1. Quả Bóng Tai Hại
Ten, tên đầy đủ là Ten Chittaphon Leechaiyapornkul, cậu đang có một cuộc sống không thể hoàn hảo hơn. Cậu có một gia đình yêu thương và thấu hiểu luôn động viên và ủng hộ mọi quyết định của cậu, cho cậu sự tự do để trải nghiệm nhiều điều mới mẻ, nhờ thế mà từ rất sớm Ten đã biết đam mê của cuộc đời mình là mỹ thuật. Thế nên năm mười tám tuổi, cậu đã tạm biệt quê nhà thân yêu mà bay sang nước Mỹ xa xôi để theo đuổi đam mê mỹ thuật. Để rồi ở đất nước xa lạ đó cậu tìm được tình yêu của đời mình Johnny Suh, hotboy người Mỹ gốc Hàn của khoa quản trị kinh doanh lớn hơn cậu một tuổi. Cả hai nhanh chóng xác định mối quan hệ nên suốt những năm đại học ấy, một cao một thấp cứ ngọt ngọt dính dính cả ngày lẫn đêm khiến bao nhiêu người vừa ghen tị tới ngứa răng vừa ước ao bản thân cũng có được một tình yêu đẹp như họ. Vào lúc mà Ten nghĩ rằng cuộc sống của mình sẽ mãi trôi qua trong bình yên như thế thì bỗng chốc mọi thứ xung quanh cậu đột nhiên bị xáo trộn một cách không ngờ tới.
Hôm đó là một ngày nắng đẹp, Ten được nghỉ một lớp nên cậu quyết định sẽ qua lớp của Johnny để cho anh một bất ngờ sẵn đó mượn luôn đùi của anh người yêu để đánh một giấc luôn vì cậu đang thiếu ngủ trầm trọng sau mấy đêm thức khuya chạy tác phẩm để nộp cho thầy McMiller khó tính. Kế hoạch của cậu rất hoàn hảo, nhưng ai mà ngờ được là lúc đi ngang qua sân bóng thì cậu bị ăn ngay một quả bóng vào đầu. Cú va đập mạnh tới nổi khiến trước mắt Ten tối sầm lại, rồi cứ thế ngất luôn tại chổ.
------------
Khi tỉnh lại, thứ đầu tiên đập vào mắt cậu là trần nhà trắng toát với những hộp đèn vuông khá cũ. Dựa vào cái mùi gay mũi của thuốc xát trùng thì Ten đoán có thể là mình đang ở phòng y tế của trường, nơi mà cậu chưa bao giờ đặt chân tới từ năm đầu đại học. Nhưng khi quan sát kỹ hơn thì cậu lại thấy không đúng lắm chỗ này nhìn kỹ thì có vẻ giống bệnh viện hơn. Không lẽ quả bóng đó lại có thể đập cậu tới vỡ đầu, tới nỗi phải vào viện thế này?
"Ui"
Ten khẽ rên rỉ vì cơn đau nhói ở chân trái khi cậu vừa di chuyển. Nhìn xuống mới thấy chân trái mình đang bị băng kín, tay phải với nhiều vết xây xát thì đang cắm ống truyền dịch. Là tên đáng ghét nào đã ném trái bóng đó thế, Johnny mà biết thì hắn chết chắc rồi, dám làm cậu bị thương nặng như vậy.
"May quá cậu tỉnh rồi, để tôi đi gọi bác sĩ tới."
Ten ngơ ngác nhìn người đàn ông trung niên vừa bước vào rồi lại mừng rở chạy ngay ra ngoài. Ông ta vừa nói tiếng Hàn sao? Vì Johnny là người Mỹ gốc Hàn nên Ten có nghe qua thứ ngôn ngữ này, nhưng biết về nó là một chuyện, còn hiểu được nó lại là chuyện khác. Có bạn trai gốc Hàn đâu có nghĩa là cậu cũng phải biết tiếng Hàn đâu, chưa kể đến là Johnny toàn giao tiếp với cậu bằng tiếng anh thôi. Bởi thế nên Ten không hiểu dù chỉ là một chữ những gì anh ta vừa nói. Lúc này, Ten bắt đầu có chút sợ, cậu không ngừng đưa mắt nhìn quanh căn phòng bệnh xa lạ. Johnny đâu rồi? Anh ấy đã biết mình bị đưa vào cái bệnh viện kỳ lạ này chưa? Sao anh ấy vẫn chưa đến nhỉ? Còn điện thoại của mình nữa, nó đâu rồi?
Cánh cửa phòng bệnh lần nữa được mở ra khiến Ten dứt ra khỏi những câu hỏi không có lời giải mà tập trung chú ý vào những người đang tiến vào. Vẫn là người đàn ông lúc nãy, nhưng lần này có thêm hai người đi cùng, nhìn vào thì là y tá và bác sĩ.
"Cậu tỉnh rồi, các chỉ số đều ổn định, cậu còn thấy khó chịu ở chổ nào nữa không?"
Vị bác sĩ trung niên hỏi sau khi làm các bước kiểm tra cho Ten rồi ghi ghi chép chép gì đó và đương nhiên là ông không nhận được câu trả lời từ cậu rồi vì Ten có hiểu ông đang nói gì đâu. Sau một khoảng lặng đầy khó xử thì cậu đành khàn khàn lên tiếng hỏi bằng tiếng anh với bác sĩ với hy vọng ông ấy có thể hiểu cậu.
"Tôi không nói đươc tiếng Hàn, ở đây có ai có thể nói tiếng anh không?"
"Này, hình như cậu ấy nói tiếng anh đấy. Tìm thử xem có ai biết nói tiếng anh không."
"Dạ" cô y tá lại đi ra ngoài, trong khi vị bác sĩ kia thì chán nản lắc đầu.
"Cái vùng khỉ ho cò gáy này sao lại lòi ra một tên nói tiếng anh thế này, thiệt tình."
"Bác sĩ Choi, cậu học sinh này nói được tiếng anh ạ"
Cô y tá quay lại không lâu sau đó cùng một cậu học sinh, có vẻ như đang học cấp ba thì phải.
"Tốt, tốt, con hỏi anh ấy xem có thấy không khoẻ chổ nào không?"
Cậu nhóc có vẻ khá ngại ngùng nhưng cũng lên tiếng hỏi với thứ tiếng anh giọng Hàn khá ngọng nghịu, nhưng cũng có thể hiểu được.
"Anh cảm thấy thế nào?"
"Ngoài hơi choáng đầu, chân đang rất đau và khát nước ra thì không thấy chỗ nào không khoẻ cả"
Nhóc học sinh lại dịch lại cho bác sĩ nghe những gì Ten nói. Sau đó chỉ thấy vị bác sĩ ấy gật gù rồi nói gì đó với người đàn ông kia. Ten tranh thủ nói chuyện với nhóc học sinh khi nhóc ấy đưa nước cho mình.
"Cảm ơn, anh tên Ten, Ten Lee nhóc tên gì vậy? và có thể cho anh biết họ đang nói gì không?"
"Em tên Park Jisung, em cũng không biết nên dịch thế nào, cụ thể là nói anh không sao, ở lại theo dõi một hôm là có thể về nhà ngay."
Trong lúc họ nói chuyện thì người đàn ông kia đã đến bên giường bệnh bắt lấy tay Ten bằng hai tay rồi nói gì đó với Jisung.
"Ten, chú ấy muốn cảm ơn anh đã cứu con gái chú ấy, chú ấy sẽ chi trả hết viện phí, còn hỏi anh có người nhà ở Hàn Quốc không, chú có thể giúp anh liên lạc."
"Hàn... Hàn Quốc á? K O R EA á?" Ten bàng hoàng lập lại.
"Thì đây vốn là Hàn Quốc mà." Jisung nhìn Ten như kiểu cậu là một sinh vật lạ.
Nghe tới đây Ten mới chợt nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề. Thật lòng thì không phải là cậu chưa từng nghĩ đến việc bản thân đang ở Hàn Quốc, nhưng cậu đã gạt nó đi. Vì làm sao cậu có thể chỉ vì ăn một quả bóng vào đầu mà lại bay luôn sang Hàn Quốc được chứ? Không khoa học một chút nào. Còn việc cứu con gái người đàn ông kia là sao nữa? Cậu cứu người lúc nào mà bản thân cũng không biết vậy? Rõ ràng trước đó cậu còn đang ở trường mà.
"Hôm nay là ngày mấy vậy nhóc?" Ten hoang mang hỏi.
"Hôm nay là ngày 28 tháng 3 năm 2023."
"2023!!!!!!"
Ten thấy chắc mình điên rồi, ai đời mà ngủ một giấc rồi ngủ luôn mười năm? Mà quan trọng nhất là bây giờ Johnny đang ở đâu? Sao anh ấy không ở bên cạnh mình? Ten thật sự, thật sự rất cần anh người yêu cao to của mình bên cạnh ngay lúc này.
------------
Tâm sự cùng Mèo Lười:
Mình đã trở lại với tác phẩm mới, sớm hơn dự định, nhưng mà vì high JohnTen quó biết làm sao được ^^.
Các bạn đã xem JCC "I'm Home" chưa? JohnTen quay chung với nhau hụ hụ. Tô cơm chó này làm tui high nguyên một ngày luôn. Anh đưa em về nhà khi bố mẹ vắng nhà, nghe thôi là thấy mờ ám roài hị hị.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro