3. Viên marshmallow dính người
"Uhm"
Ten ngâm khẽ như một chú mèo lười vì cảm giác thoải mái trên tóc. Dù không mở mắt Ten cũng biết đó là bàn tay vừa to vừa ấm của Johnny, anh người yêu to bự của mình.
"Tiếp tục đi, sao anh lại dừng rồi." Cậu càu nhàu trong khi mắt thì vẫn nhắm chặt vì Johnny đột nhiên giật mình rút tay lại như một tên trộm lén lút sợ bị phát hiện.
"À, mà lúc nãy em mơ thấy ác mộng đấy." Cũng do không mở mắt nên Ten không hề phát hiện ra sự bất thường của Johnny mà vẫn vô tư nói tiếp.
"Ác mộng thế nào?" Johnny thấy Ten vẫn nằm yên dù biết rằng mình đang bên cạnh thì liền dịu dàng lên đáp lại cậu trong khi tay lại tiếp tục vuốt ve mái tóc đen mượt mềm mại và có hơi dài của Ten. Đã lâu lắm rồi anh mới lại được chạm vào tóc Ten.
"Em mơ thấy mình bị một quả bóng đập vào đầu rồi xuyên luôn không-thời gian tới tận mười năm sau, mà anh biết không, lúc em tỉnh dậy đã không thấy anh đâu thì thôi đi, thế mà mấy người đó còn toàn nói tiếng Hàn thôi. Làm em không hiểu gì hết. Sau này anh dạy em tiếng Hàn đi, để có mơ thế nữa thì em sẽ hiểu những gì họ nói hì hì."
Ten hào hứng nói một tràng nhưng lại không thấy Johnny trả lời, cậu khẽ nhíu mày rồi mới chịu mở mắt nhìn anh. Để rồi cậu hốt hoảng phát hiện bản thân vẫn còn đang ở trong cái phòng bệnh kỳ lạ ở Hàn Quốc. Còn Johnny trước mặt cậu thì đang ngồi bên giường trong một bộ vest xám thẳng thớm không một nếp nhăn. Là cậu vẫn còn đang nằm mơ, hay cậu đầu óc cậu thật sự có vấn đề rồi?
"John...John... em."
Bao nhiêu lo lắng, bối rối, sợ hãi cùng vỡ oà khi Ten nhìn thấy Johnny, để rồi như một đứa trẻ gặp lại người nhà sau khi bị lạc. Ten không kiềm được nước mắt nữa mà bật khóc, nhưng Ten không kêu gào khóc lớn như người khác, mà nước mắt cậu chỉ lặng lẽ từng giọt từng giọt không ngừng tuôn rơi, nhìn đáng thương tới nổi tim Johnny đau như muốn vỡ ra luôn.
"Shhhh, không sao, không sao rồi, có anh ở đây rồi." Johnny khẽ ôm lấy cậu dỗ dành.
"Vậy bây giờ thật sự là năm 2023 sao?" Ten hỏi trong tiếng nấc.
"Đúng vậy, em không biết sao?" Johnny vẫn luôn thấy thái độ của Ten dành cho mình từ khi tỉnh lại rất lạ, nhưng câu trả lời của Ten đã giúp anh phần nào khẳng định suy đoán của mình.
"Em chỉ nhớ hôm qua là năm 2013 và em đang đi tìm anh thì bị ai đó đá một quả bóng trúng đầu. Sau khi tỉnh lại thì em đã ở đây rồi. Rốt cuộc là em bị làm sao vậy? Có phải đầu óc em có vấn đề rồi không?"
"Không sao đâu, anh sẽ tìm bác sĩ để hỏi." Johnny dợm đứng dậy một cách gấp gáp, nhưng lại bị Ten níu chặt lấy vạt áo.
"Johnny, anh đừng đi lâu quá nhé."
Johnny chợt cứng hết cả người khi nhìn Ten lúc này, đã rất lâu rồi Johnny mới lại được thấy Ten như thế này, đôi mắt xinh đẹp ngập nước, mũi hồng hồng do vừa khóc xong, nhìn đáng thương như một con mèo nhỏ sợ bị bỏ rơi vậy. Anh đã suýt quên rằng Ten đã từng luôn dính lấy mình như thế này, cậu lúc đó như một viên marshmallow mềm mại, đầy ngọt ngào mà anh luôn muốn bảo vệ trong vòng tay mình. Từ lúc nào mà Ten không còn hay bám lấy mình nữa nhỉ? Là hai, ba năm trước hay là sớm hơn thế nữa?
"Johnny?" Ten gọi anh khi thấy Johnny cứ nhìn mình mà không nói gì.
"À, anh xin lỗi, anh sẽ cố gắng quay lại nhanh nhất có thể. Mark, trợ lý của anh đang đứng ngay bên ngoài, có gì cần thì em cứ gọi cậu ấy nhé, cậu ấy có thể nói tiếng Anh."
"Dạ, em biết rồi, mà anh lại gần em một chút đi." Ten nói rồi nhóm dậy hôn thật nhanh vào môi Johnny một cái thật kiêu khi anh tới gần.
"Sạc năng lượng cho anh này, giờ thì đi đi rồi về nhanh nhất có thể nhé." Cậu cười một cách tinh nghịch.
Johnny phì cười rồi dịu dàng dùng hai tay giữ lấy mặt Ten để hôn lại lên đôi môi ngọt ngào của cậu thêm mấy cái nữa trước khi thả cậu ra.
"Anh sẽ về ngay."
———-
"Mất trí nhớ tạm thời sao?"
"Đúng vậy, đầu cậu ấy đã va khá mạnh vào vệ đường khi cố cứu một bé gái khỏi một tên vượt đèn đỏ. Cho nên mất trí tạm thời cũng là một triệu chứng thường thấy, mong anh đừng quá lo lắng." Bác sĩ Choi bình tỉnh giải thích.
"Vậy hiện tại em ấy chỉ nhớ những chuyện từ mười năm trước thôi sao?"
"Có thể nói như vậy."
"Vậy tình trạng này sẽ kéo dài bao lâu?"
"Cái đó thì còn tùy vào từng cá nhân, có người nhớ lại sau một tuần, có người thì lại cần tới hơn một năm để nhớ lại. Nếu người nhà có thể dùng môi trường và các tác nhân bên ngoài để gợi nhớ cho bệnh nhân thì có thể đẩy nhanh quá trình hồi phục trí nhớ."
"Vậy có trường hợp nào mà bệnh nhân mãi mãi không khôi phục ký ức không?"
"Chuyện đó khá hiếm, chỉ những tổn thương não vô cùng nghiêm trọng thì mới ảnh hưởng vĩnh viễn tới trí nhớ mà thôi."
"Tôi hiểu rồi, cảm ơn bác sĩ."
Johnny chào bác sĩ Choi rồi bước ra ngoài, anh có chút suy tư trên đường trở về phòng bệnh. 'Liệu có cách nào khiến Ten mãi không nhớ lại không?'
Johnny chợt khựng lại, siết chặt nắm tay khi đến cửa phòng bệnh. Bên trong, Ten đang vui vẻ trò chuyện với Mark dù cả hai chỉ mới quen biết.
Ten của anh từng là một người hoạt bát và hòa đồng, như ánh mặt trời rạng rỡ và ấm áp Ten khiến cho người khác không tự chủ được mà bị em thu hút, rồi cứ thế mắc kẹt mãi trong đôi mắt to xinh đẹp mà cứ sáng lên mỗi khi nói về những điều mà em yêu thích. Đó là một trong những lý do mà anh cứ phải kè kè đi theo cậu mọi lúc mọi nơi hồi còn đi học, vì dù cả hai đã công khai hẹn hò nhưng vẫn có rất nhiều người cả nam lẫn nữ muốn tiếp cận Ten, còn em ấy thì lại không hề có chút phòng bị nào.
Dù Johnny cũng có thể hiểu cho họ vì chính bản thân anh cũng đổ đứ đừ vào lần đầu anh nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Ten khi cậu đang vui đùa cùng bạn bè dưới ánh nắng cuối xuân rực rỡ. Hình ảnh của Ten lúc đó luôn khắc sâu trong trí nhớ của Johnny, khi ấy chiếc áo sơ mi rộng màu trắng thanh khiết mà Ten mặc khiến cậu nhìn trong trẻo và xinh đẹp hệt như một thiên thần. Nhưng hiểu cho họ không có nghĩa là anh có thể chia sẽ Ten với họ. Johnny luôn rất cố chấp và chiếm hữu với những thứ mà mình yêu thích.
"Johnny, sao anh không vào?"
Ten hỏi khi thấy Johnny cứ đứng ngoài cửa mà không vào. Johnny cũng dứt ra khỏi suy nghĩ rồi bước vào phòng. Mark thấy anh quay lại liền giật mình khi thấy ánh mắt sắt lạnh của ông chủ của mình, cậu lập tức biết thân biết phận mà nhanh chóng chào hai người rồi ra ngoài để chuẩn bị xe.
"Anh đã hỏi bác sĩ rồi, em chỉ tạm thời mất trí nhớ, một thời gian sau sẽ nhớ lại thôi."
"Vậy anh có thể nói cho em biết tại sao chúng ta lại ở Hàn Quốc không?"
"Sáu năm trước anh về đây phát triển công ty, em đã đi theo anh."
"Thì ra là vậy. Vậy sao em lại ở đây mà không ở cùng anh vậy?"
"Em... em đi tìm cảm hứng vẽ tranh." Johnny hơi ngập ngừng tìm đại một lý do.
"Vậy là ở đây em vẫn vẽ tranh sao?" Ten vui vẻ hỏi mà không hề phát hiện ra sự mất tự nhiên của Johnny.
Lúc Johnny định trả lời cậu thì lại có y tá đi vào để tháo kim truyền nước cho Ten.
"Em truyền nước xong rồi, để anh đi làm thủ tục xuất viện cho em." Johnny nói nhanh rồi đứng dậy như muốn trốn chạy, anh có chút chột dạ khi thấy Ten tin tưởng hết mọi điều anh nói.
"Anh đừng đi mà, em có chút sợ, anh ở lại với em đến khi cô ấy rút xong kim nhé." Ten nói với giọng mềm mại pha chút làm nũng làm tim anh mềm nhũn.
"Đừng sợ, anh ở đây rồi."
Johnny liền tiến đến ngồi sau lưng rồi nhẹ nhàng choàng tay qua làm chỗ dựa cho Ten. Ten cũng vô cùng tự nhiên mà dựa dẫm vào anh. Rồi bỗng dưng nhớ ra gì đó cậu xoay lại hỏi anh.
"À, mà anh có thấy nhóc Jisung đâu không? Hôm nay cậu ấy đã giúp em rất nhiều đấy."
"Anh đã cảm tạ cậu ấy và cho người đưa cậu ấy về rồi."
"Vậy à, em còn chưa chào tạm biệt cậu ấy nữa" Ten buồn buồn nói.
"Không sao, rồi sẽ gặp lại thôi. Anh đi làm thủ tục xuất viện cho em." Johnny nói rồi hôn lên tóc cậu trước khi rời đi để làm thủ tục.
Khi tới nơi làm thủ tục, Johnny đã thấy viện trưởng và bác sĩ Choi đứng đó từ lúc nào. Có vẻ là đang chờ anh tới.
"Chào ngài Seo, lúc nãy chưa có thời gian trò chuyện nhiều, tôi là Lee Sungmin viện trưởng của bệnh viện Suncheon." Viện trưởng Lee hơi cúi người để bắt tay với Johnny.
"Hân hạnh, nhưng cho hỏi tôi có thể làm thủ tục xuất viện chưa?"
"Tất nhiên rồi, thủ tục đã được chuẩn bị xong hết rồi, đây thưa ngài."
"Cảm ơn, xin hỏi khi về nhà chúng tôi có cần chú ý, hay kiêng cử gì không?" Johnny lịch sự đáp lời viện trưởng Lee rồi mới hỏi bác sĩ Choi đang đứng gần đó.
"Kiêng cữ thì không cần, nhưng vì có vết thương ở vùng đầu, nên cậu ấy sẽ thường thấy buồn ngủ và choáng đầu trong khoảng hai ngày tới. Lúc đó, thì cứ dùng thuốc đã được kê là được.
"Cảm ơn bác sĩ."
"Tôi có thể hỏi quan hệ của ngài và cậu ấy không?"
viện trưởng Lee không ngăn được tò mò hỏi khiến cho mấy cô y tá gần đó cũng ngừng mọi việc lại để lắng nghe. Họ phản ứng như vậy cũng đúng thôi, lúc nãy ai cũng thấy vị chủ tịch Seo này gấp gáp muốn gặp cậu thanh niên kia thế nào mà.
"Cậu ấy là chồng hợp pháp của tôi. Thủ tục đã xong vậy tôi xin phép." Johnny bình tỉnh trả lời rồi trả lại bộ hồ sơ đã được ký tên cho y tá.
Anh vừa đi khuất thì cả khu vực đó lập tức bùng nổ. Chuyện chủ tịch Seo lập gia đình từ khi còn rất trẻ thì mọi người có biết vì anh luôn đeo nhẫn kết hôn và cũng luôn trả lời bản thân đã kết hôn khi được hỏi trong các buổi phỏng vấn, nhưng chưa ai biết mặt phu nhân của anh cả, thì ra phu nhân của JC lại là đàn ông. Hàn Quốc vẫn chưa hợp pháp hóa hôn nhân đồng giới, nên chắc họ đã kết hôn ở nước ngoài.
"Nhưng sao phu nhân của một công ty lớn như vậy lại tới cái vùng nông thôn này?" Một cô y tá tò mò hỏi.
"Có khi hai vợ chồng họ đang bằng mặt mà chẳng bằng lòng nhau đấy, bà nghĩ xem, giám đốc Seo vừa trẻ vừa đẹp trai, lại có nhiều tiền, chắc chắn tình nhân cũng nhiều. Mấy ông lớn có ai lại an phận mà không lén phén chứ."
"Nhưng khi tôi rút kim truyền dịch cho cậu ấy thì họ rất ngọt ngào với nhau, cứ y như vợ chồng son vậy."
"Ôi trời." Một y tá khác lại hô lên.
"Sao vậy?"
"Cậu ta nhìn trẻ vậy chứ đã ba mươi rồi đó, lúc đầu tôi cứ tưởng cậu ta sinh năm hai ngàn cơ."
"Cũng có thể vì lớn tuổi rồi nên mới thất sủng?" Một y tá khác chen vào.
"E hèm, mấy người rảnh quá vậy? Không cần làm việc nữa sao?" Bác sĩ Choi lên tiếng nhắc nhở khi câu chuyện bắt đầu đi quá xa.
Nghe thế thì mấy cô y tá cũng tản ra ai làm việc nấy, nhưng lâu lâu vẫn có mấy tiếng xầm xì phát ra. Gì chứ mấy cái chuyện riêng tư của mấy nhà tài phiệt luôn là chủ đề nóng để bàn tán mà.
------------
Tâm sự cùng Mèo Lười:
Thế là kỳ nghĩ của mình đã kết thúc, chuẩn bị thi cử ngập mặt hụ hụ. Rồi còn phải đăng ký chích vaccin nữa haizz.
Mà có ai thấy Johnny mờ ám không?
Bonus thêm hình Ten trong mắt Johnny hị hị
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro