C5: Hết thật rồi sao.?
Johan bước vào.
Hơi thở của North nghẹn lại trong cổ họng. Cậu không thể rời mắt, ánh nhìn tham lam thu trọn hình ảnh người đàn ông mà cậu yêu. Johan vẫn cuốn hút như mọi khi, dáng người cao lớn của anh thu hút mọi ánh nhìn khi bước vào quán bar. Trong một khoảnh khắc thoáng qua, North đã nghĩ rằng Johan đến vì cậu.
Nhưng rồi cậu nhìn thấy cô ta.
Một người phụ nữ xinh đẹp và thanh lịch, khoác tay Johan đầy tự nhiên. Cô ta mặc một chiếc váy vàng lấp lánh dưới ánh đèn mờ, vẻ đẹp rực rỡ không thể phủ nhận. Cô nghiêng người về phía Johan, bật cười trước điều anh vừa nói, bàn tay đặt lên cánh tay anh một cách thân mật.
Thế giới của North chao đảo.
Easter, Phoon và Dao đều im bặt, ánh mắt họ lén lút lướt giữa North và Johan, sự căng thẳng bao trùm.
Ánh mắt Johan lướt qua quán bar, dừng lại trên người North trong thoáng chốc. Nhưng trong đó không có sự nhận ra, không có chút hơi ấm nào. Anh quay đi như thể North chỉ là một người xa lạ giữa đám đông.
Người phụ nữ kéo nhẹ cánh tay Johan, thì thầm điều gì đó vào tai anh. Johan gật đầu, môi anh khẽ nhếch lên thành một nụ cười mỏng. Anh đưa cô đến một bàn ở phía bên kia quán, cách xa chỗ North đang ngồi.
North sững sờ nhìn theo khi Johan kéo ghế cho cô ta, những cử chỉ của anh tao nhã, thành thục. Cô ta ngước lên mỉm cười với anh, và Johan cũng mỉm cười đáp lại, bàn tay đặt nhẹ lên vai cô.
Easter chạm vào cánh tay North, giọng nói nhẹ nhàng đầy lo lắng. "North... có lẽ chúng ta nên đi thôi."
North lắc đầu, ánh mắt cậu chưa từng rời khỏi Johan. "Không," cậu nói dứt khoát. "Tớ muốn biết chuyện gì đang xảy ra."
Dao ngồi không yên, dịch chuyển khó chịu trên ghế. "North, chuyện này... chuyện này không có nghĩa gì đâu. Phi Johan sẽ không-"
"Sẽ không gì?" North cắt ngang, giọng cậu sắc lạnh. "Sẽ không bỏ tớ đi mà không một lời? Sẽ không phớt lờ mọi cuộc gọi của tớ? Sẽ không ngồi bên một người phụ nữ khác và hành xử như thể tớ chưa từng tồn tại?"
Bạn bè của cậu im lặng, không ai dám nhìn thẳng vào mắt cậu.
North siết chặt hai bàn tay dưới bàn, móng tay bấu sâu vào lòng bàn tay. Cậu cố gắng tìm kiếm một lời giải thích, một lý do nào đó để mọi thứ có thể hợp lý. Tâm trí cậu quay cuồng, cố gắng tìm ra lý do cho những gì mình đang chứng kiến. Đây không phải là Johan mà cậu biết -- người đàn ông ngồi kia-người mà cậu đã yêu bằng cả trái tim-đâu rồi? Người đã từng ôm cậu trong vòng tay, hôn cậu đầy dịu dàng, và thì thầm những lời hứa mãi mãi bên nhau đâu rồi?
Vậy mà giờ đây, anh ấy lại như thế này.
Người phụ nữ ấy nghiêng người qua bàn, bật cười một lần nữa, bàn tay cô ta chạm lên tay anh. Và anh không hề rút tay lại.
North cảm thấy như mình đang chìm xuống, không khí trong quán bar trở nên đặc quánh, khó thở đến nghẹt tim. Nhưng cậu vẫn không rời mắt. Nếu đây là cách anh muốn gạt cậu ra khỏi cuộc đời mình, North sẽ chấp nhận. Dù có đau đớn đến mức nào đi chăng nữa.
Bởi vì một điều đã quá rõ ràng: chuyện này chưa kết thúc.
Cậu cứng đờ trên ghế, ánh mắt cố chấp dõi theo anh, như thể chỉ cần nhìn đủ lâu, anh sẽ ngoảnh lại. Sẽ cho cậu một câu trả lời, bất kỳ câu trả lời nào. Nhưng anh không làm vậy.
Người phụ nữ trong bộ váy vàng vẫn nở nụ cười hoàn hảo ấy, bàn tay lại khẽ chạm vào vai anh. Tiếng cười cô ta vang lên như một lưỡi dao sắc bén, cắt vào lồng ngực North.
"Cậu không cần phải ở lại đâu," Easter thì thầm, sự lo lắng ẩn trong giọng nói.
North nghiến chặt hàm. "Tớ không bỏ chạy." Dù giọng cậu có hơi run.
"Chắc chắn phải có lý do gì đó," Dao cố gắng nói, nhưng chính cậu ta cũng không nghe có vẻ tin vào điều ấy.
"Vậy thì là lý do gì?" North bật lại, giọng cậu chất chứa quá nhiều đau đớn và giận dữ. Cậu hít sâu, cố gắng kiềm chế những cảm xúc đang sôi sục trong lòng. "Nếu anh ấy muốn rời xa tớ, ít nhất anh ấy cũng có thể nói thẳng. Không cần phải-" Cậu nghẹn lời, cổ họng nghẹt lại.
Phoon vươn tay ra đầy lưỡng lự. "North, cậu chưa biết toàn bộ câu chuyện đâu. Anh Johan không phải kiểu người-"
"Không phải sao?" North gằn từng chữ, giọng nói vỡ vụn. "Vậy anh ấy đang làm cái gì ngay bây giờ? Giả vờ như tớ chưa từng tồn tại ư?"
Một sự im lặng nặng nề bao trùm.
Hill bước đến chỗ Johan và nói điều gì đó với anh. North không nghe rõ, nhưng nét mặt của Hill tràn đầy hoang mang và bối rối.
Athit đứng bật dậy, và Fah phải vội ngăn lại. "Athit, bình tĩnh đã! Để Hill nói chuyện trước. Chúng ta có thể hỏi cậu ấy sau."
North không thể chịu đựng thêm được nữa.
Cậu đứng dậy đột ngột, ghế cọ xát mạnh xuống sàn tạo thành một âm thanh chói tai. Không nói lời nào, cậu bước về phía bàn của Johan, từng bước chân chắc chắn dù trái tim như muốn vỡ vụn theo từng nhịp đập.
Johan thấy cậu tiến đến.
Trong thoáng chốc, có điều gì đó lóe lên trong ánh mắt anh-một cảm xúc mà North không thể gọi tên. Nhưng nó biến mất ngay lập tức, thay vào đó là một vẻ lạnh lùng xa lạ, khiến máu trong người North như đông cứng lại.
Người phụ nữ ngước lên, nụ cười của cô ấy hơi chùng xuống khi thấy North. "Johan?" Cô ấy gọi tên anh, giọng có chút thắc mắc.
Johan không trả lời. Ánh mắt anh vẫn dán chặt vào North, cơ thể cứng nhắc.
"Chúng ta có thể nói chuyện không?" North hỏi, giọng cậu thấp nhưng đầy kiên định.
Johan nghiêng người ra sau ghế, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc gì. "Tôi đang bận, North."
Những lời đó giáng xuống như một cái tát. Lồng ngực North phập phồng khi cậu cố kìm nén cảm xúc. "Bận?" Cậu lặp lại, giọng run lên vì tức giận và tổn thương. "Đó là tất cả những gì anh có thể nói với em sao?"
Người phụ nữ nhìn giữa hai người, vẻ mặt hoang mang. "Johan, đây là ai vậy?"
"Không ai cả," Johan nói dứt khoát, đôi mắt anh không hề rời khỏi North.
Trái tim North như vỡ vụn.
(Liệu có phải Johan thật sự đã thay đổi? Hay anh ấy đang cố gắng bảo vệ North khỏi điều gì đó?)
__________
Không ai cả.
Những từ ấy rơi xuống như nhát dao cuối cùng, lạnh lẽo và tàn nhẫn. North đứng đó, đối diện với Johan, cảm giác như cả thế giới đang sụp đổ dưới chân mình. Ngực cậu thắt lại, hơi thở nghẹn trong cổ họng, nhưng cậu vẫn ép mình phải đứng vững.
Easter, Phoon, Dao và những người khác đều nín lặng, bầu không khí căng thẳng đến nghẹt thở.
Johan không quay đi. Anh nhìn thẳng vào North, ánh mắt vô cảm đến mức khiến người ta phải rùng mình. North không thể tìm thấy dù chỉ một tia ấm áp quen thuộc nào trong đó-chỉ có khoảng cách xa vời vợi và sự lạnh lùng tàn nhẫn.
Người phụ nữ ngồi bên cạnh Johan nhíu mày, nhìn giữa hai người với vẻ bối rối. "Johan, anh quen cậu ấy à?" Cô hỏi với giọng dè dặt.
Johan chậm rãi nhấp một ngụm rượu, không trả lời ngay. Khi anh đặt ly xuống, giọng nói vang lên thật bình thản:
"Không."
North cảm giác như mặt đất vừa bị rút khỏi chân mình. Hơi thở cậu nghẹn lại, tầm nhìn nhòe đi. "Không ai cả?" cậu lặp lại, giọng yếu ớt đến mức gần như thì thầm.
Cậu nhìn chằm chằm vào Johan, cố gắng tìm kiếm một dấu hiệu-một điều gì đó-cho thấy đây chỉ là một trò đùa tàn nhẫn, rằng đây không phải là sự thật. Nhưng không có gì cả.
Johan thật sự đã nói như vậy.
Tim North đập loạn nhịp. Không thể nào. Không thể nào. Chỉ mới ba tháng trước, họ vẫn còn bên nhau. Chỉ mới ba tháng trước, Johan vẫn là người ôm cậu trong vòng tay, thì thầm những lời yêu thương vào tai cậu.
Vậy mà giờ đây...
North cảm thấy cả cơ thể mình run lên, nhưng cậu không cho phép mình lùi bước. Cậu cười khẩy, nhưng giọng nói khi cất lên lại vô cùng yếu ớt.
"Thật sao, Johan?" Cậu hỏi. "Anh thật sự sẽ nói là anh không quen biết em?"
Johan vẫn không thay đổi sắc mặt. Anh hờ hững nhún vai, như thể đây chỉ là một chuyện không đáng bận tâm.
"Tôi không biết cậu đang nói gì."
North nắm chặt hai bàn tay, móng tay cắm sâu vào da thịt đến mức đau nhói. Cậu có thể cảm nhận ánh mắt của tất cả mọi người trong quán bar đang đổ dồn vào mình-những ánh nhìn đầy hiếu kỳ, thương hại, và cả khó hiểu.
Nhưng điều đó không quan trọng.
Điều quan trọng là người đàn ông trước mặt cậu-người mà cậu đã yêu bằng cả trái tim-lại đang nhìn cậu như thể cậu chỉ là một kẻ xa lạ không hơn không kém.
Ánh mắt Johan trở nên lạnh lùng như đá. "Cậu không nên ở đây, North. Về đi."
North siết chặt nắm tay hai bên hông, móng tay cậu ghim sâu vào lòng bàn tay. "Em không biết anh đang giở trò gì, Johan, nhưng em sẽ không rời đi cho đến khi anh nói cho em biết chuyện gì đang xảy ra."
Johan đột ngột đứng dậy, ghế anh kéo lê trên sàn tạo ra tiếng động sắc lạnh. Anh nhìn xuống North, dáng người cao lớn của anh phủ bóng lên cậu.
"Không có gì để nói cả," giọng anh lạnh băng. "Chúng ta kết thúc rồi, North. Chuyện giữa chúng ta đã hết. Tôi chán rồi. Tôi có quá nhiều việc phải làm, tôi không rảnh để trông trẻ. Đi đi."
Sự dứt khoát trong lời nói ấy đánh gãy thứ gì đó bên trong North. Cậu nhìn trừng trừng vào Johan, tìm kiếm một dấu hiệu của người đàn ông mà cậu từng yêu. Nhưng tất cả những gì cậu thấy chỉ là một người xa lạ.
Cậu hít một hơi run rẩy, sau đó bật cười.
"Một lời giải thích," cậu nói, giọng cậu trầm xuống, gần như là một lời cầu xin. "Chỉ cần một lời giải thích thôi, Phi Johan. Em sẽ không hỏi gì nữa. Em chỉ muốn biết... tại sao?"
Một khoảnh khắc im lặng trôi qua.
Johan không trả lời ngay lập tức. Anh nhìn cậu, đôi mắt thoáng ánh lên điều gì đó-một thứ gì đó North không thể gọi tên. Nhưng rồi, chỉ trong chớp mắt, nó biến mất. Và tất cả những gì còn lại chỉ là sự thờ ơ.
"Anh không thực sự nghĩ vậy,..." North thì thầm, giọng run rẩy. "Anh không thể nghĩ vậy được."
Johan chỉnh lại cổ tay áo sơ mi, vẻ mặt không hề có cảm xúc. "Cậu đang làm ồn đấy, North." Anh nói, giọng đều đều. "Nếu cậu không còn gì để nói, thì tôi sẽ đi trước."
Anh quay sang người phụ nữ, khẽ mỉm cười. "Đi thôi," anh nói và đưa tay về phía cô.
Cô ta chần chừ, rõ ràng cảm thấy khó xử trước bầu không khí căng thẳng, nhưng rồi cũng đứng dậy và nắm lấy tay Johan. Cả hai bước qua North mà không thèm ngoái lại.
Anh quay người rời đi, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên lưng người phụ nữ kia, dẫn cô ấy ra khỏi quán bar.
North đứng đó, lặng người, lồng ngực đau thắt, tầm nhìn nhòe đi vì những giọt nước mắt chưa kịp rơi.
Cậu nghe thấy tiếng ai đó gọi tên mình-có thể là Easter, có thể là Dao-nhưng tất cả âm thanh dường như trở nên mơ hồ và xa xăm.
Tất cả những gì cậu có thể nghe thấy...
Là tiếng tim mình đang vỡ vụn.
Phía sau cậu, Easter và những người khác tiến lại gần một cách thận trọng. Easter đặt tay lên vai North.
"Đi thôi, North," Ter nói nhẹ nhàng. "Chúng ta rời khỏi đây đi."
Nhưng North không nhúc nhích. Cậu không thể. Sức nặng của sự phản bội từ Johan ghìm chặt cậu lại, nghiền nát cậu từ bên trong.
Johan không quay đầu lại khi rời khỏi quán bar cùng người phụ nữ mặc váy vàng. Trong đầu anh ta rối bời. Mỗi bước chân rời xa North giống như một lưỡi dao xoáy sâu vào tim, nhưng anh không thể dừng lại. Anh không thể để bản thân chùn bước.
"Anh ổn chứ?" người phụ nữ hỏi khi họ bước vào màn đêm mát lạnh.
Johan gật đầu cứng nhắc, dù bàn tay anh đang run rẩy. "Tôi ổn," anh nói cộc lốc.
Nhưng anh không ổn. Anh vẫn nhìn thấy ánh mắt tổn thương của North, thấy cơ thể cậu run lên vì kìm nén cảm xúc. Chính anh đã gây ra nỗi đau đó. Và điều đó đang giết chết anh.
"North, mọi chuyện đã kết thúc."
Anh tự nhủ, cố trấn tĩnh bản thân. Không gì có thể làm tổn thương anh nữa khi anh đã rời xa North. Anh sẽ tìm ra kẻ đứng sau tất cả và giết chúng.
--------
North ngồi trên ghế sô pha, hai đầu gối kéo sát vào ngực, mắt dán chặt vào cánh cửa. Cậu không khóc. Cậu không thể. Trái tim cậu quá đau đớn, quá rối bời giữa hy vọng và nỗi đau.
Cậu liên tục tua lại cảnh tượng ở quán bar trong đầu: bàn tay Johan trên tay người phụ nữ kia, giọng nói lạnh lùng của anh... Nhưng-vẫn có một chi tiết nhỏ-chiếc vòng tay.
Johan vẫn đeo món đồ North đã tự tay cài vào cổ tay anh, từng hứa hẹn rằng đó là trái tim cậu.
Chi tiết nhỏ bé ấy giữ cho tia hy vọng trong North còn sáng, dù chỉ le lói yếu ớt.
Hill, Athit và Tongfah đã thấy sự hỗn loạn trong mắt North và không thể ngồi yên. Không nói lời nào, họ rời đi, quyết tâm đối chất với Johan.
---
Tại dinh thự của Johan
Không khí tràn ngập sự căng thẳng.
Ngôi nhà nguy nga hiện lên trong màn đêm, ánh đèn từ cửa sổ kéo dài những chiếc bóng trên lối xe chạy. Chiếc xe hơi sang trọng của Johan đỗ ngay bên ngoài, bóng loáng như thể chẳng có gì bất ổn xảy ra trong thế giới của anh ta.
Tongfah gõ cửa, âm thanh vang vọng trong sự tĩnh lặng của đêm khuya.
Johan mở cửa ngay sau đó, vẻ mặt bình tĩnh nhưng đầy phòng bị. Anh không có vẻ gì là ngạc nhiên khi thấy họ.
"Tụi mày làm gì ở đây?" Anh hỏi, giọng cứng rắn.
Hill không vòng vo. "Johan, chuyện quái gì đang xảy ra vậy?" Hill gằn giọng, bước thẳng vào mà không đợi mời.
Johan thở dài, đưa tay vuốt tóc. "Muộn rồi. Tụi mày không nên ở đây."
Athit cũng chen vào, vẻ dịu dàng thường ngày nhường chỗ cho sự quyết liệt hiếm hoi.
"Đừng có giả ngu. North đang suy sụp. Em ấy đang ngồi đó, cố hiểu xem tại sao người đàn ông mà em ấy yêu lại sỉ nhục em ấy giữa chốn đông người."
Hàm Johan siết chặt, nhưng anh không nói gì.
"Nói gì đi chứ!" Tongfah gay gắt. "Chúng ta đã cùng nhau trải qua bao nhiêu chuyện, Johan. Nếu có ai đáng được biết sự thật, thì đó chính là tụi tao. Đừng đẩy tụi tao ra xa."
Vai Johan hơi trùng xuống, nhưng khuôn mặt vẫn lạnh lùng. "Tao đã nói với North là kết thúc rồi," anh nói dứt khoát. "Chỉ vậy thôi."
Hill bật cười cay đắng, cơn giận sôi trào.
"Mày mong bọn tao tin điều đó à? Sau tất cả những gì mày và North đã cùng trải qua? Sau ánh mắt mày dành cho em ấy suốt bao năm qua? Đừng đùa nữa, Johan. Bọn tao không phải lũ ngu."
"Có lẽ đã đến lúc tụi mày nên tin đi," Johan đáp, giọng thấp nhưng đầy tức giận. "Đây là cuộc đời tao. Quyết định của tao. Đừng xen vào."
Athit bước lên, mắt hẹp lại. "Tụi tao sẽ không đi đâu cả cho đến khi mày nói ra sự thật."
Ánh mắt Johan dao động, lớp mặt nạ thờ ơ rạn nứt đôi chút. Trong thoáng chốc, trông anh như thể sắp thổ lộ tất cả-vụ tấn công, những lời đe dọa, lý do anh phải đẩy North ra xa.
Nhưng rồi anh nghĩ đến mối nguy hiểm mà nó có thể mang lại cho tất cả.
"Tao không cần sự giúp đỡ của tụi mày," cuối cùng anh nói, giọng lạnh nhưng pha chút hối tiếc. "Về đi."
Hill lắc đầu, thất vọng tràn trề.
"Mày đúng là không thể tin được," Hill nói, giọng nặng trĩu. "Mày đang vứt bỏ mọi thứ-tình bạn, tình yêu-vì cái gì? Lòng kiêu hãnh ư? Nỗi sợ ư? Dù là gì đi nữa, mày sẽ phải hối hận, Johan. Nhớ lấy lời tao."
Johan không đáp. Anh đứng đó, lặng im, khi những người bạn quay lưng bỏ đi, để lại bầu không khí nặng nề và căng thẳng bao trùm.
---
Căn hộ của North
Cậu vẫn ngồi đó, mắt đỏ hoe nhưng khô ráo.
Khi cánh cửa mở ra, North ngồi bật dậy, tim thắt lại giữa hy vọng và nỗi sợ.
Hill, Athit và Tongfah bước vào, vẻ mặt trầm lặng.
"Anh ấy nói gì?" North hỏi, giọng khẽ như hơi thở.
Hill chần chừ, nhìn sang hai người còn lại.
"Chẳng có gì hợp lý cả," anh thú nhận. "Nó cứng đầu lắm. Không chịu nói thật."
North gật đầu chậm rãi, tay bấu chặt mép ghế.
"Vậy thì em sẽ tự tìm hiểu," cậu nói, giọng kiên định dù trong lòng cuộn trào bão tố.
Các bạn cậu nhìn nhau lo lắng nhưng không phản đối. Họ biết North quá rõ-cậu sẽ không dừng lại.
---
Những lời xì xào bám theo North khắp nơi.
Mỗi góc khuất trong trường đại học dường như đang theo dõi, phán xét hoặc thương hại cậu.
"Chàng hoàng tử vàng son cuối cùng cũng bị bỏ rơi."
Cậu ngồi ở góc căng-tin, nhìn chằm chằm vào ly trà xanh chưa uống.
Tiger tìm thấy cậu ở đó, lặng lẽ ngồi xuống đối diện.
"Muốn đến ở cùng tao và Nao không?" Ger hỏi, giọng hiếm khi dịu dàng như vậy.
North ngẩng lên, đôi mắt sưng đỏ. Cậu biết Tiger quý không gian riêng tư của mình thế nào. Đây là cách mà Ger chìa tay cứu giúp.
Nhưng North lắc đầu. "Cảm ơn, Ger, tao ổn." cậu khẽ nói. "Nhưng tao phải tự tìm ra câu trả lời."
Tiger cau mày nhưng không ép nữa. Ger nhìn theo ánh mắt North dán vào ly trà, trống rỗng và vô định. Rõ ràng, "ổn" là điều xa vời nhất với North lúc này.
---
Chuyển đến ký túc xá là một chuyện diễn ra trong lặng lẽ.
Easter đã đề nghị giúp đỡ, và dù ban đầu North từ chối, cậu cuối cùng cũng chấp nhận khi nhận ra việc thu dọn cả một cuộc đời một mình là điều quá sức.
Căn hộ từng là nhà giờ đây bỗng trở nên xa lạ, trống rỗng. Mọi ngóc ngách đều chất đầy những ký ức về Johan-những quyển sách họ từng đọc cùng nhau, căn bếp nơi Johan hay trêu chọc cậu mỗi khi nấu ăn, chiếc giường nơi họ đã từng thì thầm về những giấc mơ suốt đêm dài.
Easter nhận ra bàn tay North run rẩy khi cậu nhặt lên một khung ảnh. Đó là bức ảnh chụp trong chuyến đi biển gần nhất của họ, North cười rạng rỡ khi Johan đặt một nụ hôn lên má cậu.
Easter nhẹ nhàng lấy khung ảnh khỏi tay cậu. "Cậu không nhất thiết phải mang theo mọi thứ đâu," Ter nói khẽ.
North nuốt xuống, cảm giác nóng rát dâng lên trong cổ họng. "Mình không mang theo," giọng cậu khàn đi. "Chỉ là... mình cần cất nó đi thôi."
Easter gật đầu, cẩn thận bọc khung ảnh lại và đặt sang một bên.
Khi mọi thứ đã được thu dọn xong, đồ đạc của North chỉ gói gọn trong vài vali và thùng giấy. Thật đáng sợ khi nhận ra cậu còn lại ít ỏi đến thế-rằng cuộc sống của cậu từng gắn chặt với Johan đến mức nào.
---
Ký túc xá mới của North nhỏ và lạnh lẽo, nhưng cậu không bận tâm.
Hầu hết thời gian, cậu chỉ cuộn mình trên giường, ôm chặt con thú nhồi bông và nhìn chằm chằm lên trần nhà. Cậu tránh mọi cuộc gọi từ bạn bè, bỏ bê việc học, và thậm chí không còn chơi guitar-thứ từng mang đến cho cậu niềm vui lớn lao.
Thế giới bên ngoài vẫn tiếp tục vận động. Còn Johan cũng vậy.
Mỗi ngày, North lại nghe thêm những lời đồn đại về những cuộc hẹn hò mới nhất của Johan với cô gái tóc vàng kia-người dường như đã chiếm trọn thế giới của anh. Cậu cố gắng phớt lờ, nhưng nỗi đau thì không thể nào phớt lờ được.
---
Đòn chí mạng giáng xuống khi May tiếp cận cậu vào một ngày nọ.
Cô ta-người từ lâu đã ghen tị với tình yêu mà Johan dành cho North-xuất hiện trên hành lang với một nụ cười nhếch mép đầy chế nhạo.
"Có vẻ như cặp đôi hoàn hảo cũng chẳng hoàn hảo lắm nhỉ?" Giọng cô ta đầy vẻ giễu cợt. "Xem ra cậu không đủ tốt với anh ấy, nhỉ?"
North không đáp lại. Cậu không thể.
Cậu chỉ siết chặt quai túi và bước đi, lồng ngực đau nhói như sắp vỡ tung.
---
Tiger tìm thấy cậu một lần nữa, lần này là trên một chiếc ghế đá gần ký túc xá.
Bầu trời xám xịt, phản chiếu nỗi nặng nề trong lòng North.
"Mày đang tự cô lập bản thân," Tiger nói thẳng, ngồi xuống bên cạnh cậu.
North vẫn im lặng, mắt dán chặt xuống mặt đất.
"Tao biết mày đang đau," Tiger tiếp tục, giọng cậu dịu đi. "Nhưng đây không phải mày, North. Mày luôn là người gắn kết mọi người lại với nhau. Đừng để anh ta lấy đi điều đó khỏi mày."
Cuối cùng, North ngước lên, đôi mắt cậu đầy nước. "Anh ấy đã lấy đi rồi," cậu thì thầm.
Tiger cau mày, cảm thấy tim mình thắt lại trước vẻ tổn thương của bạn. Cậu vươn tay, đặt một bàn tay chắc chắn lên vai North.
"Mày mạnh mẽ hơn thế," Ger nói dứt khoát. "Tao biết mày mạnh mẽ. Và nếu Johan quá mù quáng để nhận ra điều đó, thì kệ anh ta đi. Mày không cần anh ta biết giá trị của bản thân."
North lau mắt, khẽ gật đầu. Nhưng sâu thẳm bên trong, cậu vẫn không thể rũ bỏ cảm giác rằng đây chưa phải là kết thúc.
Johan không phải người qua đường. Anh là cả thế giới của North-và cậu cần biết tại sao thế giới đó lại sụp đổ.
---
"Một công việc ư?" Tiger nhướn mày, nhìn North đầy nghi ngờ. "Từ bao giờ vậy?"
Điện thoại North rung lên. Cậu vội nghe máy.
"Vâng, tôi là North đây. ... Thật sao?" Giọng cậu bỗng trở nên vui vẻ. "Tôi có thể gặp anh hôm nay. Lớp tôi vừa xong. Được rồi, tôi sẽ đợi."
Cúp máy, cậu quay sang Tiger, nụ cười thoáng hiện trên môi. "Ger, tao có việc làm rồi."
Tiger khoanh tay, quan sát cậu. "Công ty nào vậy?"
"Họ muốn tao làm tester game." North nhún vai, giọng điệu có vẻ bình thường-quá bình thường, như thể cậu đang cố gắng khiến nó nghe thật tự nhiên.
Tiger không tin. "North, mày chắc chứ? Mày còn chưa vượt qua được chuyện kia mà."
North thở hắt ra, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại. "Tao cần việc này, Ger. Tao cần bận rộn. Nếu làm việc, tao sẽ không có thời gian để suy nghĩ. Tao sẽ không tự làm mọi chuyện rối ren thêm. Hơn nữa, lương cũng tốt."
Tiger nhìn cậu hồi lâu trước khi thở dài. "Được rồi... nhưng đừng ép bản thân quá."
North gật đầu, nhưng cảm giác nặng trĩu trong lòng cậu vẫn không hề vơi đi.
Bất chợt, họ bị cắt ngang bởi tiếng động cơ xe. Một chiếc Ferrari đen bóng đỗ lại ngay bên cạnh.
Cánh cửa xe mở ra, một người đàn ông mặc vest sáng màu bước xuống, vươn tay về phía North.
"Ngài North Natchanan?"
-----------
Hơn 4400 từ, khó hơn nữa là về đại từ nhân xưng, trừi ưi tui phải vật vả với nó, hy vọng cách diễn đạt của tui sẽ được mọi người yêu quý.!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro