Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Nắm Bắt

Trong giấc mơ ấy, người đã thấy Dio khóc.

Khác xa với kẻ mà người biết tới. Yếu đuối, và nhỏ bé, và những vết thương chằng chịt. Hắn ngồi co lại trong góc khuất, giữ thật chặt lấy một chiếc váy, nức nở, sụt sùi, cho đến khi ánh chiều tà tắt lịm.

Chỉ còn lại khoảng không đen tối.

Jonathan tỉnh dậy. Người vẫn nhớ giấc mơ kia, hòng nghĩ đó không phải là thật, nhưng lại chẳng thể ngừng suy nghĩ.

Người chẳng hề biết quá khứ của Dio.

Hắn đã từng như thế nào, ra làm sao, người chẳng hề biết.

Một cảm xúc kì lạ len lỏi, người chỉnh lại áo quần, bước ra khỏi phòng, liền gặp ngay Dio.

Mắt chạm nhau, hắn cười với Jonathan. Nụ cười mà người chẳng thích chút nào. Giả tạo. Như hắn đang gượng ép bản thân, như để kẻ ngoài những tưởng hắn chính là người như thế.

Như một kẻ chẳng để tâm đến bất cứ gì trong mắt.

Nói là mơ, nhưng người vẫn hoài nghi. Tại sao người lại nghi ngờ? Chính người cũng không hiểu. Đến cả chính người cũng chẳng hiểu Dio là kẻ như thế nào, chẳng thể nắm bắt. Như đang hiện rõ trước mắt mà như chẳng thấy gì, với Jonathan, Dio là một kẻ lạ lẫm như thế.

* * *

Trước khi tỉnh dậy, Dio đã có ảo tưởng rằng một ai đó sẽ mang hắn đi.

Ánh chiều tà tắt lịm. Đêm đen. Dio bị đánh thức bởi cơn lạnh ập đến, xát vào vết thương trên da thịt. Hắn run rẩy nhẹ, co người ôm lấy chiếc váy, như để tìm hơi ấm. Hắn khẽ khàng cảm nhận hơi ấm từ mẹ.

Cha hắn đã đi suốt mấy ngày. Mọi thứ trống rỗng, đêm càng đáng sợ, mấy ngày qua Dio cũng chẳng được ăn gì, cơn đau trên thân thể và dạ dày quặn lên vì bị đói, làm nước mắt hắn đột ngột ứa ra.

Đưa tay chùi nước mắt, nhưng vết thương bị chạm vào đau đớn, hắn đột nhiên thấy hụt hẫng. Cả người hắn trống rỗng, giờ lại có cảm giác bị hẫng đi, giống như mãi rơi xuống chơi vơi không thấy đáy.

Dio đứng dậy, hơi lảo đảo. Chiếc váy đã bị nhàu vì hắn ôm quá lâu, Dio đặt nhẹ lên giường, cố vuốt lại cho phẳng, chăm chú như đang làm một việc hệ trọng. Hắn nhớ lại giấc mơ ban nãy, nếu như một ai đó mang hắn đi. Nếu như đó chính là sự thật, Dio chắc chắn sẽ đem chiếc váy này theo cùng.

Chắc chắn rồi.

Vì nó chính là hi vọng của hắn.

Cửa bỗng bị bật mở. Dio giật mình, hoảng đến độ quên cả việc giấu đi chiếc váy, chỉ biết ôm lấy nó rồi lùi vào sâu trong góc tường. Dưới ánh nến yếu ớt, cha hắn trông càng méo mó và đáng sợ, Dio ngửi thấy hơi thở đầy mùi rượu. Như thế, hắn sẽ lại tiếp tục bị đánh.

Nhưng, ông ta giật lấy thứ trên tay Dio. Hắn chới với như sắp ngã quỵ, cố vươn đôi tay giành lấy 

chiếc váy. Ông ta hình như sắp phát điên. Mỗi khi trước mặt cha hắn, hắn sẽ giấu chiếc váy thật kĩ, chẳng để ông ta phát hiện ra. Như là muốn mọi thứ liên quan đến mẹ hắn biến mất sạch, ông ta vứt bỏ tất cả, chẳng để lại cho hắn chút nỗi nhớ nhung nào.

Bây giờ, đến cả kỉ vật cuối cùng cũng sẽ biến mất sao?

Hắn điên cuồng giành lại chiếc váy. Không thể được, hơi ấm duy nhất của mẹ, hi vọng duy nhất của hắn. Nếu mất đi, hắn còn gì?

Cha hắn bất ngờ vì bị phản kháng. Ông ta giáng một cái bạt tai thật mạnh, răng vô tình bị cắn vào lưỡi, máu tuôn ra. Dio đã thôi không phản kháng, ông ta xách cổ hắn lên, ném mạnh vào tường.

Cơn đau đớn ập đến chiếm lấy tâm trí. Đôi tay hắn run rẩy vươn tới bóng lưng ông ta dần đi khuất.

Mẹ. Hắn nức nở, nước mắt hòa với máu chảy xuống làm dơ chiếc áo vốn đã bẩn. Hi vọng của hắn đã không còn.

Khi ánh sáng lờ mờ dần nhòa đi, đêm đen ập tới. Hắn dần mất ý thức, nỗi đau đớn giằng xé lồng ngực.

Hắn đã mất tất cả.

Chẳng còn lại gì.

Và.

Mọi thứ tắt lịm.

* * *

Đó chính là nỗi thống khổ của hắn. Dio đã chôn nó thật kĩ, chẳng để một ai biết, cũng để chính mình quên đi. Giờ đây, hắn chẳng còn là kẻ như xưa, hắn có tham vọng, hắn khao khát sức mạnh, hắn tôn thờ kẻ mạnh nhất.

Hắn sẽ giết chết chính bản thân mình, tái sinh thành một hình hài mới, tái sinh thành một kẻ mà 

tự do sẽ luôn đón chờ.

Chẳng bị ràng buộc bởi bất kì thứ gì nữa.

* * *

Lại là khung cảnh ấy. Ánh chiều tà tắt lịm, Dio ngồi co lại trong góc khuất, giữ chặt lấy chiếc váy.

Nhưng nó không phải là mơ nữa, nó là thật.

Thật đến mức có thể chạm vào.

Jonathan không dám bước vào nhà. Vì người nghi ngại mọi thứ đang hiển hiện trước mắt.

Người nghi ngại về hắn.

Đây là một Dio mà người chưa từng biết.

Đây là một kẻ đơn thuần đến nỗi người không hề nghĩ đó có thể là Dio.

Yếu đuối và nhỏ bé. Và những vết thương chằng chịt. Hắn đang ngủ. Bình yên và nhẹ nhàng đến lạ. Như hắn đang an tâm, dẫu có đang chịu mọi đau đớn hắn vẫn thấy nhẹ lòng.

Ngay lúc này, Jonathan trỗi dậy xúc cảm mãnh liệt rất muốn ôm lấy Dio.

Dio hắt hơi nhẹ một cái làm người vội trốn đi. Hình như hắn đã tỉnh. Jonathan lại ló ra.

Co một cửa sổ nhỏ làm người dễ quan sát bên trong. Dio đang khóc, Jonathan hơi ngạc nhiên, rồi cũng vội đưa tay chùi nước mắt.

Hắn đặt chiếc váy lên giường, cố vuốt lại từng nếp nhăn. Hẳn nó quan trọng với hắn lắm, Jonathan nghĩ.

Môi hắn bỗng nở một nụ cười, tuy người không biết Dio đang nghĩ gì, nhưng người thích nhìn hắn thấy vui.

Dio của hiện tại, khiến người chỉ muốn bảo vệ rồi ôm lấy nhẹ dỗ dành. Hắn bây giờ không còn nguy hiểm, có sự đơn thuần của một đứa trẻ, chỉ là những vết thương trên da thịt làm người thấy xót xa.

Từ xa một người nào đó đang tiến lại gần. Jonathan đứng thẳng lưng, giả làm người đi đường, bước đi thật chậm. Đến khi đi qua người kia thì dừng lại, xoay mình, và bỗng nghe được tiếng hỗn độn từ phía xa.

Có tiếng đánh, rồi thứ gì đó bị ném vào tường, kèm theo tiếng đồ vật rơi xuống.

Jonathan thấy lo. Khi đã trông thấy người đàn ông kia bước ra khỏi nhà, đi khuất, Jonathan tiến lại.

Dio nằm giữa đống đồ đạc hỗn độn. Máu từ khóe miệng chảy xuống, trên mặt vẫn còn vết nước mắt.

Jonathan bế hắn lên. Đúng như cảm giác của người, Dio quá nhỏ bé, non nớt và yếu đuối quá đỗi làm người thấy xót xa.

Người muốn bảo vệ đứa trẻ này.

Cố đi tìm một bệnh viện gần đây nhất. Nhưng người quá xa lạ nơi đây, đến cả đường ra cũng không biết. Giữa đêm đen bao phủ mọi phía, người thấy bất lực và mệt mỏi.

Jonathan ôm lấy hắn chặt hơn. Người thấy bất lực vì mình chẳng thể bảo vệ nổi đứa trẻ này, thấy mệt mỏi khi mãi chẳng tìm thấy lối ra.

Có một giọt nước mắt nhỏ xuống. Rồi lăn dài trên má của Dio. Cũng cùng lúc đó, hắn khẽ cựa quậy, rồi hé mắt.

"Ai thế?"

Dio hỏi, rồi vươn nhẹ tay lau nước mắt cho Jonathan.

Hắn bỗng cười. Rồi bất giác người cũng cười theo. Hắn đang nửa mê nửa tỉnh, không biết đây là mơ hay thực, và hơi ấm của người đang kề cận dịu dàng quá đỗi. Đây là người sẽ mang hắn đi sao, như trong giấc mơ kia. Nhưng... đi đâu? Hắn sắp chết sao, hay là không?

"Em sắp chết phải không?"

Người này chính là thiên thần. Thiên thần sống trên thiên đường, người sẽ đưa Dio lên gặp mẹ mình, hắn sẽ lại được cảm nhận hơi ấm ấy. Hắn sẽ xóa đi nỗi đau đớn khi mất đi cả hi vọng cuối cùng.

Sẽ chẳng còn nỗi đau nào có thể giết chết hắn nữa.

Từ đằng xa bỗng có tiếng xe ngựa. Người vội chạy lại, đi đến nhà một vị bác sĩ gần đây.

Khi vết thương đã được sát trùng, quần áo cũng đã thay, Dio được đặt xuống giường. Chiếc giường này khác với thứ ở nhà của hắn, mềm mại và sạch sẽ, chẳng hề thô cứng. Dio nhìn người.

"Vậy là em không được chết sao?"

Jonathan sững sờ, cau mày, rồi giãn ra, hoang mang, rồi chợt ôm lấy Dio.

"Xin lỗi."

Người luôn miệng xin lỗi một cách khó hiểu. Được vòng tay rộng lớn này ôm lấy, an toàn quá đỗi, bình yên quá đỗi, đến mức Dio muốn bật khóc.

Bằng cách nào đó, người đã gặp Dio khi còn nhỏ.

Bằng cách nào đó, hắn đã gặp Jonathan lúc trưởng thành.

Người đã biết tới một Dio như thế này. Không tàn độc, không mưu mô, một dạng tồn tại quá đơn thuần, người có thể nắm bắt, có thể hiểu rõ.

Đây chính là Dio của trước đây, khi mà vẫn còn hi vọng. Hắn đã thay đổi, nhưng người không màng tới nữa. Chỉ lúc này đây, Jonathan sẽ thật tâm yêu thương Dio nhất.

Đôi tay ôm lấy Jonathan dần buông. Hắn đã ngủ. Một chuỗi sự việc ập tới làm hắn thấy choáng váng, giờ đây như được thả lỏng.

Chỉ một phút le lói, hắn đã nghĩ, người này chính là hi vọng của hắn.

Người nhìn Dio. Rồi nhắm mắt. Nếu như có thể, khi sáng mai thức dậy, người sẽ dẫn Dio đi khỏi đây, cho hắn biết thế giới thật sự xinh đẹp đến nhường nào.

Người sẽ không để hắn giết chết chính bản thân. Người sẽ cứu rỗi Dio.

* * *

Jonathan tỉnh dậy. Nhưng trước mắt người lại chẳng có Dio, chỉ còn khung cảnh phòng mình.

Nó cũng là mơ sao? Nhưng cảm giác lại chân thật quá đỗi, người vẫn còn cảm nhận được hơi ấm của Dio trên tay.

Nỗi nghi ngờ bủa vây.

Không thể được rồi.

Người không muốn Dio sẽ trở thành kẻ như hiện tại. Jonathan thích một hắn của trước đây.

Người chẳng thể cứu rỗi Dio.

Chỉnh lại quần áo, rồi bước ra khỏi phòng. Liền trông thấy Dio.

Vẫn là nụ cười ấy. Đầy khó chịu. Jonathan nhớ hắn của trước đây, cười với người thật tâm đến nỗi như phô bày bản thân trước Jonathan tất thảy.

"À..."

Dio thốt lên, rồi như đang suy nghĩ gì đó, nhận ra, ánh mắt hướng về phía Jonathan, lại cười một lần nữa. Một nụ cười thật lòng.

Jonathan như trông thấy lại Dio của năm xưa.

"Ngươi chính là người ấy sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro