Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

35

Đám người đó bọn họ chọn một nhà hàng Nhật nổi tiếng làm điểm đến. Nói thật là chưa ăn Jimin đã muốn nôn, cảm thấy bầu không khí này thật nặng nề, ngột ngạt.

Cậu miễn cưỡng nặng nhọc bước từng bước vào bên trong, có lẽ sự ấm cúng ở chỗ này cũng không thể nguôi ngoai gì cái giá lạnh trong thâm tâm Jimin. Nếu đã không muốn đi thì cớ sao cứ phải gượng ép? Không biết cũng không hề hiểu nổi hay nói với chất giọng hèn mọn hơn là không dám từ chối. Cái bóng uy nghiêm của người đàn ông năm ấy giờ đã quá lớn, nó chèn ép đến mức tắt thở đi. Sau bao nhiêu năm, cậu vẫn cứ như vậy mà hèn mọn trước mặt hắn..

Jimin nhanh nhẹn ngồi xuống và gật đầu tỏ ý cảm ơn sau khi được Seokjin kéo ghế cho. Cậu vốn không phải con gái, việc này tất nhiên có thể tự làm hay cả khi được ưu ái như vậy thì sẽ có chút cảm thấy ngại ngùng. Nhưng cậu là đứa trẻ nhỏ, mãi là nhỏ bé không chỉ trong mắt của Jin. Cậu ghét cảm giác được thương hại nhưng đây có lẽ là tình yêu thương đến từ tận trái tim mà cậu được trao cho nên mới mặc kệ ánh mắt lạ lẫm cứ nhìn châm châm vào mình.

Ở bên kia Jihwa lẵng lặng tự kéo ghế, ngoan ngoãn ngồi. Điều này khiến cho Jimin có phần ngạc nhiên, Jeon Jungkook vốn không phải là người sẽ vô tâm với người yêu của hắn như thế. Nhưng thấy rồi cũng thôi, cậu cũng chẳng mong mình sẽ được nhìn rõ chút gì mối quan hệ của hắn ở hiện tại.

"Chúng ta dùng lẩu shabu - shabu nhé? Em nghe nói đầu bếp ở đây chế biến rất ngon". Jihwa lật tới lui cuốn menu rồi nói.

Seokjin đáp lời: "Cứ chọn theo ý của em đi. Mọi người ở đây có ai bị dị ứng thực phẩm nào thì lên tiếng nhé".

Jimin từ nãy giờ ái ngại không dám nói, cậu vốn không dùng được thức ăn nấu từ tảo. Trước kia có một lần hắn muốn bồi bổ cho Jimin lúc cậu học tập căng thẳng nên có hầm một ít canh. Kết quả sau đó là Jimin phải nhập viện vì triệu chứng khó thở tăng cao. Lần ấy cứ như là cậu suýt chết đi rồi ấy. Nhưng vào tình thế này cậu chỉ muốn rời đi thật mau, mọi ý kiến sẽ gây thêm phiền phức, cậu sẽ ăn những món ăn kèm khác vậy.

Đến giờ phút này người kia chợt lên tiếng: "Tảo. Tôi không dùng được tảo".

"Trước đây anh đã ăn qua rồi không phải sao?". Jihwa ngơ ngác.

"Giờ thì không".

Nghe lời của người ấy, cô nhóc Jihwa cũng chỉ có thể ngậm ngùi lật xem menu một lần nữa trong tâm thế là "vốn dĩ anh ăn được mà" nhưng không nói ra. Lời của hắn như là chiếu chỉ đối với nàng, Jihwa ngàn lần không dám đối nghịch lại.

Về phần Jimin, cậu sau khi chứng kiến cuộc đối thoại lại có chút ngạc nhiên. Rằng là hắn vẫn nhớ sao? Hắn vốn rất thích là đằng khác mà hay là vô tình, bây giờ đã không thích nữa?

Cậu cố lắc đầu để xua đi mọi ý nghĩ. Cậu phải ăn thật nhanh, để trốn thoát khỏi nơi này.

"Jimin hiện đang sống ở đâu?". Seokjin vừa gắp thức ăn không chỉ cho mình mà còn cho cả nhóc con. Quan tâm hỏi han cậu.

"Em đã thuê nhà ở gần bệnh viện em công tác ạ. Để tiện cho công việc". Jimin từ tốn đáp.

Jihwa cũng tham gia: "Tiền thuê nhà ở Seoul rất đắt, sao anh không mua hẳn một căn đi như vậy sẽ tiết kiệm hơn rất nhiều ý". Lại nói. "Hay là anh chưa tìm được căn ưng ý? Em và Jeon có thể giúp cho anh".

Chỉ vừa nghe đến tên người ấy giờ đã sánh đôi cùng người khác lại có đôi chút chạnh lòng ẩn hiện.

Jimin cười nhẹ: "Cũng không nghĩ sẽ ở lại Hàn Quốc hẳn nên không có ý định đó cho lắm".

Cứ như vậy, vẫn muốn đi?

"Em vẫn sẽ quay về Anh sao?". Seokjin hỏi.

"Mẹ và cậu vẫn ở lại, em cũng không dám một mình sống xa họ nên sau kì công tác này thì sẽ quay về Anh".

Một ánh mắt khó chịu bắt đầu đè nặng lên người Jimin. Liệu em ở đây thì sợ sẽ có ai làm hại em sao?

Jimin biết, Jimin hiểu ánh mắt đó là từ đâu đến. Cậu không nhìn lại cũng không muốn nhìn. Cậu không muốn đổ mọi lý do lên ai nhưng nơi này có hắn, cậu không tiện lưu lại lâu.

Mọi người cứ như vậy vừa tập trung ăn uống, đôi lúc sẽ nói vài câu, bàn về một số chủ đề. Jimin do lâu ngày ăn uống không điều độ, hôm nay lại bị Seokjin chuốc ăn cho no căng nên dạ dày bắt đầu có chút khó chịu, liền xin phép đi vào nhà vệ sinh.

Jimin cũng không nhớ rõ từ khi quay trở về Hàn Quốc đã ăn được bao nhiêu bữa cơm hoàn chỉnh nữa, cậu cứ như là không sợ chết cứ lao thân vào công việc.

Đến lúc Jimin bước ra khỏi WC thì hắn - ngài Jeon đã đứng ở đó, tựa vào bồn rửa tay. Jimin đã không hề nghĩ đến hắn vì sợ mình xảy ra chuyện nên mới đi cùng theo.

Cậu không nói gì, lẳng lặng tiến đến rửa đôi tay mình. Điều này khiến người kia chột dạ. Ghét đến mức, tên cũng không muốn gọi một lần nào nữa rồi? Cũng xem như là hắn vô hình luôn rồi sao?

Sau khi thân hình mảnh khảnh chăm chú lau tay mình đã chuẩn bị rời đi, một lực mạnh cố ý muốn kéo người quay trở lại. Jimin trợn tròn mắt khi bị buộc phải đối mặt cùng hắn. Jeon Jungkook một lần nữa tăng lực đang siết chặt đôi vai nhỏ, đột ngột kéo người mình mong nhớ vào cái ôm mãnh liệt mặc cho Jimin có cố sức vùng vẫy.

"Buông tha cho tôi đi".

"Jeon Jungkook..".

"Suỵt.. Ta nhớ em mà".

"Câm miệng". Jimin gào lên. Cái ôm của hắn là đầy sự nhung nhớ nhưng cậu lại cảm thấy mình đang bị xúc phạm.

"Em cũng nhớ ta, không phải sao?".

"Không phải, ngàn lần không có. Buông tôi ra trước khi tôi không còn tôn trọng anh".

Jimin muốn thoát khỏi này, vô cùng muốn.

"Em đã biết sự thật năm đó nhưng tại sao lại không chấp nhận tha thứ cho ta? Em căm thù ta đến vậy?".

Cậu đột nhiên muốn nói không có, không thù, không ghét hắn. Bởi sự chối bỏ mối quan hệ này đã là xoá đi hết biết bao nhiêu năm dằn vặt trong nỗi đau dài dăn dẳng.

Chợt cậu khóc, Jimin khóc khi bao nhiêu sự uất ức ồ ạt quay về.

Hắn ngạc nhiên, lại không ngờ chính mình một lần nữa lại khiến cậu như muốn vỡ vụn.

Jimin khóc nấc, từng hồi nhịp thở dồn dập rồi lại từng hồi. Jimin như vậy yếu đuối trong lòng hắn. Cái quá khứ đau thương kia như muốn xé toạc cậu.

Jeon Jungkook càng siết chặt vòng ôm như thể muốn đem người này cùng mình hoà làm một. Hắn đã gây ra cho cậu trai bé nhỏ của mình quá nhiều nổi đau tinh thần mà có lẽ cả đời cũng sẽ không chút nguôi ngoai. Liệu nếu hắn chết đi thì Jimin sẽ không phải đau đớn như thế này nữa? Nhưng nếu hắn không còn thì ai sẽ là người bảo vệ thiên thần của hắn?

"Ta xin lỗi, ta xin lỗi em". Jeon Jungkook cả đời này có lẽ chỉ có thể vì người này mà hạ mình.

Hắn xoa tấm lưng gầy, người thương đã hao gầy hơn sao bao năm lao lực. Hắn đau xót trong lòng.

Chợt tấm thân yếu ớt một lần nữa cố gắng vực dậy, đẩy đôi tay đang âu yếm tấm thân mình ra xa.

Nói trong nước mắt: "Đã một lần khiến cuộc đời của một người đau khổ, tôi xin ngài đừng lặp lại điều ấy một lần nào khác. Bởi nó kinh khủng, vô cùng". Dù là giây phút ấy, cậu suýt mê đắm những nâng niu này nhưng hình ảnh hắn tay trong tay cùng người mới vẫn vượt qua những hèn mọn ấy của Jimin. Cuộc đời cậu như đã tan tác, Jimin không muốn một ai khác lại sẽ đi vào vết xe đổ này một lần nào nữa, huống hồ Ahn Jihwa là một cô gái rất đáng yêu, trong sáng.

Trước khi rời đi, lau vội hàng nước mắt lăn dài trên má. Nghẹn ngào từng câu chữ: "Em chúc anh, mãi mãi hạnh phúc". Sau đó liền chạy đi mất.

Hạnh phúc nhưng không phải là cùng em.

Hắn đứng chết chân bên trong. Giọt nước mắt vô thức lăn dài.

Hắn cũng biết khóc,

mà chính là khóc vì em.

Cuộc đời trớ trêu, đôi ta giờ là hai đường thẳng nhưng vẫn cứ không biết xấu hổ mà một lần nữa va phải nhau.

Em mong anh hạnh phúc, lấy trọn sự hạnh phúc của đời em tặng cho anh.

Em đau khổ cũng được, anh phải hạnh phúc.

Em không có hy sinh, em chỉ mong anh hạnh phúc,

thật hạnh phúc..

____

end chap.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro