36
Hiện tại là 9 giờ sáng, tích tắc một thoáng thôi mà Jimin đã ngồi làm việc chăm chỉ ở đây được 3 tiếng đồng hồ.
Kính nghiệp đến như vậy, có lẽ giải "Bác sĩ đi làm sớm nhất năm" của bệnh viện chắc chắn sẽ thuộc về cậu rồi. Chăm lắm, nghiêm túc lại vô cùng nhẹ nhàng. Chưa kể đến vẻ đẹp "nhiệm mầu" mà Jimin được kế thừa từ mẹ, bệnh nhân có đang cảm thấy đau đớn thì khi nhìn vị bác sĩ này đột nhiên cũng vơi đi đôi chút. Khỉ thật, đùa thôi.
Xoa cổ để giúp thư giãn cơ vì biết nó đã phải hoạt động với tần suất quá cao. Và thật là kinh khủng khi cậu đã trực tại bệnh viện liên tục từ đầu giờ sáng đến cuối giờ tối trong nhiều ngày.
Kể từ sau lần trốn chạy gần nhất đó thì Jimin lao người vào công việc, lời hoa mỹ hơn khi không muốn nói rằng cậu muốn mình chết hẳn trên bàn làm việc, bàn mổ, phòng nghiêng cứu và văn bản hồ sơ. Không hiểu loại hoà mình vào làm việc này sẽ giúp cho cậu cảm nhận được điều gì mới mẻ hay có thảnh thơi không khi không phải đối mặt với người cậu không muốn đối mặt mà chỉ thấy đôi bờ vai hao gầy và cặp mắt 10/10 dường như muốn xuống cấp. Bận bịu rõ, đầu tắt mặt tối rõ và hèn nhát rõ vì nghĩ nếu hằng ngày không trói mình lại ở đây thì Jimin sợ chỉ cần một bước bước ra bên ngoài cũng sẽ vô tình bắt gặp người cũ ở đâu đó trong góc trời này. Sợ người cũ như sợ ma.
Có thật không?
Có thật là sợ?
Y tá Min cầm tập danh sách đi ra ngoài để tiếp tục công việc gọi tên bệnh nhân, chắc hẳn giọng cô ấy cũng cảm thấy đau. Nhưng để được làm việc cùng thần tượng của mình từ lâu thì cô ấy lại thích. Nói đi phải nói lại, ngày đó Jimin không mong muốn trở thành idol mà lại đam mê làm "hậu phương" cho các nghệ sĩ đúng thật là mất mát to lớn của các nhà đầu tư công ty giải trí. Sức hút như vậy, hút đến người người ra vào bệnh viện nhất kiến là bác sĩ Park khám cho mới thỏa ý luôn cơ mà. Trợ lý thì có hẳn một hàng dài muốn cộng tác cùng với Jimin bởi cái gì giỏi thì tiếng lành sẽ đồn xa, mấy ai ở tuổi này mà đã cầm chắc chức vị phó khoa còn là chuyên đa khoa và ngoại thần kinh. "Sự cố" trước kia vốn chỉ là chiếc dằm nhỏ trên con đường làm nghề của cậu mà thôi, nếu như nó đã qua rồi thì cậu sẽ trở lại như diều gặp gió.
"Xin mời bệnh nhân số 227, cô Ahn Jihwa"
Cô gái bước vào trước ánh nhìn bỡ ngỡ từ Jimin. Sớm không gặp, muộn không gặp, trên đường không gặp, nơi thưa vắng không gặp lại cứ khăng khăng gặp gỡ ở đây. Chẳng biết nên nhận người quen hay lạ nhưng để làm lơ đi thì chính là không thể rồi.
Trêu ngươi thật.
Tiếng gọi thỏ thẻ, êm dịu cất lên. Người như là tên, cứ như hoa như ngọc, mềm mại lướt trên suối mát "Xin chào anh, anh Jimin".
"Chào cô Ahn, không ngờ lần gặp mặt thứ hai này lại gặp cô ở tại phòng làm việc của mình.. Cô có chỗ nào cảm thấy không khoẻ?" Định thần sau giờ phút ngẩn ngơ. Cậu hiểu rõ mình đến đây là để kiếm cơm manh áo, không mấy dư dả thời gian để lơ đễnh.
"Đừng xưng hô câu nệ như thế, chúng ta là bạn mà, cứ gọi em là Jihwa đi nhé!?".
Làm bạn với người yêu mới của người yêu cũ sao? Nghe cũng thú vị nhưng điên rồ hết sức. Jimin trăm đường muốn trốn tránh còn không kịp nữa.
"Thôi được rồi.. Em biết anh Jimin đây không nhận lịch riêng nên đã chờ rất lâu để được anh khám cho đấy ạ. Em cảm thấy đau ở bụng dưới, đau nhiều và đôi khi khó thở" Cô nàng xinh đẹp này biết rõ mình không thể ép người kia nhưng rõ là cô đã thân thiện đến thế rồi mà.
Jimin cẩn thận ghi chú triệu chứng của cô gái vào dữ liệu hồ sơ, sau đó liền nhanh chóng mang ống nghe vào việc "Đau trong bao lâu rồi?".
"Khoảng 4 ngày ạ. Nhưng vào hôm nay thì đau nhiều nhất".
Nhấn vào phần bụng chếch trái "Ở đây có đau không?".
"Một chút ạ".
"Vẫn có thể ăn uống bình thường chứ? Có buồn nôn hay cảm thấy thế nào khác không?" Vừa hỏi vừa đánh dấu trên màn hình máy tính.
"Không cảm thấy muốn nôn mửa nhưng không hông muốn ăn lắm. Thấy mệt mỏi, đau bụng và nhức đầu chiếm phần nhiều".
Là một bác sĩ, thâm niên thì có lẽ quá nhưng sỏi nghề là thật, Jimin chăm chỉ với mớ liên kết về các triệu chứng được liệt kê lại trong đầu. Kích thích dạ dày, nhu động ruột tăng có thể dẫn đến sự khó chịu này, đau nhói ở bụng dưới và không thèm ăn, mệt mỏi và đau đầu.. Thế thì lại quá dễ dàng cho Jimin.
Jihwa ngồi ngay ngắn trông đợi một "đáp án" về cơn đau mình đang phải chịu. Trông cô gái ngây thơ và đáng yêu nhỉ?
Cậu lên tiếng vì cần biết thêm thông tin rằng cô nàng có kích ứng với loại dược phẩm nào hay không. Tỉ mỉ, cẩn thận từng chút cho đến khi kê khai thuốc đến dòng cuối cùng.
Cho đến khi một luồng suy nghĩ chạy thẳng tăm tắp vào đầu cậu. Jimin thề, có chết cũng không dám nghĩ đến điều này thêm bất cứ lần nào nữa.. Nhưng cái gì cũng đều có khả năng huống hồ trước mặt cậu đây là người yêu mới của tên người yêu cũ mà cậu trối chết muốn lánh xa. Cái gì cũng có khả năng mà cái quan trọng nhất chính kiến thức trong đầu cậu là căn cứ cho những gì cậu đang nghĩ ra.
Đây không phải khoa phụ sản nhưng...
"Mạn phép anh muốn hỏi điều này, ngày đó của em vẫn đều chứ?" Xem đây, nhìn kìa rằng tên này ăn gan hùm mật gấu gì mà dám nghi ngờ con gái nhà tài phiệt gia giáo có thai trước khi cưới mà không hay biết. Đáp trả lại Jimin chỉ là sự im lặng vào đôi mắt nhìn xa xăm, nghĩ ngợi. Lại nói "Được rồi, đi siêu âm đi nhé".
Giờ ăn cơm của cậu bắt đầu khi mà đã gần cuối giờ trưa, Jimin không có giờ nghỉ cố định, riêng cậu thì chỉ khi không còn bệnh nhân nào trước cửa phòng mình thì khi đó cậu mới tạm ngưng làm việc. Jimin quen với thói sinh hoạt này. Không ai mong muốn phải chờ đợi một hồi quá lâu và cậu cũng cậu, Jimin cũng không muốn chờ đợi điều gì quá lâu trong vô vọng, khó thành hiện thực. Có thể tiếp tục thì sẽ tiếp tục còn đã không thể nữa thì chính là không thể nữa!!!
Hành hạ miếng thịt trong khai đến không còn ra nổi hình thù gì vẫn chưa chịu tiếp nhận miếng cơm đầu cho đến khi bị nhắc nhở "Thằng kia ăn cơm!" mới chịu nhớ ra mình đang ở đâu.
Cứ là phải đợi mình bị mắng mới chịu nghe lời.
Annie xắn một miếng củ cải cho vào khai của tên bạn thân, nhắc thêm một lần nữa "Nào, ăn nhanh lên nào".
Nếu như có bằng khen cho giải "Chăm bạn như nuôi con" thì Annie chắc chắn mỗi năm nhất định giật hết cho bằng được tất cả các cúp, chứ mà cực khổ quá, cô sinh con còn chưa sinh nhưng đứa trẻ 30 tuổi đời này ngày nào cũng khiến cô phải lo lắng. Không biết trong đầu tên nhóc này đang nghĩ gì, nhớ nhung gì mà cứ khù khờ ra, rõ là bình thường là thông minh số một, ai cũng không đánh bại cuốn bách khoa toàn thư này nổi mà giờ thì nhìn nó đi, trông nó kìa. Ôi, tên ngốc xinh đẹp của mỹ nữ tôi ơi.
Bạn yêu, không muốn bạn phải nghĩ ngợi cho đâu, xin lỗi nhiều nhưng mình đang nghĩ là, nhớ nhung là "Bệnh nhân số 227, Ahn Jihwa. Mang thai ở tuần thứ 6, thai ở những tuần này còn yếu nên gây ảnh hưởng đến cơ thể người mẹ vì thế xuất hiện cơn đau bụng dưới, mệt mỏi, đau đầu. Cơ thể sản phụ khá yếu để tiếp nhận thai nhi, phải tịnh dưỡng thêm. Trước mắt là vậy, 2 tuần sau quay lại kiểm tra nhịp tim thai. Anh sẽ gửi em sang bác sĩ Yang khoa sản nhé" Là chính miệng mình đã nói những lời này, là mình đã chẩn đoán đó.
Khổ thân thật.
Sống một cuộc đời mà nhìn đâu cũng thấy khổ.
Thấy tủi.
Tủi vì sống tốt thế nào cũng sẽ bị lừa, những cú lừa ngoạn mục. Tủi vì sống chết với cái câu "một đời, một người" vốn là thứ mà chính mình không nên đuổi theo này.
Cuộc đời khổ, tình trường khổ.
"Mình sẽ phải kể lể sao với người đời đây Annie nhỉ, kể về chuyện tình yêu.. Chuyện rằng mình có một người yêu đã cũ, chỉ cần mỗi lần gặp gỡ lại anh ta trong đời, anh ta liền cùng mỗi người phụ nữ khác nhau mang thai..."
Sao nói không còn yêu nữa? Mà nghĩ ngợi, mà đau lòng?
Cũng đã chúc phúc cho người, một đời hạnh phúc..
Có cam tâm không?
Một lần sau cuối "Có cam tâm không?"
Khám thai cho mẹ của con của người mình đặt vào tâm là một loại trải nghiệm gì đó,
haha, mình sắp hoá điên mất thôi.
____
end chap.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro