Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

lắng nghe

"Johnny à, chúc cậu thi thật tốt." *chap này sẽ có hơi dài một chút

Quay trở lại về mấy tháng trước.

"Johnny có ở nhà không dì?"_ "Thằng bé ra ngoài từ sớm rồi, nó bảo đi học."

"Johnny có ghé qua đây không ạ?"_ "Youngho xin nghỉ rồi em à, ẻm bảo đang bận việc học nên không làm được nữa mấy tuần nay cũng chẳng thấy ghé qua."

Doyoung buồn bã bước ra khỏi cửa hàng, đi qua hai cô bé trung học nghe được họ nói chuyện với nhau: "Haiz, anh chàng ở của hàng hoa cuối phố nghỉ rồi hả, dạo này không được ngắm ảnh nữa buồn ghê."

Quái lạ từ hồi bắt đầu năm học tới giờ Johnny chưa từng thể hiện mình hứng thú và quyết tâm với việc học như vậy. Hay cậu ấy đã tìm được niềm vui ở đó nhỉ.

dy: "Ê, cậu đang ở trường hả? Tôi tới đó nhé rồi mình cùng đi ăn trưa".

jn: "Không đừng qua, tôi đang bận lắm. Gặp cậu sau nhé".

Vậy là hết một cuối tuần cậu ta chả thèm nhắn tin gì, hai người cũng chả có bữa trưa nào hết, Doyoung vừa buồn vừa giận vì mình bị ngó lơ. Cậu chỉ chán nản mà nằm trong phòng bỏ qua mọi cuộc rủ rê của đám cùng trường cho dù cậu chẳng còn một cái bài tập nào cả. Mãi cho đến khi một tối thứ Tư khi dì Seo mời mẹ con cậu sang dùng bữa tối.

Doyoung hí hửng cùng mẹ chuẩn bị đồ ăn để mang sang, nhưng tiếc thay dì Seo lại ái ngại bảo rằng Johnny đang đi học và báo sẽ về muộn và cũng không ăn tối luôn.

Xong bữa khi cậu đang dọn dẹp trong bếp cho hai bà mẹ có không gian tám chuyện với nhau ngoài sofa, cũng chỉ cô tình mà nghe hai người đang dở câu chuyện học hành của mấy đứa trẻ trong khu phố, mẹ Kim vô tư mà hỏi dạo này chuyện học hành của John thế nào.

"Thằng bé dạo trước cũng lạ lắm, tôi nghe mấy chị bạn giảng viên trong trường bảo thắng bé trốn học suốt và cũng không tập trung trong tiết học. Hỏi mãi nó cũng chịu nói rằng nó muốn thi lại, chúng tôi đã cãi nhau to. Cuối cùng tôi cũng phải xuôi theo nó và cuối cùng thì nó đã chọn nghỉ ở bên kia".

Mẹ Kim cũng bảo chị làm vậy là tốt, nếu không hợp thì nên từ bỏ sớm. Mẹ Seo lại thở dài ngán ngẩm:

"Kì lạ là sau bao nhiêu ngày tháng nó khóc lóc đòi chuyển khối giờ nó lại muốn tiếp tục học mỹ thuật, tôi cũng không hiểu nó thế nào. Thằng bé nó giống ai vậy nữa."

Mẹ Kim cười rồi bảo: "Giống chị chứ ai".

Doyoung nghe đến đó xong cũng như bị xịt keo tại chỗ. Chả còn tâm trí nào, Johnny mà cũng giấu cậu chuyện này, chuyện quái gì đây. Tai cậu cũng như ù đi chả còn mảy may quan tâm đến lời nói từ phòng khách vọng vào. Cậu thấy mình thật hài hước, ngu ngốc khi đang đứng ở đây, nhà của người bạn thân của mình mà hiện giờ mình còn chả biết cậu ta trốn ở cái xó nào.

Còn hơn cả cảm giác bị phản bội, Doyoung như biết mình chả là cái thá gì trong của đời của Johnny. Sau bao nhiêu năm cuối cùng, cuối cùng thì... cũng thật phí công.

Doyoung rời đi sớm hơn, cậu không về nhà, giờ nghĩ thế nào cũng không thể như thế này. Ít nhật thì cũng phải gặp Johnny chứ. Không chần chừ cậu nhấc máy lên gọi, sau vài hồi chung nặng nề khiến cậu thấp thỏm tới không dám thở mạnh thì bên kia cũng bắt máy:

"Alo. Doyoung hả? Sao vậy, đang ở nhà tôi sao? Chuẩn bị về rồi nè." Giọng cậu ta vẫn bình thản và dửng dưng tới mức bực mình, đôi lúc cảm thấy sự tích cực của cậu ta thật gượng ép.

"Ra chỗ sân chơi cũ đi, chúng ta cần nói chuyện."

Sau một lúc cậu ta cũng xuất hiện, tay vẫn xách theo vài lon bia vẽ mặt hớn hở khi nhìn thấy Doyoung. Vậy tay xong cậu ta vội chạy đến, nói một hồi liên tục.

"Trời tối lạnh vậy sao không ngồi nhà chờ tôi mà còn ra đây làm gì. Dạo này bận đi làm với đi học quá nên không gặp được chắc cậu buồn lắm hả? Tôi mua bia bù cho cậu đây, muốn uống luôn không?"

"Cậu? Đi làm ấy hả? Đi học ở đâu? Đừng có nói dối tôi rằng cậu đi học trên trường nữa." Doyoung cười nhạt. Johnny nghe đến đây cũng chỉ đứng ngơ ra, không biết tiếp theo nên biện minh bằng lời nói dối nào.

"Johnny à không Seo Youngho à, trước giờ cậu coi tôi là bạn không vậy? Câu biết hiện tại tâm trạng của tôi đang cảm thấy như nào không hả? Suốt thời gian qua cậu nói dối tôi, lúc nào cũng tươi cười nói chuyện với tôi, xoay tôi như là thằng ngốc rồi đến hôm nay vẫn quyết định tiếp tục nói dối tôi. Cậu sẽ giữ bí mật này cả đời à. V-Và tồi tệ hơn là t-tôi nghĩ là m-mình là người cuối cùng biết chuyện này..." giọng cậu bắt đầu lạc đi không biết nói gì nữa cả. Doyoung từ nãy tới giờ chưa hề nhìn thẳng mặt Johnny mà cứ cúi gằm xuống đất. Nói xong cậu cũng ngồi thụp xuống xích đu, bắt đầu mong chờ một lời nói của Johnny.

Cậu ta cứ đứng ở đấy mãi nhìn về phía cậu bạn Doyoung của mình. Không biết bắt đầu nên nói gì, cậu từ từ ngồi vào xích đu bên cạnh, khui lon bia và uống một hơi thật dài.

"Doyoung à, xin lỗi cậu. Tôi không muốn làm cậu buồn đâu, thật lòng đấy. Giờ tôi vẫn đang không cảm thấy hiểu được bản thân mình, tôi thích gì tôi muốn gì tôi cũng không biết. Tôi của hiện tại chỉ đang chạy trốn khỏi hiện thực và muốn làm lại thôi. Cậu ở bên cạnh tôi lâu vậy cậu cũng biết mà, tôi chẳng giỏi giang gì lúc nào cũng mong muốn vào trường mỹ thuật. Nhưng tôi cũng sợ hãi khi nghĩ rằng bản thân mình không đủ khả năng. Tôi sợ mình sẽ thất bại nên tôi đã từ bỏ. Nhưng mà cậu, câu không thể hiện ước muốn của mình nhưng cậu lại làm được điều mà tôi mong ước, lúc nào khi nhìn cậu tôi cũng ghen tị, cậu đang làm những điều mà tôi đã từng nghĩ đến từng muốn làm, nên tôi đã nghĩ, mình muốn thử lại một lần nữa."

Doyoung thở dài "Cậu là một người ích kỷ, cậu không biết việc tôi thi vào trường mỹ thuật cũng chỉ vì muốn được học với cậu. Tôi không có định hướng cũng chả có hứng thú cới bất kể điều gì. Tôi đã chỉ nghĩ được học cùng với cậu thì tôi sẽ rất vui, sau đó thì cậu bỏ tôi lại. Và giờ cậu lại âm thầm và lừa dối tôi. Với cậu tôi tầm thường đến mức như vậy sao." Nỗi ấm ức khiến cho Doyoung không giữ được bình tĩnh nữa mà xả hết ra.

"T-Tại vì tôi thấy xấu hổ, một thằng hèn nhát sao dám nhìn thẳng cậu mà nói sự thật. Cậu sẽ nhìn tôi như thế nào chứ lúc nào tôi cũng thấy mình thua kém cậu, tới tới lớp học vẽ cũng học rất nhanh, giờ cậu cũng đã cuộc sống đại học đáng mơ ước. Cậu khi biết sẽ nghĩ về kẻ thất bại như tôi thế nào?" Nói xong cậu ta lại nốc thêm bia lần này là cạn luôn.

"Đến giờ phút này cậu vẫn chả hiểu cái đếch gì về tôi cả. Tồi tệ thật đấy Youngho à. Cậu nói tôi thành công hơn cậu, tôi có cái quái gì nào, tôi vẫn đang phải chật vật từng chút một với cái ngành mà tôi lựa chọn, tôi lúc nào cũng hướng về cậu, muốn ở cạnh cậu. Còn cậu lại coi tôi là kẻ sẽ coi thường cậu mà cậu thiếu tôn trọng mối quan hệ của chúng ta đến mức như vậy, liệu có đúng không?"

"Không. Tôi không có không tôn trọng mối quan hệ này. Cậu luôn là người bạn thân nhất của tôi."

"Thân, thân cái khỉ gì, nói là thân thế cậu còn chả bao giờ để ý xem tôi thế nào, tôi làm gì, làm sao. Với tôi, tôi chả bao giờ coi cậu là bạn cả."

"Này! Ý cậu là sao, đừng có trong lúc nóng giận mà nói linh tinh." Johnny nghe vậy bắt đầu giãy nảy lên.

"Tôi không nói gì linh tinh cả, suốt ngần ấy năm chơi với nhau, tôi chẳng hề muốn làm bạn cậu chút nào."

Doyoung nói câu đó với giọng rất từ từ, bình thản. Johnny đủ hiểu khi ấy Doyoung đang nói sự thật, cảm thấy bực tức mà ném lon bia rỗng cực mình xuống đất. Cúi mặt, bất lực không biết làm thế nào.

Doyoung vẫn bình tĩnh mà với lấy lon bia trong túi, mở ra và nhấp lấy một ngụm. Rồi lại dùng cái giọng điệu bình thản ấy mà nói tiếp.

"Là vì tôi thích cậu, từ lâu rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro