4. Strawberries and cigarettes
The whole story is inspired by song 'Strawberries and cigarettes' - Troye Sivan.
"Chú còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không?" Ten nằm trong vòng tay ấm áp của Johnny trên chiếc giường sát cửa sổ trên tầng hai mươi sáu của tòa chung cư phía bắc Illinois, nhỏ giọng hỏi người lớn hơn cậu đến hơn chục tuổi kia về cái lần đầu họ gặp mặt.
Đồng tử Ten dường như sáng màu hơn nhờ ánh nắng vàng nhạt đậu trên bậu cửa, cậu mơ màng hồi tưởng.
"Chú đã bảo em châm thuốc giúp, dòng thuốc đắt tiền nhất," Ten dừng lại, mỉm cười nhẹ "Em cũng chẳng biết đâu, vì điếu thuốc đó mà em đã nói dối bố mẹ, rồi trèo qua cả cái hàng rào cao ơi là cao ở nhà em, để rồi ngồi lên xe của chú đấy."
"Em khi đó mười sáu tuổi nhỉ, liều lĩnh đấy." Johnny chẳng mở mắt vì nắng hơi chói, tone giọng trầm ấm cất lên, từ từ truyền vào không gian có chút ẩm, cùng với người bên dưới đang im lặng ngước lên ngắm nhìn đường xương hàm sắc lẹm của mình. "Vậy mà chúng ta lại chẳng đi xa được mấy, sự đãng trí đã khiến tôi để quên chìa khóa lại trong xe."
Lại nhớ về khoảng thời gian bốn năm trước, Ten cũng nghĩ, khi ấy mình đúng là liều thật, lại còn khờ khạo. Johnny rủ đi hẹn hò liền đi ngay, để rồi chỉ vài tháng sau đó, mười sáu cái xuân xanh gìn gìn giữ giữ của cậu cứ thế mà thuộc về anh cả.
Bỏ lại phía sau con xe mustang đã cũ, nơi chiếc chìa khóa vẫn nằm im trong ổ, Johnny dắt Ten đi dọc phố East Randolph và dừng lại tại nơi có "hạt đậu" khổng lồ được tráng gương để soi vạn vật quanh nó.
"Để em chụp cho chú một tấm nhé?" Nói rồi Ten rút ra từ trong ba lô một chiếc iphone 5s lưng đã xước đến thảm thương, 'tách tách' lưu lại vài tấm ảnh của người đàn ông cao lớn bên "hạt đậu" khổng lồ. Và cứ thế hai người tiếp tục sóng vai hết cả một buổi chiều trên phố. Nói sóng vai thực ra cũng không đúng, Johnny cao hơn cậu cả một cái đầu kia.
Điều làm Ten nhớ hơn cả sau buổi hẹn hôm ấy là mùi thuốc lá của Johnny, con xe mustang cồng kềnh và hẳn rồi, chiếc kẹo Johnny mua cho cậu, một chiếc tanghulu bên ngoài bọc đường ngọt lịm, trong lại là dâu tây chua thanh. Ten cầm cái kẹo đưa vào miệng cắn cái 'rộp', lớp đường trong suốt, cưng cứng vỡ ra, đôi môi vốn mang màu hồng nhạt vì nước dâu tây mà trông căng mọng hơn vài phần, cậu ăn như một đứa trẻ vui mừng vì được người lớn mua quà cho, với đôi mắt sáng đầy ý cười nhìn Johnny. Còn anh thì sao nào? Chỉ chăm chú nhìn vào nơi đỏ mọng đang di chuyển chậm rãi trên gương mặt ngây thơ của Ten, mê mẩn đến mức không chịu được mà hôn cái 'chóc' lên đó làm Ten giật mình, hai má chẳng bao lâu mà ửng hồng cả lên. Johnny Suh chú đáng ghét quá đấy!
Ngay khi chiếc xe mustang màu đen dừng lại bên hàng rào cao cao ở góc phố, Ten liền mở cửa bước xuống, sau đó mới chào Johnny nhưng bị anh giữ lại, kéo gần hơn về phía ghế lái, từ tốn đặt một nụ hôn xuống làn môi hẵng còn vương lại vị ngọt của đường kia thay cho lời tạm biệt, có đôi chút quyến luyến, không nỡ rời đi. Dứt khỏi nụ hôn, anh để cậu tự bước xuống, hướng về phía anh mà nở nụ cười tươi, vẫy tay "Chào chú. Hẹn gặp lại!" rồi nhanh nhảu khuất dạng sau cánh cổng trắng đã tróc sơn.
Johnny đặt tay lên vô lăng, môi cong lên thành hình trăng khuyết, nụ cười ý tình chẳng rõ.
Trên trang nhật ký mộng mơ của Ten tối hôm ấy đã viết:
160417.
Strawberries and Cigarettes for our first met.
Delicious and sweet, like my Johnny Suh.
_____________________
Bẵng đi mất gần một tháng khi Johnny quá bận mải với việc kinh doanh của gia đình còn Ten thì phải ôn thi cuối kì, ác mộng đến hẹn lại lên của mọi học sinh. Ten đã quá ngán ngẩm đống bài tập hóa học và cậu chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng kết thúc cái kì thi chết tiệt này để đi gặp Johnny, cậu nhớ chú người yêu phát điên lên rồi.
Thật may khi cuối cùng Chúa cũng không bỏ rơi Ten và cậu đã vượt qua kì thi tương đối thành công với hạng 27 trong khối. Còn Ten thì chẳng quan tâm đâu, có mà hạng 100+ cũng được đi, chỉ cần không ở lại lớp. Ten Lee bây giờ chỉ chờ cơ hội để gặp lại Johnny thôi. Nhưng anh thì lại khác, phải nói là Johnny rất tự hào về bé con của mình, còn nói sẽ tặng cậu cả một hộp tanghulu dâu thật lớn, cho cậu ăn đến khi sâu răng thì thôi, không quên kèm theo lời tán dương ngọt sớt "Coi người yêu ai mà giỏi vậy nè?".
Chỉ vừa nghe thấy tiếng còi xe quen thuộc, Ten từ trong nhà lao ra mở cổng, trên miệng treo một nụ cười tươi rói như mặt trời ban trưa đến mí mắt cũng nhăn hết cả, cứ như thể bị giam lỏng cả chục năm mới được ra ngoài vậy. Cậu kiễng chân đu lên người anh y như một con gấu koala, ôm lấy ôm để như sợ Johnny bị ai đó cướp mất.
"Thôi nào bé con, tha anh với." Johnny cười cười, lưng ngả vào hông xe khi Ten vẫn đang siết chặt mình trong vòng tay nhỏ.
"Ôi em nhớ chú chết mất thôi, tận một tháng không gặp rồi đó." Ten trượt xuống khỏi người Johnny, giọng mừng rỡ đến mức suýt rơi nước mắt.
Trước khi Ten kịp yên vị trên ghế lái phụ liền nhìn thấy một hộp giấy lớn, quả nhiên là anh giữ lời hứa, tặng cho cậu hộp tanghulu siêu to màu hồng nhạt. Cậu mở ra, lấy một cái nếm thử.
"Thế nào, ngon không? Anh tự làm đấy."
"Thảo nào, đường sắp chuyển thành màu cánh gián luôn rồi này," Ten nhìn cái kẹo tanghulu với lớp đường màu vàng sậm đã bị ăn mất phân nửa, "nhưng mà chú làm nên rất ngon đó."
"Em thích là được rồi, nếu được tôi sẽ cố làm nó ngon hơn, urm...." Johnny hơi lưỡng lự "Nhưng mà em đừng gọi tôi là 'chú' nữa, tôi mới 32 thôi mà."
"Không đâu, em quen rồi, với cả gọi người yêu là 'anh' thì ai chẳng gọi vậy, 'chú' là đại từ em dành riêng cho Johnny Suh thôi đó." Ten cười hì hì, giọng nhờ có đường mà như ngọt hơn vài phần.
Johnny lái xe đưa Ten đi hóng gió trên cao tốc suốt một buổi chiều, chân ga nhấn mạnh hơn liền làm con mustang cũ rích rú lên vài tiếng rồi lập tức tăng lên 60 km/h, Ten hạ cửa kính xuống hết cỡ, hú hét sung sướng như xả được toàn bộ stress sau quãng thời gian căng thẳng cuối học kì.
Bên ánh tà dương màu đỏ tím, họ trao cho nhau nụ hôn thật nồng nàn, cùng mùi thuốc lá nhè nhẹ ám trên quần áo Johnny và vị ngọt ngào của dâu tây ngào đường nơi cơ thể Ten, hoàng hôn mộng mơ như ôm hai sinh mệnh hạnh phúc ấy vào lòng, tác hợp cho một mối tình mới bắt đầu chưa đầy hai tháng.
Ten và Johnny đã sống những ngày hè thật hạnh phúc bên nhau, khi cái nắng hanh giữa mùa hạ làm sạm đi làn da họ nhưng chẳng thể nào ngăn cản được những sinh mệnh sinh ra vốn dành cho nhau hòa làm một, khi những đêm hè như dài như ngắn, thoáng cái đã qua đi như giấc mộng giữa ban ngày, mang theo những vòng khói trắng của thuốc lá và vị ngọt của dâu tây vào dòng thời gian xoay vần trong hạnh phúc.
Cũng vào mùa hè năm ấy, Ten đã tình nguyện trao tất thảy của mình cho Johnny, người mà cậu bé mười sáu tuổi yêu thương và tôn sùng như đức tin chỉ sau vỏn vẹn hai tháng khi mối tình vừa chớm nở, mà gói gọn lại, cũng chỉ như trang nhật ký Ten viết thôi: Strawberries and cigarettes, lúc nào cũng ngọt ngào như Johnny Suh, chúng như biến thành một phần của tình yêu, thành một bàn tay đủ lớn và ấm áp để lấp đầy những khoảng trống trong tâm hồn anh và cậu.
Ten bảo rằng linh hồn Johnny và cậu sớm đã được liên kết bởi một sợi chỉ đỏ, sợi chỉ định sẵn họ sẽ ở bên nhau như bây giờ vậy, nhưng mà trong một khoảnh khắc, rất ngắn thôi, Đấng lại lỡ làm cho sợi chỉ ấy bị rạn. Chuỗi ngày hạnh phúc của họ cứ chạy mãi như một chiếc xe bon bon từ miền Đông qua miền Tây nước Mỹ, vậy mà gần như đã đến đích lại gặp chướng ngại vật khi bố mẹ Ten biết được mối quan hệ của họ và một mực ngăn cản, khi Johnny viện một lí do mà đến bây giờ anh chỉ muốn nguyền rủa mình khi ấy, rằng "Anh mệt mỏi rồi, không còn hứng thú nữa và muốn buông tay."
Ten hụt hẫng, đau buồn nhưng không níu kéo, cũng chẳng nghĩ người cũ sẽ quay lại, chỉ là những ngọt ngào họ trao nhau và cú sốc khi ấy đã đấu tranh lẫn nhau trong trái tim cậu, vô tình để lại một vết thương, đau và rỉ máu. Mùa đông lạnh ở Chicago mau chóng đi qua để đón lấy những mầm sống của năm mới, để lại hai kẻ si tình mãi ám ảnh bởi dâu tây và thuốc lá, tự tay siết chặt tâm hồn mình dù chúng đang cố với lấy để cứu nhau khỏi vực thẳm, cũng chẳng có dấu hiệu ngừng lại bất chấp một sự thật rằng sợi chỉ đỏ khi ấy mỏng manh đến nỗi chỉ cần một giọt nước vô tình rơi xuống cũng đủ để cắt đứt nó và đưa mọi nỗ lực về đằng trước số không.
Nhưng sợi chỉ tình yêu ấy kiên cường hơn họ mường tượng rất nhiều với dâu tây và thuốc lá như hai chiếc ổ khóa khóa chặt vào nhau, tạo ra sự ràng buộc vô hình, mà kì lạ là, hai sinh mệnh 'bị' ràng buộc lại tự nguyện rơi vào sự ràng buộc đó.
Cũng giống như đa số người khác khi thất tình, nỗi buồn cứ bủa vây Ten suốt những ngày xuân mà đáng lẽ ra chúng sẽ thật vui vẻ; Johnny vẫn vậy thôi, anh là đàn ông trưởng thành, những tổn thương, vụn vỡ để lại sau mối tình cũng chỉ để gọn vào một góc, nhiều khi kí ức bất chợt dội tới thì hút thuốc cho khuây, chỉ có điều, chẳng ai châm thuốc hộ nữa mà thôi.
Họ đều cố quên đi mọi thứ về mối tình cũ, nhưng làm sao đây khi lúc bên nhau họ đã quá hạnh phúc, khi dòng suối kí ức về những đêm hè cuồng nhiệt giữa hai thân thể, kẹo tanghulu dâu và hẳn rồi, không thể thiếu được mùi thuốc và con xe mustang cồng kềnh cứ chảy mãi trong tim họ, bào mòn dần mọi nỗ lực muốn quên lại như không muốn. Kí ức về dư vị sau mỗi nụ hôn, về hoàng hôn màu tím trên đại lộ cứ như đoạn phim tua chậm, tới lui mòn mỏi, hiện về trong những giấc mơ dù ngày hay đêm tạo thành một vòng tròn vô cực những kỉ niệm mãi không chịu tan biến. Và thật may, Johnny và Ten đều nhận ra, sợi chỉ ấy chỉ là gặp chút biến cố do Đấng tạo ra nên mới rạn nứt, hai linh hồn lại một lần nữa tìm đến nhau, tự tay nối sợi chỉ đỏ ấy lại, làm nó thêm đẹp đẽ và bền chặt. Bằng chứng là, vào một ngày mùa xuân hai năm sau, hai người đàn ông mặc lễ phục màu trắng tinh khôi cùng tiến vào lễ đường, người nhỏ hơn trên tay cầm một bó bách hợp, vừa mới trải qua sinh nhật lần thứ 18 không lâu, chuẩn bị trao đi tình yêu và thân thể cho người lớn hơn mình đúng mười sáu tuổi.
_______________
"Ôi!" Ten Lee mỗi lần hồi tưởng lại về mối tình xuân xanh của mình đều cảm thán như vậy. Mọi khờ khạo và thơ ngây khi ấy, cùng ngọt ngào và một chút đắng, vậy mà lại mang họ đến bên nhau như bây giờ.
"Chà, là vậy đấy. Đôi khi vũ trụ và tình yêu thật kì diệu, còn chúng ta thì đem điều kì diệu đó biến thành hiện thực hạnh phúc." Johnny cười mãn nguyện. Vòng tay ôm lấy vai Ten nhờ vậy mà lại chặt thêm một chút.
200418 - 11:33 PM.
Cheese.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro