh nói như vậy em ngại lắm, hai tai bắt đầu đỏ rồi kìa.
Joong mỉm cười hôn nhẹ lên mái tóc mềm, đúng là xinh yêu nhà Aydin mà, như vậy anh không chịu nổi mất.
- Thôi không ngại nữa nào, nằm đây một chút rồi chúng ta cùng nhau vệ sinh lại lần nữa nhé. Ngoan để anh giúp, em mệt nên nghỉ ngơi nhiều chút nhé, mọi chuyện để anh làm cho.
- U...ưm.
Dunk rụt rè trả lời, đêm qua xưng hô như vậy thì không thấy gì, nhưng mà tự dưng bây giờ xưng lại làm em thấy ngại quá. Em với anh bằng tuổi nhau mà, xưng anh em như vậy có cảm giác em nhỏ bé lắm. Em không chịu đâu.
Joong không đoán được em đang suy nghĩ gì, chỉ biết là em đang ngại nên tạm kết luận rằng em đang ngại về vế xưng hô. Đêm qua anh đã xưng với em cả đêm rồi mà, chắc là vẫn chưa quen gọi như vậy nên vẫn còn ngại đây mà.
- Dunk đừng ngại nhé, nếu Dunk ngại thì Joong sẽ gọi Dunk là em trước cho Dunk quen rồi Joong sẽ xưng là anh sau, như vậy Dunk có chịu không nào?
Joong lại nhẹ nhàng dỗ dành bạn nhỏ trong lòng, cái gì anh cũng chiều theo em hết, kể cả chuyện đơn giản như xưng hô thôi mà cũng hỏi ý em nữa. Nhớ lúc mới quen, em không chịu cách xưng hô anh đã ngay lập tức đổi cho em, vậy mà bây giờ anh muốn đổi lại phải dỗ dành em. Dunk thấy mình xấu với anh quá.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro