giữa những vì sao.
lowercase, out of character.
____
phong hào bước ra từ một cuộc tình đổ nát.
anh quyết định rời xa nơi quen thuộc để tìm kiếm sự an yên trong cuộc sống. tuy nhiên, dù cho cuộc sống của anh có tươi mới đi chăng nữa, phong hào vẫn không thể quên đi những tổn thương trong lòng. anh chẳng mấy khi trò chuyện với ai, anh không có nhiều bạn bè, chỉ lặng lẽ sống trong căn hộ nhỏ của mình, hằng ngày đến công ty và trở về nhà trong im lặng. cảm giác cô đơn bủa vây anh mỗi đêm, khi anh ngồi trong bóng tối và tự hỏi:
"liệu mình còn có thể yêu lần nữa không?"
vào một buổi chiều muộn, khi phong hào đang rảo bước trên khu phố cùng dòng suy nghĩ ngổn ngang, anh vô tình nhìn thấy thái sơn. thái sơn đang đứng ở quán cà phê đối diện khu nhà, tay cầm ly nước, mắt đăm chiêu nhìn theo dòng người qua lại. phong hào có thể nhận ra được, sau ánh mắt của thái sơn chứa đựng điều gì đó sâu lắng, một sự đồng cảm vô tình mà anh dường như chưa từng tìm thấy ở ai. cậu mang vẻ ngoài điển trai, cuốn hút, cùng với chiếc tai nghe và mái tóc hồng nổi bật. thái sơn có vẻ đang chìm trong suy tư, đôi mắt ấy yên ả tựa hồ nước trong vắt, phản chiếu ánh trăng mơ màng, hay như một vũ trụ riêng biệt, nơi vì sao đến và kể cho ta nghe những câu chuyện bí mật chưa từng được thổ lộ.
ngày hôm sau, phong hào gặp lại thái sơn trong một cửa hàng tiện lợi dưới nhà.
"này! cậu làm rơi ví." anh gọi với thái sơn, đưa lại chiếc ví cho cậu.
"a, cảm ơn anh." cậu vui vẻ nhận lại chiếc ví đánh rơi, ríu rít cảm ơn anh.
"không có gì. lần sau cẩn thận nhé."
"vâng, mà anh cũng ở chung cư này à?"
"ừm. tôi ở tầng 9."
"ơ, sao tôi chưa thấy anh bao giờ nhỉ?"
"hì, chắc do tôi toàn ở nhà."
"mà thôi. gặp sau nhé! cảm ơn anh." thái sơn lịch sự chào tạm biệt phong hào, xoay người bước ra khỏi cửa hàng, chắc là cậu có hẹn.
rồi họ bắt đầu chào hỏi nhau nhiều hơn, rồi trò chuyện thân thiết hơn, từ chuyện thời tiết đến những chuyện vặt vãnh về cuộc sống xung quanh. thái sơn thuộc tuýp người kiên nhẫn, cậu luôn lắng nghe và không thúc ép phong hào phải chia sẻ gì hơn ngoài những thứ anh muốn. thái sơn biết rằng, để xây dựng lòng tin với người như phong hào thực sự không hề dễ dàng.
một buổi chiều, khi trời đổ cơn mưa tầm tã, phong hào đang trên đường về đành trú tạm dưới mái hiên của một quán cà phê, chờ đợi cơn mưa tạnh. bỗng, thái sơn bất ngờ đẩy cửa bước ra khỏi cửa tiệm, trên tay cầm hai ly bạc xỉu. cậu cười cười, đưa một ly trên tay cho phong hào.
"anh thích này đúng không? tôi nhớ lần trước anh nói vậy."
phong hào chốc cảm thấy ngạc nhiên, nhưng cũng cảm thấy vô cùng ấm áp. một cử chỉ nhỏ nhặt như vậy cũng khiến anh cảm thấy có một sự quan tâm chân thành. họ cùng ngồi trò chuyện, lần này là về những kí ức họ đã trải qua, về những khó khăn gặp phải trong công việc và gia đình. cả hai, ai cũng có cho mình những vết thương riêng, nhưng thay vì né tránh, họ lựa chọn chia sẻ. phong hào và thái sơn bắt đầu chia sẻ cho đối phương những câu chuyện chưa từng nói với ai.
một đêm nọ, phong hào gặp phải một quyết định lớn trong công việc, khiến anh cảm thấy vô cùng căng thẳng và tự nhốt mình trong phòng. hàng tá suy nghĩ lướt qua trong đầu anh, anh không biết nên làm gì, nên bắt đầu từ đâu. bỗng điện thoại anh rung lên.
ting.
là tin nhắn của thái sơn.
"anh không sao chứ? không ổn gọi em nhé!"
nhận được tin nhắn, lòng phong hào bỗng nhẹ đi đôi chút, anh cảm nhận được một nguồn năng lượng tích cực đang nhẹ nhàng chảy vào trong tim mình. anh không biết nên đáp lại thái sơn như thế nào, anh không trả lời ngay. nhưng chỉ vài phút sau, phong hào đã cầm máy lên gọi điện cho cậu.
"sơn ơi. anh gặp em được không?"
"em nghe, em đợi anh ở thang máy nhé. mặc ấm vào, trời đang lạnh." thái sơn nhấc máy của anh ngay lập tức, cậu không hỏi lí do, không do dự, vừa nghe được đã đồng ý với anh.
thái sơn đi cùng anh xuống cửa hàng tiện lợi, mua hai ly nước rồi ngồi xuống chiếc bàn trước cửa tiệm. cậu không hỏi lí do vì sao phong hào lo lắng, chỉ đơn giản là ngồi xuống bên cạnh anh, để yên cho những cảm xúc của phong hào được bộc lộ một cách thoải mái mà không cảm thấy ngại ngùng hay gượng gạo. bỗng, thái sơn nắm lấy tay phong hào, xoa nhẹ mu bàn tay của anh. một hành động nhỏ, nhưng đủ để phong hào cảm nhận được sự ấm áp và an toàn.
những ngày sau đó, phong hào bắt đầu học cách tin tưởng lại vào những mối quan hệ xung quanh mình. anh không còn phải cố gắng đẩy thái sơn ra xa mỗi khi có cảm giác tổn thương, mà thay vào đó, anh bắt đầu chấp nhận rằng có những người có thể là chỗ dựa. không phải vì họ chữa lành hết những vết thương trong anh, mà là vì họ sẵn sàng ở lại những lúc anh yếu đuối nhất.
một buổi chiều khi đi dạo cùng nhau trong công viên. thái sơn kể anh nghe về câu chuyện tình yêu đầu đời của mình, một mối quan hệ đã kết thúc trong sự đau khổ và phản bội. thái sơn nói rằng cậu không còn hứng thú vào tình yêu nữa, và trong suốt một quãng thời gian dài, cậu đã luôn tự tách mình ra khỏi những mối quan hệ gần gũi. nhưng từ khi gặp phong hào, cậu cảm thấy anh đã thay đổi được điều gì đó bên trong cậu. thái sơn không còn phải né tránh cảm xúc của mình nữa. phong hào vừa nghe, trong vô thức tựa đầu vào vai thái sơn. khoảnh khắc ấy, anh nhận ra rằng, chính bản thân anh cũng đang học cách mở lòng trở lại. rồi anh sẽ không phải một mình trên hành trình này nữa.
một buổi tối nọ, đêm hôm ấy đẹp đến ngỡ ngàng. bầu trời đêm đen huyền như tấm vải nhung, rải đầy những vì sao lấp lánh như hạt cườm. mặt trăng sáng dịu dàng, toả ánh sáng bạc mờ ảo. cảnh vật xung quanh dường như im lặng, chỉ có những cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, mang theo hơi lạnh của mùa thu, khiến không gian tĩnh lặng như một giấc mơ, đầy huyền bí và lãng mạn. phong hào nắm lấy tay thái sơn giữa trời.
"cảm ơn sơn, em đã giúp anh rất nhiều. những lúc anh suy sụp nhất, anh không biết mình sẽ làm thế nào nếu không có em nữa."
thái sơn đưa mắt nhìn anh, đôi mắt dịu dàng, chứa ngàn vì tinh tú.
"hai chúng ta, ai cũng có vết thương cho riêng mình. nhưng nếu có thể, em muốn chúng ta đến và chữa lành cho nhau. phong hào, cho phép em bước vào cuộc đời của anh từ nay về sau nhé?"
trái tim phong hào rung động. anh nở một nụ cười, nụ cười anh đẹp tựa cuốn phim kí ức của họ, nhẹ nhàng và tha thiết khi có anh và có em. những câu chữ tưởng chừng đơn giản của thái sơn, nhưng lại xoá bỏ đi tất cả sợ hãi, lo lắng của phong hào về tương lai.
anh nhận ra, họ không cần phải vội vã chạy theo những tiêu chuẩn về tình yêu, sự hoàn hảo. quan trọng là họ có nhau, cả hai đều tìm thấy sự an yên trong lòng nhau, cùng nhau chữa lành những vết thương mà mỗi người mang trong mình suốt cuộc đời.
;
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro