2. Johnny Seo?
"Ten, Ten" Tiếng Jisung gọi kéo Ten ra khỏi dòng suy nghĩ của bản thân.
"Sao... sao cơ"
"Chú Jung hỏi anh có người nhà nào không? Lúc đưa anh vào đây, trên người anh không có điện thoại và giấy tờ nên chú ấy không biết phải liên lạc với ai cả."
"Anh có, nhưng anh không biết anh ấy đang ở đâu cũng không biết làm sao mới liên lạc được với anh ấy nữa." Số điện thoại mà Ten luôn nhớ như in trong đầu là số của Johnny, nhưng là số anh ấy dùng ở Mỹ mười năm trước, liệu giờ có còn liên lạc được không?
"Anh ấy tên gì?"
"Johnny Suh."
"Johnny Suh sao? Nếu là Johnny Seo thì em biết, nhưng Johnny Suh thì..." Jisung ngập ngừng.
"Họ tiếng Hàn của anh ấy là Seo đấy." Ten mừng rỡ nói, có hy vọng rồi.
"Nhưng ngài ấy nổi tiếng lắm đấy, anh có chắc đó là người anh muốn tìm không?"
'Sao anh ấy lại có thể nổi tiếng ở Hàn Quốc nhỉ? Chắc không phải anh ấy rồi.' Ten thất vọng nghĩ.
"Em có ảnh của vị Johnny Seo đó không?"
"Lên mạng tìm là ra mà." Jisung nhiệt tình dùng điện thoại tìm ảnh rồi đưa cho Ten xem.
"Đây này, thần tượng của em đấy, ngài ấy tự mình gây dựng nên công ty JC một trong những công ty lớn nhất Hàn Quốc từ hai bàn tay trắng và thành công khi còn rất trẻ, thật tuyệt vời. Anh nhìn ba lô của em này, đây là quà của công ty JC tặng cho chúng em khi trao học bổng đấy." Nhóc Jisung vừa nói với hai mắt long lanh vừa cho Ten xem ba lô có logo của công ty JC trên đó.
Ten nhìn vào những tấm ảnh trên màn hình điện thoại nhỏ nhắn của cậu nhóc, dù người trong ảnh nhìn chững chạc hơn trong trí nhớ của cậu nhiều nhưng Ten vẫn có thể khẳng định anh ấy là John John của mình.
"Đúng là anh ấy rồi, vậy là anh ấy cũng đang ở Hàn Quốc, thật tốt quá." Ten vui vẻ nói.
"Wow anh thật sự quen anh ấy sao? Tuyệt thật đấy." Jisung nói đầy ngưỡng mộ.
"Anh nhớ số điện thoại của Johnny, nhưng đó là số anh ấy dùng ở Mỹ, em có biết cách nào để liên lạc với anh ấy ở Hàn không?"
"Chúng ta có thể gọi thử tới công ty JC xem sao."
Nói là làm, Jisung háo hức tìm số điện thoại của JC rồi gọi đi, sau một loạt các câu hỏi từ máy trả lời tự động thì nhóc ấy cũng được nói chuyện với nhân viên lễ tân.
"Xin chào, cảm ơn ngài đã gọi đến JC xin hỏi ngài cần gì ạ"
"Xin chào, có một anh tên Ten Lee muốn tìm ngài Johnny Seo ạ."
Nói xong chính Jisung cũng tự thấy bản thân thật hoang đường, không lẽ ai muốn gặp giám đốc cũng được sao? Trong lúc cậu đang lo rằng cô ấy sẽ cúp luôn điện thoại thì đầu dây bên kia lại đột nhiên trở nên vô cùng nhiệt tình.
"Ngài chắc rằng người muốn gặp giám đốc Seo tên Ten Lee ạ. T. E .N ạ?
"Vâng ạ."
"Xin ngài vui lòng chờ trong giây lát, chúng tôi sẽ nối máy trực tiếp cho giám đốc Seo ạ." Cô lễ tân cũng có chút gấp gáp, các cô đã được căn dặn rất kỹ trong gần một năm trở lại đây rằng bất kể lúc nào, khi người tên Ten Lee gọi đến thì phải nối máy trực tiếp cho chủ tịch Seo. Nhưng đây là lần đầu tiên sau gần một năm có người tên Ten thật sự gọi tới. Nếu đây đúng là người giám đốc cần tìm thì cô không cần lo về tiền thưởng cuối năm nữa rồi.
Bên này, nhóc Jisung cũng đã đưa điện thoại của mình cho Ten rồi làm động tác để bảo anh nghe máy.
"Ten? Là em sao?" người bên kia mở lời trước, dù giọng có chút ngập ngừng, nhưng đó thật sự là giọng của Johnny không sai đi đâu được.
"John John, anh đang ở đâu vậy? Em...em đang ở một chỗ lạ lắm... anh mau đến đón... đón em đi." Ten vừa nói vừa sụt sịt mũi. Nghe giọng anh làm cậu chợt thấy tủi thân vô cùng.
"Ten, bé cưng đừng sợ, em đang ở đâu, anh sẽ tới ngay, em không sao chứ?" Giọng nói bên kia chợt trở nên dịu dàng vô cùng.
"Em không sao, em cũng không biết em đang ở đâu nữa, có người đang giúp em, anh nói chuyện với cậu ấy đi." Cậu nói rồi đưa lại điện thoại cho Jisung.
"Xin... xin chào ngài Seo ạ, cháu là Park Jisung học sinh năm ba trường trung học Baduk." Jisung tự động ngồi thẳng lưng dù chỉ là nói chuyện qua điện thoại.
"Chào cậu, cậu có thể cho tôi biết các cậu đang ở đâu không?" Bên kia có chút gấp gáp, nhưng giọng nói ấy vẫn vô cùng lễ độ.
"Bọn cháu đang ở bệnh viện Sunchoen ạ."
"Bệnh viện? Em ấy bị gì sao?" Bên kia bắt đầu xuất hiện rất nhiều tiếng ồn. Có vẻ còn có tiếng đóng, mở cửa xe nữa.
"Dạ anh ấy bị thương nhẹ, nhưng giờ không sao rồi, có thể xuất viện ngay ngày mai ạ."
"Xin cậu hãy chăm sóc em ấy giúp tôi, tôi sẽ tới đó trong hai tiếng nữa." Giọng nói bên kia vô cùng thành khẩn.
"Vâng ạ" Jisung suýt chút nữa là đứng bật dậy để chào 90 độ luôn.
"Cậu có thể vui lòng chuyển máy cho Ten không?"
"Dạ vâng." Nhóc lại nhanh chóng chuyển máy cho Ten.
"Ten, anh sẽ tới trong khoảng hai tiếng nữa, chờ anh nhé, anh đã liên hệ bệnh viện bên đó nên nếu em cần gì thì cứ nói với họ nhé." Johnny nhẹ giọng căn dặn.
"Em biết rồi, anh đi đường cẩn thận nhé, em đợi được." Mũi Ten có chút lên men khi nghe anh nói, nhưng cậu vẫn kiềm lại được.
Dù muốn sớm được gặp Johnny, nhưng cậu không mong anh gặp bất cứ nguy hiểm nào. Chưa cúp máy được bao lâu thì lại có rất nhiều bác sĩ bước vào phòng, họ đều trong có vẽ rất niềm nỡ. Thậm chí họ còn dẫn theo một phiên dịch viên để giao tiếp với cậu nữa.
"Chào ngài (Mr) Lee, bệnh viện chúng tôi rất hân hạnh được đón tiếp ngài đến để điều trị ở bệnh viện của chúng tôi, xin lỗi vì không biết ngài quen biết với giám đốc Seo. Chúng tôi đến để mời ngài đến phòng bệnh VIP ạ."
"Tôi nghĩ là không cần đâu, người nhà tôi sắp đến rồi. Tôi nghĩ mình sẽ không ở lại lâu hơn đâu. Nhưng Cảm ơn vì đã đề nghị nhé." Cậu nhẹ nhàng từ chối.
"Vậy chúng tôi sẽ không làm phiền cậu nữa, nếu cậu có bất cứ yêu cầu gì thì hãy nhấn nút màu đỏ trên đầu giường để gọi chúng tôi nhé."
"Vâng"
Đợi họ ra ngoài hết rồi, Ten mới thở phào rồi quay qua tám với nhóc Jisung.
"Làm anh sợ hết hồn đấy, bệnh viện ở Hàn Quốc đều nhiệt tình như vậy sao?"
"Không đâu? Có thể họ biết anh quen với giám đốc Seo nên mới như vậy đấy. Em cũng muốn gặp ngài ấy một lần lắm, cơ hội này không phải ai cũng có đâu." Nhóc Jisung háo hức kể.
Ten còn muốn hỏi thêm chuyện về Johnny, nhưng dù gì thì cậu cũng là bệnh nhân, từ khi tỉnh lại đến giờ lại phải trãi qua biết bao nhiêu cảm xúc rối loạn lúc lên lúc xuống, nên giờ Ten cảm thấy hơi buồn ngủ. Trong lúc thiêm thiếp, cậu vẫn cảm thấy việc mình có thể tỉnh lại vào tận mười năm sau thật hoang đường. Cậu muốn chờ Johnny tới, Johnny chắc chắn sẽ tin cậu, còn mấy người khác có khi sẽ nghĩ cậu bị điên rồi chuyển cậu tới khoa thần kinh mất.
'John John mau tới nhé.' Ten nghĩ thầm trước khi chìm vào giấc ngủ.
———————
Tâm sự cùng Mèo Lười:
Thế là Johnny vẫn chưa được xuất hiện ahihi.
Đang nghỉ lễ nên bệnh lười của mình tái phát (⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)⁄ ngâm truyện lâu hơn bình thường.
Cảm ơn @imbigbadkun và các bạn đã ủng hộ fic thứ hai của mình nhé. Yêu các bạn
⊂(˃̶͈̀ε ˂̶͈́ ⊂ )))Σ≡=─
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro