6. Tranh của Ten (H nhẹ)
Đợi Johnny giải quyết xong công việc thì đã là một tiếng sau, anh nhanh chóng trở lại phòng vẽ. Khi mở cửa phòng, Johnny có chút sửng sốt. Trong phòng lúc này, khung tranh cỡ trung vốn bị phủ vải trắng nay đã được tháo xuống, để lộ ra bức tranh trừu tượng với những màu sắc tươi sáng bên trong.
Bức tranh đó là thứ duy nhất mà Ten đã để lại khi cậu rời bỏ anh. Johnny luôn không muốn nhìn thấy nó vì lúc nào nó cũng nhắc nhở anh rằng anh cũng như nó vậy đều bị cậu bỏ lại nơi đây. Nhưng cũng vì nó là thứ duy nhất cậu để lại, nên anh cũng không nỡ bỏ nó đi. Suốt một năm qua anh luôn dùng vải trắng để che nó lại, bức tranh rực rỡ đó giống như nổi đau trong tim anh vậy, anh cố gắng lờ nó đi, nhưng lại cố chấp không muốn quên đi nguyên nhân khiến anh đau khổ.
Dời mắt xuống một chút, Johnny giật mình phát hiện ra Ten vậy mà đang chăm chú nhìn nó. Anh có chút chột dạ, không biết cậu có nhớ ra gì khi nhìn nó không.
"Ten"
Anh khẽ gọi tên cậu. Giọng Johnny gần như thì thào, nên anh cũng không rõ là Ten thật sự nghe được anh gọi hay bằng một thứ thần giao cách cảm nào đó, cậu quay đầu lại nhìn anh rồi mặt Ten bỗng đỏ bừng, sắc đỏ lan dần từ hai bên gò má mịn màng tới hai vành tai nhỏ nhắn.
"Em sao vậy? Mặt em đỏ quá, sốt rồi sao?"
Johnny gấp gáp tới gần rồi đặt tay lên trán cậu kiểm tra, may là không phát sốt.
"Em...em không sao, anh... giúp em che nó lại đi, đúng là nên che lại."
Ten vừa nói vừa rúc mặt vào ngực Johnny hệt như con đà điểu cắm đầu vào cát, chỉ lộ ra hai vành tai ửng hồng.
"Bức tranh đó có vấn đề gì sao?" Johnny thắc mắc hỏi.
"Anh không biết thì càng tốt, Johnny em mỏi chân quá, anh ôm em về phòng đi."
Ten đột nhiên làm nũng khiến Johnny dù rất muốn hỏi thêm cũng không thể, vì giờ thứ mà anh quan tâm nhất là câu than mỏi chân của cậu.
Nhanh chóng bế Ten về phòng, sau khi cả hai làm xong vệ sinh cá nhân, Johnny nhẹ nhàng xoa bóp hai bắp chân trắng nõn mềm mại của Ten.
Cả người Ten không có chút cơ bắp nào, trắng trắng mềm mềm chạm vào như đang bóp một viên marshmallow vậy. Người ta thì phải bỏ tiền mua squishy về xả stress, anh thì sướng rồi về nhà xoa bóp cho Ten là stress gì cũng tiêu tan. Đang vui vẻ tận hưởng đôi chân của bé chồng nhỏ thì cậu lại cầm lấy tay anh, cất giọng ngái ngủ nói.
"Được rồi, chân em hết mỏi lâu rồi, anh không cần bóp nữa đâu."
Ten thấy hơi có lỗi với Johnny, lúc nãy anh cậu chỉ viện đại một lý do cho đỡ ngại thôi, không ngờ anh ấy lại bóp chân cho cậu lâu như vậy.
"Không sao anh thích mà, nếu buồn ngủ thì em ngủ trước đi."
"Sao mà được chứ, ngủ cùng nhau đi."
"Được rồi, ngủ nào."
Johnny nằm xuống giường, cẩn thận tránh đụng vào bên chân đau của Ten rồi kéo cậu vào lòng. Anh thỏa mãn thở ra một tiếng rồi kéo chăn lên đắp cho cả hai. Đêm nay sẽ là một đêm ngon giấc cho cả hai đây.
"Ngủ ngon, John John."
"Ngủ ngon, cục cưng."
------------------
Johnny mệt mỏi bước vào căn phòng trên gác mái của mình sau một ngày làm việc căng thẳng. Cửa của những căn phòng thế này ở Hàn thường hơi thấp nên anh phải hơi cúi người khi bước vào. Johnny nhíu mày vì đèn trong nhà không được mở, thường thì giờ này Ten vẫn còn ở nhà mới phải, ca làm của cậu tận tám giờ tối mới bắt đầu mà.
"Honey?"
Lúc Johnny đang định bật đèn lên thì anh lại thấy Ten đang từ từ bước ra từ phía bếp với một chiếc bánh kem nhỏ trên tay.
"Happy Birthday to you
Happy birthday to you
Happy birthday to Johnny
Happy birthday to youuuuu
Happy birthday my husband."
Thì ra là sinh nhật của mình, gần đây anh quay cuồng với công việc, công ty của anh mới hoạt động không lâu nên vẫn chưa ổn định. Bận rộn quá làm anh cũng quên mất sinh nhật của chính mình luôn.
"Anh mau ước đi."
"Cảm ơn em, bé cưng." Johnny nhẹ nhàng ôm lấy Ten.
"Chưa hết đâu, anh mau xem quà đi." Ten rời khỏi cái ôm của Johnny rồi đưa anh một khung tranh.
"Lâu rồi em không vẽ nên hơi cứng tay, anh thích không?" Không hiểu sao mà nhìn Ten lại có chút ngại ngùng.
"Thích chứ, đẹp lắm, nhưng nó có ý nghĩa gì vậy?" Thú thật thì anh chỉ có thể nói là màu sắc của nó rất đẹp, rất sinh động thôi, chứ còn ý nghĩa bên trong thì anh chịu.
"Không có gì đặc biệt đâu, anh thích là được. Em không biết nên mua quà gì cho anh nên mới vẽ nó."
Ten nói thế nhưng mặt cậu lại cứ đỏ bừng đáng yêu kinh khủng khiến Johnny không kìm được mà phải cúi xuống hôn cậu, Ten của anh đúng là đáng yêu nhất quả đất này, em ấy là tia sáng duy nhất có thể xua tan mọi mây mù trong cuộc sống của anh. Nụ hôn của cả hai dần trở nên ướt át hơn khi Ten dựa hẳn vào người Johnny rồi đưa tay luồn vào bên trong áo sơ mi của anh. Cậu khẽ thì thầm vào tai Johnny.
"Hôm nay em xin nghỉ làm rồi."
Sau đó ư? Là không có sau đó nữa vì Johnny đã giật mình tỉnh giấc bởi hai bàn tay lạnh như băng của ai đó đang chạm vào cổ anh.
Rèm trong phòng ngủ vẫn chưa được kéo ra nên Johnny phải chớp mắt mấy lần để có thể nhìn rõ hơn, và rồi anh nhìn thấy thiên thần nhỏ của mình đang cười đến hai mắt cong cong nhìn anh, hai vai cậu run run theo tiếng cười hơi khàn vì vừa thức giấc. Chỉ có Ten mới có thể khiến tim anh rung động như một thằng nhóc mới lớn thế này thôi. Johnny ôm lấy Ten rồi lật người để đè cậu xuống giường.
"Sao em dậy sớm vậy, bé cưng." Vừa nói vừa không ngừng hôn lên khắp mặt cậu.
"Em cũng... haha...không biết nữa... nhột quá Johnny. Tự động thấy tỉnh táo nên em thức luôn." Ten vừa nói vừa né Johnny, râu của anh cứ cạ vào mặt làm cậu thấy nhột kinh khủng.
"Mà sao mới sáng sớm anh đã hăng hái thế hả? mơ thấy cái gì đen tối rồi đúng không? Thành thật sẽ được khoan hồng, nói dối thì em sẽ cắn."
"Anh mơ thấy một con mèo nhỏ dụ dỗ anh với khuôn mặt đỏ bừng." Johnny vui vẻ nói.
"Mèo nào hả? anh đang tơ tưởng con mèo nào đó." Ten lập tức giữ lấy mặt anh rồi hung dữ nói.
"Con mèo này em cũng biết đấy, nó chuyên dùng hai cái tay lạnh lẽo để gọi người ta dậy vào sáng sớm." Có vẻ khuôn mặt hung dữ của cậu cũng không thể khiến Johnny sợ rồi.
"Dám gọi em là mèo này."
cậu nhổm dậy cắn vào cổ Johnny, mà không biết là hành động của mình đã vô tình làm bùng phát đám lửa đang le lói từ sáng của anh.
"Anh nghĩ chúng ta nên tiếp tục việc đang định làm trong mơ thôi."
"Việc gì cơ?"
"Việc vui vẻ."
Johnny cười gian rồi cho tay vào trong áo Ten xoa lên làn da mịn màng như tơ tằm của cậu. Môi hai người tự động tìm đến nhau ngọt ngào day dưa. Ten của anh, bé cưng đáng yêu nhất vũ trụ của anh, cậu là báu vật tuyệt mỹ mà Johnny luôn muốn giấu đi để không ai có thể cướp mất.
"Anh yêu em Ten, anh yêu em, anh yêu em, yêu em." Johnny không ngừng lập lại lời yêu khi đặt những nụ hôn vụn vặt lên cơ thể Ten.
"Em cũng yêu anh, nguồn cảm hứng bất tận của em." Ten cũng ôm lấy cổ Johnny rồi nhẹ nhàng hôn lên vành tai anh.
Không hề gấp gáp hay vội vàng, họ chậm rãi tận hưởng từng phút từng giây ngọt ngào và đê mê trong ánh sáng ban mai nhè nhẹ từ cửa sổ. Johnny say mê ngắm nhìn Ten đang mặt ửng hồng, thở dốc nằm dưới thân mình. Anh làm sao có thể buông tay được, không thể nào, anh thà chết còn hơn để mất cậu lần nữa. Những tháng ngày như địa ngục đó anh không muốn trãi qua thêm một lần nào nữa, không bao giờ muốn trãi qua nữa.
"Cuộc sống hôn nhân của chúng ta đã rất hạnh phúc nhỉ?"
Sau khi lấy lại được hơi thở sau cơn kích tình, Ten chui vào lòng Johnny cười khúc khích nói. Johnny đột nhiên không thể trả lời cậu được, chính bản thân anh cũng không rõ từ lúc nào mà cuộc hôn nhân của họ lại rẻ sang hướng tiêu cực như hiện tại. Khi Johnny còn đang do dự thì Ten lại nói.
"Dù gì thì em đã rất hạnh phúc khi vẽ ra bức tranh xấu hổ đó." Nhắc tới bức tranh tràn ngập những sắc màu rực rỡ khiến mặt Ten lại đỏ lên.
"Tại sao em lại gọi nó là bức tranh xấu hổ vậy?" Johnny vẫn luôn muốn biết bức tranh đó có ý nghĩa gì, nhưng Ten luôn không nói cho anh.
"Anh muốn biết hả, để em nói nhỏ cho nghe, nhưng chỉ hai ta biết thôi nhé." Ten nhìn anh vừa ngượng ngùng vừa tinh nghịch rồi kề sát tai anh nói nhỏ, Johnny phải tập trung lắm mới nghe được những gì cậu nói.
"Nó thể hiện cảm xúc của em khi làm 'chuyện lúc nãy' cùng anh đấy. My hubby."
-----------
Tâm sự cùng Mèo:
Phát đường ăn mừng thi xong hị hị, có ai bị sốc đường hem?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro