C4: Sụp đổ
---
North cố gắng hết sức để đánh lạc hướng bản thân.
Nỗi đau từ sự biến mất của Johan bám lấy cậu như một lớp da thứ hai, nhưng ở Chiang Mai, cậu vẫn còn trách nhiệm. Mẹ cậu cần cậu, và cậu bám víu vào điều đó như một chiếc phao cứu sinh.
Suốt nhiều ngày, North bận rộn với những công việc vặt trong nhà—mua sắm, sửa lại chỗ dột nhỏ trên mái nhà, nấu những bữa ăn đơn giản trong khi mẹ cậu càu nhàu vì cậu lo lắng quá mức.
“North, con đang làm như thể mẹ gãy hết xương trong người vậy,” bà hừ nhẹ, gạt tay cậu ra khi cậu cố giúp bà ngồi ngay ngắn.
“Mẹ có thể đã như vậy,” North lẩm bẩm, cẩn thận đặt một chiếc gối sau lưng bà. “Nếu có chuyện gì tệ hơn xảy ra, con biết phải làm sao?”
Ánh mắt mẹ cậu dịu lại. Bà đưa tay lên, khẽ vuốt má cậu. “Mẹ vẫn ở đây. Và con cũng vậy, chàng trai mạnh mẽ của mẹ.”
North cố gắng nặn ra một nụ cười. Nhưng cậu không hề cảm thấy mạnh mẽ.
Ban đêm, cậu nằm thao thức, mắt dán lên trần nhà. Ngôi nhà này an toàn, quen thuộc… nhưng nó không phải là nhà. Bởi vì nhà không chỉ là một nơi ở . Nhà là Johan.
Là Johan.
Sáng sớm, North thu dọn đồ đạc và đến căn hộ của bọn họ.
Cậu hoảng hốt quẹt thẻ mở cửa, nhưng vô ích. Thế giới như sụp đổ trước mắt, nhưng cậu vẫn cố chấp níu kéo. Cậu gọi cho P’Prang, trợ lý của Johan, nhưng không thể kết nối.
Bàn tay North run rẩy khi cậu nhìn chằm chằm vào cánh cửa khóa chặt. Tay nắm cửa lạnh băng không hề nhúc nhích dù cậu có cố vặn bao nhiêu lần đi nữa, như thể nó đang chế nhạo cậu, ngăn cậu bước vào cuộc sống mà cậu từng có.
Nước mắt lăn dài trên mặt, tầm nhìn mờ nhòe, nhưng cậu không từ bỏ. Chắc chắn có gì đó nhầm lẫn.
Căn hộ của cậu. Căn hộ của hai người bọn họ.
Johan đã đi rồi.
Dù có cố gắng gạt bỏ cảm xúc đến đâu, nỗi đau vẫn đeo bám. Những cuộc gọi không có hồi đáp. Căn hộ bị khóa. Sự trống rỗng.
Đến đêm thứ tư, cậu không chịu nổi nữa.
Ngón tay cậu lơ lửng trên danh bạ Johan trước khi ấn nút gọi.
Tiếng chuông đổ một lần, hai lần—rồi cuộc gọi được nhận.
“Johan?”
Một khoảnh khắc im lặng. Rồi một tiếng thở dài. “North.”
North siết chặt điện thoại. “Anh nên trả lời điện thoại của em, Phi.”
Johan không đáp.
“Tại sao anh lại đi?” Giọng North run rẩy, tràn đầy đau đớn và tức giận. “Tại sao anh khóa căn hộ? Sao anh không chịu nói chuyện với em?”
Im lặng kéo dài. Rồi: “Quay về đi, North.”
Mắt North bỏng rát. “Đó là tất cả những gì anh muốn nói sao?!”
Johan thở mạnh. “Anh đã bảo em ở lại Chiang Mai vài ngày rồi mà.”
“Vì sao? Để anh có thể biến mất mà em không hề hay biết sao? Anh thậm chí còn không nói với em một lời nào, Phi à!” Giọng North vỡ ra. “Anh có biết chuyện này đang làm em tổn thương thế nào không?”
Một khoảng lặng. Rồi Johan nói khẽ: “Anh biết là có.”
“Vậy thì hãy ngừng hành động như vậy đi!” North nắm chặt tay, cả cơ thể run lên. “Em không biết chuyện gì đang xảy ra. Em không biết tại sao anh lại đẩy em ra xa, nhưng em không thể—” Giọng cậu nghẹn lại. “Em không thể chịu đựng thế này được, Phi ơi.”
Sự im lặng kéo dài đến ngột ngạt. North có thể nghe thấy hơi thở của Johan bên kia đầu dây—không đều, nặng nề, như thể anh đang đấu tranh với chính mình.
Rồi cuối cùng, Johan cất lời. “Về ký túc xá đi, North.”
North chết sững. “Cái… gì?”
Một hơi thở dài. “Về ký túc xá đi.”
Cuộc gọi tắt ngấm.
North nhìn chằm chằm vào màn hình, tim đập thình thịch.
Lần đầu tiên sau nhiều tuần, Johan đã trả lời.
Và cậu cảm thấy thế giới của mình sụp đổ.
---
Cậu đã gọi một lần, hai lần, hàng chục lần—nhưng tất cả đều vô ích. Ngày đầu tiên, cậu tự nhủ rằng có lẽ Johan chỉ đang bận. Đến ngày thứ hai, sự hoài nghi len lỏi vào tâm trí. Ngày thứ ba, hoảng loạn bắt đầu siết chặt lấy cậu.
Giờ thì Johan lại bảo cậu dọn đi.
Johan—người đã mua căn hộ này vì North, người đã mua cả ký túc xá chỉ để ép North chuyển đến sống với anh.
North trượt người xuống sàn, hơi thở gấp gáp. Ngực cậu quặn đau, tay siết chặt điện thoại đến mức các khớp ngón tay trắng bệch. Cậu chưa bao giờ cảm thấy trống rỗng như thế này—như thể ai đó đã móc lấy một phần quan trọng trong cậu, để lại một khoảng trống không thể lấp đầy.
Điện thoại rung lên.
Hy vọng lóe lên trong giây lát—có lẽ là Johan, có lẽ tất cả chỉ là một sự hiểu lầm, một trò đùa ác ý.
Nhưng tia hy vọng vụt tắt khi cậu thấy tên Tiger nhấp nháy trên màn hình.
“North,” giọng Tiger trầm thấp, cẩn trọng, như đang nói chuyện với một con thú bị thương. “Mày đang ở đâu?”
North nuốt khan, cố gắng cất lời, nhưng cổ họng cậu như thắt lại. Cậu khó nhọc nói: “Anh ấy đi rồi, Ger.” Giọng cậu nhỏ xíu. “Căn hộ… bị khóa. Tao không—” Cậu nức nở. “Tao không biết phải làm gì.”
“Ở đó đi. Tao đến ngay.”
North không nhớ rõ những phút giây tiếp theo. Người đến trước mặt mình không phải Tiger, mà là Nao.
Nao không hỏi gì. Không bảo cậu ngừng khóc. Không nói cậu phải bình tĩnh. Cậu ấy chỉ lặng lẽ đặt một tay lên vai North, như một điểm tựa quen thuộc nhưng không đủ.
Không phải Johan.
Ở nhà Tiger, North cuộn tròn trên chiếc giường xa lạ, mắt dán vào màn hình điện thoại. Tay cậu lơ lửng trên tên Johan, giằng co giữa chần chừ và tuyệt vọng.
Cậu nhấn gọi.
Thẳng vào hộp thư thoại.
Lại gọi.
Hộp thư thoại.
Lại lần nữa.
Và nữa.
Nao ngồi bên cạnh, im lặng theo dõi. North khẽ cười khan, giọng khô khốc. “Làm sao tao có thể ngủ, Nao? Làm sao tao có thể nghỉ ngơi khi không biết anh ấy ở đâu?” Giọng cậu vỡ vụn. “Anh ấy biến mất như thể mình chưa từng tồn tại. Như thể bọn tao chưa từng tồn tại.”
Nao nhìn cậu, ánh mắt dịu lại. “Có thể anh ấy đang cố bảo vệ mày?”
North siết chặt ga giường. “Thế tại sao anh ấy không để tao bảo vệ anh ấy?”
không gian Im lặng...
Nao không có câu trả lời.
Đêm ấy, North trằn trọc, cơ thể khát khao hơi ấm của Johan, tâm trí kiệt quệ vì mệt mỏi. Nhưng dù nhắm mắt bao nhiêu lần đi nữa, cậu vẫn không ngủ được.
Vì dù màn đêm có tĩnh lặng đến đâu, sự vắng mặt bên cạnh cậu vẫn ồn ào hơn tất cả.
----------------
Anh đã để chiếc điện thoại reo mãi, cho đến khi tiếng chuông âm vang đến mức đâm thẳng vào xương sọ và những ngón tay run rẩy muốn vươn ra. Nhưng anh đã từ chối.
“North đã rời đi từ sáng sớm; cậu ấy đang ở căn hộ của anh,” giọng Jayden rung lên trong lòng, mang theo lời báo cáo. “Mọi chuyện sẽ không tốt đâu,” Johan thầm biết.
Cho đến khi, chỉ trong khoảnh khắc này, anh chịu nhường bước để nghe tiếng thở của North, và ngay lúc đó, ý chí anh tan vỡ.
“Johan?”
Chỉ riêng cái tên ấy—không hơn, không kèm theo điều gì. Nhưng cách North thốt ra, rụt rè, đượm nặng niềm giải thoát xen lẫn nỗi đau, suýt nữa đã khiến anh gục ngã.
“Phi. Anh nên trả lời điện thoại của em, Phi à.”
Johan siết chặt hàm, nhớ lại giọng nói run run của North. Anh từng khao khát xoa dịu cậu, nói rằng mọi thứ sẽ ổn thôi. Nhưng đó chỉ là dối trá—chẳng có điều gì ổn cả.
Bởi vì Johan sắp thực hiện điều duy nhất có thể khiến North tan nát hoàn toàn.
Anh siết chặt chiếc vòng tay trong tay, cảm nhận độ ấm lan tỏa trên da—vị ấm đó do chính anh trao, qua biết bao lần vô tình lướt qua những đường khắc mờ. Nó là bằng chứng cho một điều có thật—chứng minh rằng Johan đã từng ôm giữ điều quý giá trong tay mình.Nhưng giờ đây, anh phải buông bỏ nó.
Quyết định đã được hình thành ngay khi cuộc gọi kết thúc.
North sẽ quay trở lại căn hộ—anh biết rằng, dù đau đớn đến đâu, cậu ấy cũng sẽ trở về. Và khi cậu ấy trở về, Johan phải đảm bảo chẳng còn chỗ nào để cậu có thể bước vào.
Ngón tay anh lơ lửng trên chiếc điện thoại trước khi bấm số. Cuộc gọi kết nối ngay lập tức.
“Tiger,” anh nói, giọng trầm tĩnh, “Hãy làm đi.”
Sau một khoảnh lặng, giọng trả lời vang lên: “Anh chắc chứ?”
Johan siết chặt chiếc vòng tay hơn nữa. “Hãy chăm sóc tốt cậu ấy.”
Im lặng. Rồi, một tiếng thở dài: “Hiểu rồi.”
Đường dây cắt đứt.
Johan buông điện thoại xuống bàn, đầu gục vào tay. Tim anh đập rộn ràng trong lồng ngực, nhưng khuôn mặt vẫn lạnh lùng, không biểu lộ chút cảm xúc nào.Đây là điều tồi tệ, tự hủy hoại nhất mà anh từng làm.Và dù vậy, anh chưa bao giờ chắc chắn đến thế.
Nao không ngừng nhắc nhở, “Mày đã bị nhốt ở căn hộ đó quá lâu,” – lời nói như kéo North ra khỏi cửa.
Một tháng trôi qua—một tháng của sự im lặng nghẹt thở, của cái nhìn dán chặt vào chiếc điện thoại cho đến khi tầm mắt mờ đi, của việc tự nhủ rằng Johan sẽ quay trở lại. Rằng đây chẳng thể là hiện thực.Nhưng chẳng có gì thay đổi. Không tin nhắn. Không cuộc gọi nhỡ. Chẳng dấu vết nào của Johan.
Dù thế giới của cậu sụp đổ xung quanh, North vẫn bám víu vào một chân lý—chính cậu. Cậu phải thế.
cậu vẫn sẽ đợi .Suy nghĩ của cậu xoáy sâu cho đến khi một cuộc gọi từ Easter kéo cậu trở lại.
“Tối nay chúng ta gặp nhau ở quán bar. Mày nên đến.”
Giọng Easter nhẹ nhàng, trân trọng như đang thì thầm với điều gì đó mong manh.
North chần chừ. Cậu không muốn nhận được sự thương hại, không muốn nhìn thấy ánh mắt lo lắng ấy.
Nhưng Easter không chịu bỏ qua, “Mueng, hãy đến. Meow và Dao cũng đang căng thẳng. Chúng ta có thể cùng nhau vượt qua. Nao cũng sẽ có mặt. Chỉ cần đến—sẽ tốt cho mày.”
Với một tiếng thở dài, North đành chịu.
Quán bar ồn ào, tràn ngập tiếng cười và âm nhạc, nhưng chẳng điều gì chạm tới tâm hồn cậu. Ngồi bên cạnh Nao, Easter, Dao và Phoon, những tiếng nói như vang lên rồi tan dần, trong khi tâm trí cậu cứ mãi trôi dạt về Johan.Dù cố gắng đến đâu, cậu không thể rời xa hình bóng ấy.
Họ cố gắng thu hút cậu—Nao kể những câu đùa, Meow và Easter tranh luận sôi nổi, còn Dao không ngừng ném cho cậu những ánh mắt dè chừng. Nhưng North vẫn im lặng, ngón tay vô thức lướt qua viền ly rượu.
Ở bàn bên cạnh, những người bạn trai của họ đang say sưa trong cuộc trò chuyện. Tiger gia nhập, khuôn mặt anh vẫn kín đáo, không lộ chút cảm xúc nào.
Athit bực bội: “Sao nó không bao giờ nhấc máy trả lời cuộc gọi của ao?” Giọng anh sắc bén, ánh mắt liếc về phía North. “Fah, làm gì đó đi. Chuyện này—chuyện này sai rồi.”
Fah nhíu mày, ánh mắt co lại: “Mọi người đều không thể liên lạc được. Ngay cả Prang.”
Họ chẳng nhắc tên Johan, nhưng North vẫn cảm nhận được sức nặng của điều đó. Tay cậu siết chặt ly rượu hơn nữa.
Cậu bắt đầu uống liên tục, ly này ly kia. Dù biết mình không chịu nổi rượu, nhưng lúc ấy, cậu chẳng còn quan tâm.
Ánh mắt của Hill nặng trĩu lo âu, “Là Jo,” cậu lẩm bẩm, “chắc có chuyện gì đó đang xảy ra.”
Tiger, người đã chăm chú theo dõi North, thở dài.
Fah quay sang hỏi: “Tiger, nói cho chúng tôi biết đi—bất cứ điều gì cậu.”
Tiger do dự, rồi hạ giọng: “em không biết nhiều. Anh ấy chỉ bảo em phải bảo vệ North. Chỉ thế thôi.”
North nuốt khan, tiếng cười đắng vang lên trong cổ họng. Bảo vệ cậu khỏi điều gì? Bảo vệ khỏi ai chứ?
Cậu vừa định xin phép ra về thì cánh cửa quán bar bất ngờ mở ra.
Và chỉ trong khoảnh khắc ấy—mọi thứ như chững lại.
P.S.: Hãy chuẩn bị tinh thần.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro