tầm thường (3)
Khi sáng ngủ dậy có hơi choáng đầu, Seo Youngho tiếc rẻ ngày phép, nên vẫn chày cối vác xác lên văn phòng. Qua bữa trưa bắt đầu hơi chóng mặt, nên gã xin nghỉ sớm, chưa tới ba giờ đã xếp đồ đi về. Ngang qua hàng bún cá đầu ngõ, chợt nhớ đến đồ ăn bám sáng nay trước lúc gã ra khỏi nhà, bám áo gã đòi tối ăn bún cá. Mắt thì chưa mở ra hết, bên mép vẫn dính nước miếng khô lại, nhưng cái miệng vẫn nhắc đủ ba lần rằng tối muốn ăn bún cá, đến tận lúc Seo Youngho gật đầu mới chịu thôi. Nên với phận một chủ nhà kiêm chủ nợ đầy hảo tâm, cuối cùng gã vẫn dừng trước hàng bún cá, gọi hai phần mang về.
Giờ là giữa buổi chiều, cơm trưa đã qua và chẳng mống nào dở hơi như Jeong Jaehyun đòi ăn bún cá làm bữa tối cả, nên quán vắng ngắt, nồi nước dùng sủi lăn tăn trên bếp cũng đã loang loáng thấy đáy. Dì bán hàng thấy Youngho vẫn nồng nhiệt và ân cần, đặc biệt gắp cho gã thêm một miếng cá.
"Hai phần hả? Cho thằng ranh kia nữa chứ gì?"
Seo Youngho cười trừ thay câu trả lời. Hay ghê, giờ cả ngõ biết gã chả dư dả gì mà phải bao nuôi thêm một đứa nhóc con nữa.
"Con là con hiền quá đó, để dì, bữa sau nó ra đây ăn, dì quạt cho trận." Dì bán bún vừa nói vừa bốc rau sống ăn kèm cho vào túi nilon "Ai lại cứ ăn bám con hoài vậy được, thanh niên trai tráng thì phải tự thân lên chứ."
Seo Young chỉ biết cười cười. Gã biết cả nhà cả số điện thoại của mẹ thằng nhóc đó đây, nhưng cũng vẫn có làm được gì đâu. Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, Seo Youngho tự cho rằng việc mình chăm nuôi Jeong Jaehyun tránh việc hắn một ngày chết chìm trong cái đống giấy vụn kia cũng là một cách tích đức rồi. Tích đức để kiếp sau còn giàu.
Seo Youngho gửi tiền, nhận lại lỉnh kỉnh một đống túi lẫn hộp nhựa lớn bé. Định chớm bước ra ngoài, dì bán hàng bỗng gọi giật lại, dúi vào tay gã một túi có mấy miếng váng đậu chiên, cái loại mà mấy quán lẩu vỉa hè hay bày ra để khách ăn cho no khỏi gọi nhiều thịt ấy.
"Mang cho thằng kia nhé. Bữa đang ăn tự dưng nó kêu muốn ăn váng đậu chiên với bún cá, cha bố thằng dở người. Thế mà giọng nó bùi tai thế nào, qua được người ta cho, nhà ăn còn thừa lại nghĩ đến nó nên để dành."
Bước ra xe, vẫn nghe giọng dì bán hàng gọi theo.
"Bảo nó mai ra là dì tính gấp đôi do tiền váng đậu đấy nhé."
Seo Youngho đáp vâng, nhưng trong đầu lại nghĩ mông lung. Gã nhớ đến những giáo viên ở trường cấp hai cấp ba, từng đấy lứa học sinh đi qua, mấy vị cầm chèo lái thuyền vị nào cũng nhớ nhất những đứa nghịch ngợm, chứ chẳng phải những đứa ngoan ngoãn như gã. Có lẽ giáo viên, hay cả dì bán bún cá, hay bất cứ ai cũng vậy, thay vì những kẻ nghe lời mờ nhạt, họ vẫn ghi nhớ những tay ngỗ nghịch hơn. Giống như giữa một bức tranh nhiều màu, người ta thích nhìn những sắc chói rực, thay vì một khối đen an toàn nhưng nhạt nhẽo.
Hoặc vì cái đầu màu tím pastel (đúng rồi, Jeong Jaehyun vừa nhuộm tóc nữa đấy) quá là gây ấn tượng rồi, cả cái trò vào hàng bún cá đòi váng đậu chiên nữa.
"Làm cái gì đấy?"
Seo Youngho dừng xe chỗ gốc cây cả ngõ dùng làm điểm tập kết rác, nơi mà lúc này đây, một cái đầu tim tím đang chúi vào mấy túi rác lục qua lục lại.
"Em tìm bản vẽ nháp."
"Vẽ nháp là xong rồi vứt đi, tìm lại làm gì."
Jaehyun ngẩng lên, mặt hắn ấm ức như một đứa trẻ con vừa bị giật kẹo vậy, môi dưới bĩu ra, quả đầu mới nhuộm từng khiến Seo Youngho liên tưởng đến sắc diên vĩ mơ màng của vùng ngoại ô Paris, giờ bù xù như cái tổ chim bị nhúng sơn.
"Em bị cướp ý tưởng."
"Ai cướp?"
"Bạn cùng lớp. Cái đó rõ ràng là idea của em, em đang khắc ở nhà rồi. Thế mà nó nẫng hết ý tưởng của em, rồi nộp trước. Giờ thành ra như em bắt chước nó ấy."
"Là bài tập cuối môn à hay như nào?"
"Không, là bài tập cá nhân bình thường thôi."
"Vậy mà mày cũng giãy lên," Seo Youngho chẹp miệng, tuổi trẻ đúng là dễ nóng nảy thật, còn tưởng là bị cướp ý tưởng đi thi giải quốc tế ấy chứ.
Nhưng Seo Youngho không ngờ Jeong Jaehyun lại phản ứng dữ dội đến mức hốc mắt đỏ cả lên.
"Nhưng đấy là sản phẩm của em, là con em cơ mà."
Sự gay gắt của Jeong Jaehyun khiến Seo Youngho hơi sợ, hộp đựng nước dùng bún cũng có chút sóng sánh. Gã vẫn cố giọng cứng, "Nhưng giờ mày tìm được vẽ nháp cũng có chứng minh gì đâu, kể cả trên nháp có ghi ngày mày vẽ đi nữa."
Jeong Jaehyun đứng im một lúc, sau đó mới quay người đi tiếp tục lục tiếp mấy túi còn lại, giọng cũng bớt gay gắt hơn, "Anh về trước đi, em tìm lúc nữa đã."
Youngho nhìn lưng hắn một lần nữa, rồi nổ máy đi thẳng. Dù sao gã ở lại cũng để làm gì đâu. Tốt nhất nên về nhà, thay quần áo cho thoải mái, đun sẵn lại nước dùng và đồ ăn kèm cho thằng nhóc kia, sau đó thì ngủ một giấc. Nói chuyện với nó vài câu mà gã suýt quên mất bản thân xin về sớm vì đau đầu rồi.
*
Đến khi Seo Youngho ngủ dậy, trời đã xâm xẩm tối. Giờ đang là mùa mưa, vườn ở đằng sau dãy trọ vọng vào vài tiếng ễnh ương kêu, và ngọn đèn dây tóc treo ở ngoài hành lang dãy trọ cũng đã được bật sáng. Gã chống tay ngồi dậy, chân cẳng loạng quạng thiếu chút đá phải bát ô tô trống không chỉ còn chút nước cấn gia vị đặt dưới đất. Xung quanh chợt yên ắng lạ, không có cả tiếng mấy đứa nhóc hàng xóm khác gọi nhau, khiến Seo Youngho còn tưởng ngủ một giấc dậy mất luôn thính giác. Giữa lúc ấy, ngoài cửa có tiếng kéo khóa, là Jaehyun về. Hắn với tay bật đèn, ánh sáng đột ngột chiếu vào khiến Seo Youngho nhắm chặt hai mắt lại, đầu óc mơ màng lại có chút giật giật đau.
"Về rồi đấy à?"
Không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng dép lê loẹt quẹt, sau đó là tiếng xoong nồi lục cục va nhau. Seo Youngho rướn người nhìn lên, Jeong Jaehyun đang lúi húi xả nước vào nồi, có lẽ định úp mì cho xong bữa.
"Anh mua bún cá cho mày đấy, hồi sáng chả nằng nặc đòi ăn bún cá đấy còn gì." Trông Jeong Jaehyun lúc này rất buồn cười, giống một con cún bị nhúng ướt lông mà không biết đường lắc cho khô vậy, Seo Youngho cũng không muốn làm căng, giọng dịu đi hết sức có thể "Tắm đi, người mày như móc dưới cống lên ấy. Để anh đun lại cho."
Con cún kia khịt mũi hai cái, sau đó cúi đầu đi ra ngoài. Dãy trọ này ngoài những phòng rộng rãi hơn như phòng Youngho thì mới có một cái gọi là khu bếp riêng ngay trong phòng, còn lại khu vệ sinh lẫn tắm rửa đều dùng chung, những ngày cắt nước chỉ có hai cách một là đi xách xô, hai là ngồi năn nỉ xem cái vòi có chịu chảy nước ra cho hay không. Mấy nay trời mưa, nước cũng không bị cắt thường xuyên nữa, hoặc có cắt, thì cũng sẵn sàng một thùng nước mưa dùng để giặt đồ, có thể đem ra xài đỡ.
Đến khi Jeong Jaehyun quay vào với bộ dạng sạch sẽ sáng sủa hơn, trên đầu trùm khăn tắm, nước từ tóc mái chưa khô lăn xuống mũi. Hắn hít hà mùi nước dùng, liếc sang túi váng đậu chiên bên cạnh, hai mắt thiếu điều vẽ thành hình trái tim.
"Dì bảo mang về cho mày đấy," Seo Youngho đặt bát bún đã được làm nóng trước mặt con cún kia "Sao trên đời có đứa dở hơi đi ăn váng đậu với bún cá chứ."
Đồ ăn ngon luôn khiến tâm trạng con người ta tốt lên, mà tâm trạng đã tốt lên thì mấy điều vặt vãnh khác đều sẽ quẳng ra sau đầu. Jeong Jaehyun cũng thế, suốt năm phút hơn, hắn chỉ chăm chú gắp bún, múc nước dùng, nhai váng đậu, cực kì tập trung, không một động tác thừa. Đến khi bát bún chỉ còn là khoảng trống không, hắn ngả người ra đằng sau, hai mắt nhắm lại và tay xoa xoa bụng.
"Bát bún ngon nhất trong hai mươi năm trên đời của em."
"Lao động xong thì ăn gì chả ngon nhỉ," Seo Youngho chống cằm, trong đầu nghĩ sao cái đồ trước mặt đây hai chục tuổi đầu mà cứ như đứa trẻ con ấy nhỉ "Nhớ rửa bát." Tay chỉ cả cái bát trống không mà ban nãy gã vừa ăn xong còn đang vứt dưới đất cuối giường.
Jeong Jaehyun không di chuyển, vẫn giữa nguyên dáng vẻ ôm bụng ngửa đầu nhắm mắt như cũ. Không khí trong căn phòng trọ của Seo Youngho hiếm khi lại yên lặng đến vậy, yên lặng rất lâu, cho đến khi Jeong Jaehyun là người lên tiếng phá vỡ như mọi khi.
"Em nghĩ do em để quên quyển phác thảo ở ngăn bàn, nên đứa đấy thấy được."
"Cái quyển mà mày lúc nào cũng kè kè ấy hả?"
Jeong Jaehyun gật đầu. Hắn ngồi thẳng dậy, tay mân mê túi nilon ban nãy đựng váng đậu.
"Thực ra deadline là ngày kia cơ. Bình thường bọn dân mỹ thuật bọn em toàn sát deadline mới nộp cơ, chứ chả đứa nào nộp sớm đến hai ngày như này cả. Lúc em nhìn bản in khắc gửi trên drive bài tập lớp em đã thấy không đúng rồi, lúc nó chụp ảnh cả tác phẩm lên em mới biết là của em."
"Em biết lục lại đống rác tìm bản nháp cũng không để làm gì cả, chỉ là em muốn làm một cái gì đó để cho đỡ tức thôi. Chứ nằm nhà nhìn cái em đang làm em lại cáu."
Seo Youngho không nói gì. Gã cẩn thận lắng nghe, sau đó nghĩ tới một số chuyện. Tỉ như chuyện những ngày gã còn học đại học, ngành của gã thì không phải ý tưởng với bản thảo gì, nhưng dĩ nhiên khi làm bài tập, vẫn sẽ có những ý kiến riêng. Và vì sự ngượng ngập dễ ngại của mình, gã chưa bao giờ dám tự mình bày tỏ cả. Gã thường sẽ chỉ nhìn những đứa ngồi gần mình, những đứa được gã nói cho biết đáp án của câu hỏi, đứng dậy trả lời, và đôi khi còn được điểm thưởng. Seo Youngho không thấy ấm ức. Gã nghĩ đó là cái giá cho việc không biết đường sử dụng cái mồm cái miệng của bản thân. Và dù gã muốn sửa đổi đến đâu, một thế lực nào đó vẫn ghìm cánh tay gã mỗi lần gã muốn trả lời.
Sau này đi thực tập rồi tới đi làm, Seo Youngho biết thế giới này, cái chuyện ăn cắp cái này cái kia không chỉ còn là ở những món đồ có thể sờ vào chạm thấy nữa. Rất nhiều chuyện, sẽ chỉ có thể đứng im nhìn người ta mang thứ thuộc về mình đi, khoác lên một cái áo khác, một bộ dạng chắp vá để nó trở thành của người ta, mà chính mình chỉ có thể ngậm bồ hòn làm thinh. Có rất nhiều lý do cho nó, vì kẻ ăn cắp mạnh hơn, mạnh về quyền lực, mạnh về khả năng thao túng. Vì kẻ bị đánh cắp yếu đuối hơn, yếu đuối về mặt chức vị, yếu đuối cả mặt về tư tưởng và tâm lý, cứ để mặc người ta dẫn dụ.
Thế giới này có rất nhiều bất công, không phải lúc nào công lý cũng thuộc về lẽ phải. Cái bằng cử nhân Luật của Seo Youngho, cả tấm thẻ công tác đi làm của gã, cũng mỗi ngày chứng minh cho gã rằng điều này chẳng sai chỗ nào cả. Có rất nhiều kẽ hở, mà bàn tay luật pháp có dài tới đâu, cũng với không nổi. Để rồi oan ức vẫn mãi giống miếng thuốc đắng trong miệng, nuốt không được, nhổ ra thì lại bị phạt tội gây mất vệ sinh nơi công cộng.
"Thế giờ phải làm lại à?"
"Thì đành vậy thôi," Jeong Jaehyun vươn vai. Đôi khi Seo Youngho nghĩ trẻ con như Jeong Jaehyun cũng tốt, cái gì cũng nhanh vượt qua được "Mà anh biết điều em hả hê nhất là gì không? Là thằng đó làm xấu hơn em."
Dứt lời đuôi mắt lại cong lên, má lúm hằn sâu, và mấy ngón tay lại mon men rờ rờ tay Seo Youngho. Là điệu bộ mỗi lần Jeong Jaehyun muốn xin xỏ gì đấy.
"Biết rồi," Seo Youngho đảo mắt, gã còn lạ lẫm gì "Anh rửa bát. Mày đi làm bài đi."
Chỉ đợi thế, Jeong Jaehyun liền bật đứng dậy, vô cùng xán lạn giơ ngón cái.
"Anh Youngho là đỉnh nhất. Ngày mai, à không, cuối tuần đi, để em nộp xong bài, em mời anh đến quán em chơi nhá."
Là quán cafe nơi Jaehyun làm thêm. Seo Youngho nhìn cái đầu một năm nhuộm chín lần của Jeong Jaehyun, đã thế toàn màu chói lóa, lại nhớ đến mấy đứa bạn của hắn mà gã từng nhìn thấy, đứa nào đứa nấy không vẽ kín tay thì cũng xỏ nát tai, đầu gã chợt vang lên mấy âm thanh chát chúa của mấy điệu nhạc sàn lùng bùng.
"Khỏi đi, anh già rồi, không nghe được nhạc của chúng mày."
Hai người chỉ hơn nhau ba tuổi thôi.
"Yên tâm, đảm bảo anh thích." Jeong Jaehyun kéo khăn lau trên đầu xuống, thay khăn mặt chùi chùi qua miệng rồi lại vắt lên vai "Thế nhá, chốt. Em đi chạy bài đây."
Nói rồi chạy biến sau cánh cửa, trở về "studio" làm việc của hắn. Seo Youngho cũng đứng dậy dọn dẹp bát đũa. Jeong Jaehyun đã bật mode làm việc, hắn sẽ chỉ ở lì một chỗ thôi. Nên ít nhất là hai ngày nữa, Seo Youngho sẽ được yên lặng tuyệt đối, không bị đứa nào làm phiền lúc đang đọc tài liệu nữa. Lại nhìn cái túi nilon bị Jeong Jaehyun vần vò, gã chợt nghĩ, hình như lâu lắm chưa ăn tôm luộc nhỉ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro