Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

5. Nhà của em là anh




Mãi lo vui đùa cùng Johnny nên tới tận khi được anh thả xuống cái giường to mềm mại Ten mới để ý tới nơi mình đang ở. Đó là một căn phòng rất rộng được thiết kế rất thông minh, vừa có thể đón nắng vào sáng sớm, nhưng lại không chói mắt vào ban trưa. Hoa văn chạm khắc trên tường cũng vô cùng tinh tế và sang trọng, vừa nhìn vào đã biết là do người có tay nghề cao chế tác. Chưa kể tới nội thất trong phòng và chiếc giường này nữa, mọi thứ đều bốc lên mùi tiền nồng nặc.

Nhưng nếu hỏi Ten rằng cậu có thích nó không thì câu trả lời sẽ là không, vì nơi đây đúng là đẹp thật đấy nhưng nó làm cậu thấy lạ lẫm lắm, căn phòng trọ nhỏ trên gác mái của cậu và Johnny ở Chicago còn khiến cậu thấy giống nhà hơn chỗ này nhiều.

"Johnny đây là nhà của chúng ta sao?"

"Đúng vậy"

"Thật á?"

Ten cũng đoán rằng đây rất có thể là nhà của họ ở mười năm sau, nhưng nhìn mấy kiểu trang trí này thì Ten lại có chút nghi ngờ. Là một người học nghệ thuật, phong cách riêng rất quan trọng, sao cậu lại có thể ở cái nơi được trang trí hoàn toàn trái ngược với phong cách của bản thân thế này chứ? Có vấn đề gì với cậu của mười năm sau vậy? Ten của trước đây từng sẵn sàng lén chủ phòng trọ để vẽ lại nguyên một bức tường vì thấy nó trong quá đơn điệu đâu rồi?

"Em sao vậy? Choáng đầu sao?" Johnny thấy cậu ngẩn người liền lo lắng hỏi.

"Em ổn, mà anh nói em vẫn vẽ tranh mà nhỉ, em muốn xem tranh của mình." Cậu muốn lập tức kiểm tra lại cách vẽ của bản thân xem nó có thật sự thay đổi sau mười năm không.

"Không được." Johnny lập tức từ chối khiến Ten giật mình.

"Tại sao?"

"Anh xin lỗi, nhưng em cần nghỉ ngơi nhiều hơn, không phải anh đã nói sẽ đưa em đến phòng tranh của em khi em khoẻ hơn sao." Johnny dịu giọng sau khi phát hiện bản thân to tiếng đã khiến Ten sợ.

"Vậy trong nhà chúng ta không có bức tranh nào của em sao?" Ten vẫn kiên trì hỏi, cậu thật sự muốn xem tranh của bản thân mười năm sau vẽ, nếu không thì cậu khó lòng mà ngủ ngon được

"Có chứ, nhưng em có thể chờ tới khi chúng ta dùng xong bữa tối không?"

"Được ạ."

Dù trong lòng không muốn lắm, nhưng Ten vẫn không hề có chút nghi ngờ nào mà đồng ý ngay với Johnny. Chỉ là ăn xong bữa tối thôi mà cậu chờ được.

"Vậy giờ em muốn đi tắm, người em toàn mùi thuốc sát trùng thôi." Bỏ qua chuyện thay đổi phong cách vẽ thì vấn đề vệ sinh là điều tiếp theo làm Ten bận tâm.

"Được, để anh đi pha nước tắm cho em."

Sau khi đưa Ten vào phòng tắm và chắc rằng cậu có thể tự tắm, Johnny lập tức gọi cho thư ký của mình.

"Cậu đến phòng tranh ở Kangnam mang một số tranh của Ten về đây, càng nhanh càng tốt. Đến rồi thì đem thẳng lên phòng tranh, một mình cậu làm thôi càng yên lặng càng tốt."

"Vâng."

"Còn chuyện bên phía luật sư thế nào rồi?"

"Các thủ tục rút đơn ly hôn đã được chuẩn bị xong, ngày mai là có thể trình lên tòa."

"Còn bên công tố viên thì sao?"

"Người của chúng ta cũng đã liên hệ bên đó xong rồi ạ. Xin ngài cứ yên tâm."

"Tốt lắm, cậu đi làm việc đi."

Cúp máy xong Johnny có chút trầm ngâm mà nhìn vào cửa phòng tắm, nơi mà người anh yêu đang tắm. Johnny biết rằng anh không nên lợi dụng lúc Ten không nhớ gì mà lừa cậu, nhưng anh vẫn tham lam muốn giữ cậu lại bên mình càng lâu càng tốt. Thậm chí anh còn từng nghĩ đến việc nhốt Ten lại, thế thì cậu sẽ không thể bỏ anh mà đi được nữa. Nhưng anh lại hèn nhát sợ cậu sẽ hận anh. Cho nên giờ anh chỉ thầm mong lời nói dối của mình sẽ không bị vạch trần quá sớm.

---------

Tắm rửa sạch sẽ khiến Ten cảm thấy cả người đều thư thái. Cậu đi cà nhắc ra ngoài để rồi suýt bật ngửa ra sau khi thấy Johnny đang đứng ngay trước cửa phòng tắm. May mà Johnny phản ứng đủ nhanh để giữ cậu lại.

"Tắm xong sao không gọi anh, suýt nữa là ngã rồi thấy chưa." Johnny cằn nhằn rồi vòng tay qua mông để nhấc cậu lên.

"Tại anh chứ ai, tự nhiên đứng trước cửa làm em giật mình." Ten cũng rất phối hợp, cậu quắp cái chân không đau quanh hông anh rồi cúi xuống nhìn Johnny trách móc.

"Đúng rồi, lỗi tại anh hết."

"Chứ gì nữa." Ten vui vẻ vò tóc Johnny.

Johnny nhẹ nhàng để Ten ngồi lên giường rồi cũng ngồi xuống thoa thuốc lên các vết thương trên người Ten. Ngoài vết thương trên chân và đầu, cậu còn có những vết xây xát khác nữa dù phần lớn chỉ là vết thương ngoài da, nhưng khi chúng ở trên làn da trắng hồng mịn màng của Ten thì lại trông chói mắt vô cùng, lòng Johnny cũng vì thế mà thắt hết cả lại. Sau khi thoa thuốc xong, Johnny ngồi xuống sàn nhà để băng lại cổ chân cho cậu. Chân Ten vẫn còn hơi sưng, khi anh siết chặt hơn dải băng Ten liền phát ra tiếng than khẽ.

"Ui"

"Đau lắm sao? Anh xin lỗi, em ráng chịu thêm một chút nhé. Sắp xong rồi."

Johnny nhẹ giọng an ủi Ten rồi cố gắng băng nhanh hơn. Khi đã hoàn thành, anh ngước lên nhìn Ten mỉm cười rồi nhẹ nhàng đặt lên cổ chân sưng to của cậu một nụ hôn.

"Cái đau phải mau bay đi mất nhé, đừng khiến Ten của anh khó chịu nữa."

"Em có còn là con nít nữa đâu mà anh còn dùng cách này." Ten tỏ vẻ không thích trong khi miệng lại phản chủ cười đến rỏ tươi.

Hai người ngọt ngào trò chuyện thêm một lát âm báo bữa tối đã sẵn sàng đầy máy móc vang lên làm Ten có chút giật mình. Johnny lại tự nhiên như không bế Ten xuống lầu ăn tối, cả hai như quay lại lúc mới yêu, lúc nào cũng dính lấy nhau.

"Đó là cách cô đầu bếp nhà mình báo bữa ăn đã sẳn sàng đấy, cô ấy không nói được."

"Mười năm sau công nghệ hiện đại thật đấy, vậy thì những người khuyết tật cũng có thể làm được rất nhiều công việc khác nhau rồi."

Ten với ký ức của mười năm trước ngày càng hào hứng với những điều mới mẻ đến từ tương lai kiểu này. Thêm nữa là cậu thấy vô cũng tự hào khi Johnny của mình lại tạo cơ hội việc làm cho cô đầu bếp dù cô không nói được.

Tới phòng ăn, cả chiếc bàn to lớn trong phòng chỉ được sử dụng một phần nhỏ ở hai đầu để đặt bốn món ăn Thái lần lượt là gỏi đu đủ, thịt heo xào húng quế, curry xanh và súp Tomyum. Toàn món Ten yêu thích thôi, nhưng cậu lại thấy không vui chút nào. Vì sao ư? đương nhiên là vì cậu và Johnny đang ngồi ở tít hai đầu của chiếc bàn to trong phòng ăn. Sao cậu và Johnny lại phải ngồi xa nhau như thế chứ. Mắt cậu vốn hơi cận nên nhìn anh từ xa như thế thì chỉ có thể thấy mờ mờ thôi.

"Johnnyyyyyy, em không muốn ngồi chỗ này." Ten dài giọng.

"Em muốn ăn ngoài vườn sao?" Johnny hỏi.

"Không phải, em muốn ngồi cạnh anh, ở đây xa quá."

Ten nói với giọng nũng nịu rồi dang hai tay về phía Johnny. Johnny còn có thể làm gì đây, anh đành đi tới để bế cậu tới chỗ ngồi bên cạnh mình. Sau khi Ten đã ổn định chỗ ngồi, Johnny mới cúi người chào một cách lịch thiệp như một phục vụ bàn chuyên nghiệp của nhà hàng năm sao.

"Xin hỏi quý ngài Chittaphon có hài lòng với sự phục vụ của tôi không ạ."

"Vừa lòng, cưng tên gì để đại gia đây cho tip nào." Ten hất cằm cười đến vui vẻ.

"Được rồi ăn cơm thôi." Johnny cũng cười đến vui vẻ xoa đầu cậu. Hôm nay có lẽ là ngày mà Johnny cười nhiều nhất trong cả năm qua.

"Dạ, wow món này ngon quá, chuẩn vị Thái luôn." Ten vui vẻ nói.

"Em thích là tốt rồi."

Tâm trạng vui vẻ nên Johnny thấy bữa tối hôm nay cũng đặc biệt ngon miệng. Trong khi anh đang nghĩ nên tăng lương cho cô đầu bếp thế nào thì anh bỗng giật mình đánh rơi cả thìa vì có một bàn chân hư hỏng đang cọ vào chân anh bên dưới bàn. Xoay đầu nhìn Ten thì chỉ thấy cậu đang cười híp cả mắt. Johnny cố tỏ ra bình tĩnh nhặt lại thìa, nhưng dưới bàn lại dùng hai chân mình kẹp lại bàn chân lành lạnh hư hỏng của ai kia. Hai người cứ anh chạm em một cái, em cọ anh một chút dưới bàn đùa giỡn đến là vui. Một bữa cơm mà họ ăn đến hơn một tiếng đồng hồ mới xong.

"Giờ mình có thể đi xem tranh của em chưa?" Ten hỏi ngay khi cả hai vừa ăn xong.

"Được chứ."

"Yeah"

Johnny lại bế Ten lên để đi về phía phòng tranh, dù cho thư ký của anh đã mang xe lăn đến từ sớm, nhưng anh muốn ôm bé mèo đáng yêu của mình đấy rồi sao nào?

Khi đến nơi, Johnny thả Ten xuống để cậu tự đứng, nhưng vẫn vòng tay quanh eo cậu để đề phòng con mèo vụng về của anh lại bất cẩn mà ngã xuống đâu đó.

Từ khi vào phòng, Ten không hề đoái hoài gì đến mấy bộ dụng cụ vẽ đắt đỏ mới toanh và mấy bức trang xung quanh mà chỉ chăm chú ngắm nhìn cả căn phòng.

Ten thầm thấy may mắn vì căn phòng này hoàn toàn hợp ý cậu. Dù nó lạc quẻ hoàn toàn với phong cách của cả ngôi biệt thự. Hai bên tường đã được sơn lại bằng màu xanh navy, mặt tường đối diện với cửa sổ lớn lại được sơn trắng. Điểm chung duy nhất là cả ba mặt đều được cậu dùng để vẽ thành một bức tranh lớn với hình ảnh một con mắt ở trung tâm, đó luôn là hình ảnh mà cậu thích vẽ nhất.

Sau khi hài lòng với trang trí trong phòng, Ten mới bắt đầu chăm chú ngắm những bức tranh trên tường. Ten luôn rất nghiêm túc với những chuyện liên quan tới mỹ thuật, khi cảm hứng tới cậu có thể vẽ tới quên ăn, quên ngủ. Cả hai đều không phát ra bất cứ âm thanh nào, Ten tập trung ngắm tranh, Johnny thì tập trung ngắm Ten. Sau một khoảng lặng bình yên, anh nghe thấy Ten khẽ lẩm bẩm.

"Vẫn vậy mà, sao mình lại để nhà mình trông như thế này nhỉ."

"Sao vậy? Có gì sai sao?" Johnny lo lắng hỏi, không lẻ Ten phát hiện ra gì đó rồi.

"Johnny, baby nói thật nhé em không thích trang trí trong nhà chút nào." Ten nhìn thẳng anh, nghiêm túc nói.

Nhìn cậu lúc này, Johnny bỗng thấy tim mình chợt đập một cách rộn ràng trong lồng ngực. Đây mới là Ten của anh, Ten của những năm thanh xuân, người đã cướp đi trái tim của anh từ cái nhìn đầu tiên. Cậu luôn rất thẳng thắn biểu đạt ý kiến của mình với anh, cậu biết bản thân thích gì và không bao giờ gò bó bản thân.

Nhưng đồng thời Johnny cũng thấy rất muốn khóc, mắt anh cay xè, Johnny phải cố hít sâu mấy lần để đè nén cái cảm xúc chực trào trong mình lúc này. Thì ra em ấy không hề thích nơi này, anh đã làm gì thế này? Đáng ra anh nên phát hiện nó từ sớm mới phải, rằng Ten không hề háo hức khi dọn tới đây. Anh nhớ lại lúc đó, sau khi quan sát hết căn biệt thự một lượt, Ten chỉ nhẹ hỏi anh rằng:

"Em có thể dùng căn phòng trống trên tầng hai để vẽ tranh không?"

Khi đó anh đã trả lời thế nào nhỉ? Anh chỉ cắm mặt vào máy tính rồi nói "Tùy em" vì khi đó anh đang bận xem một bảng phân tích thị trường do công ty gửi tới. Cậu ra khỏi phòng làm việc của anh lúc nào anh cũng không hề hay biết. Là anh đã khiến Ten ngày càng trở nên trầm lặng, chính anh đã bẻ đi đôi cánh xinh đẹp của Ten rồi bỏ cậu vào cái lồng son mà anh tự cho là hoàn hảo này. Thế mà anh còn từng rất tự hào rằng mình đã cho cậu một cuộc sống đầy đủ và hạnh phúc cơ đấy. Giờ mới thấy bản thân thật nực cười làm sao.

"Johnny, anh sao vậy?"

"À, anh không sao, Ten chúng ta dọn đi chỗ khác nhé. Anh và em chúng ta cùng đi xem nhà, em thích chỗ nào chúng ta sẽ ở đó, có được không?" Johnny gấp gáp nói, anh khẽ siết chặt vòng tay hơn như sợ cậu lại bỏ đi vậy.

"Anh làm sao vậy? Em chỉ nói thế thôi, đang yên đang lành dọn nhà làm gì. Để em xem xem thế nào, chắc chỉ cần thay đổi một số chỗ trong nhà thôi là được, dù gì mình cũng đã mua rồi." Ten khẽ đưa lưỡi ra liếm môi, đây là thói quen mỗi khi suy nghĩ của cậu.

"Em không cần ép bản thân đâu, chúng ta có rất nhiều tiền, chỉ cần em thấy vui là được."

"Anh bị ngốc sao? Nhiều tiền cũng không nên phung phí như vậy. Đối với em thì ở đâu cũng không quan trọng, chỗ nào có anh thì chỗ đó là nhà của em rồi có biết chưa hả?" Ten xoay người lại để kéo mặt của Johnny xuống ngang với mình, cậu nhìn vào mắt anh rồi nói một cách nghiêm túc.

"Nhưng em..." Johnny định nói, nhưng Ten lại cắt ngang anh.

"Anh bình tĩnh đi, em chỉ không vừa lòng vì nhìn căn biệt thự này là có thể thấy anh đã tốn không ít tiền mới mua được, thế mà trang trí lại không được như ý mình thôi. Họ phải trang trí theo ý mình chứ. Mà sao em lại không trang trí lại nó nhỉ?"

Johnny còn định nói gì đó, nhưng lại bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang, là công ty gọi tới. Nhưng vì trong lòng không yên nên anh có chút do dự mà không muốn bắt máy.

"Anh không nghe máy sao?" Cậu thắc mắc.

"Không, anh sẽ nghe sau."

"Gọi giờ này có thể là có việc gấp đấy, anh nghe đi, em còn định xem tranh thêm một chút nữa, anh không cần ở đây với em đâu." Cậu nhẹ giọng khuyên anh.

Dù có không muốn như thế nào, thì lúc sáng bỏ hết mọi thứ đi tìm Ten đã khiến rất nhiều công việc bị ứ động, nên anh cũng đành phải kéo ghế cho cậu ngồi rồi ra ngoài để giải quyết công việc. Vừa đi đến phòng làm việc, Johnny vừa tự nhủ trong lòng, Ten đã trở về rồi, em ấy sẽ không đi đâu cả, anh vẫn còn cơ hội để sửa chữa mọi thứ. Vẫn còn kịp.

-----------

Tâm sự cùng Mèo:

Mai thi môn cuối yeahhhhhh!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro