nanami kento |
warnings: mang thai, nôn mửa, angst (một chút)
rating: 16+
nhân viên thu ngân bưng đống đồ đã được đóng gói sẵn cho y/n lấy, một nụ cười lịch sự luôn hiện diện trên khuôn mặt cô. "chúc một ngày tốt lành!"
em cố gắng mỉm cười đáp lại và ôm lấy chiếc túi. thứ khiến em đến cửa hàng không phải là nhu cầu mua đồ tạp hóa, mà là món hàng khác đã luôn làm em suy nghĩ miên man vài đêm trước.
nhưng em hiểu rõ chứ, dẫu sao em cũng là một chú thuật sư, thậm chí chẳng cần phải xét nghiệm để biết đó là sự thật. một cảm giác đau thắt ruột gan dâng lên trong ngực khi cô gái đi qua con hẻm, qua con đường tắt dẫn đến ngôi nhà chung của Nanami và em. trời ngoài kia sắp sửa đổ mưa, mà em lại chỉ đông cứng tại chỗ, mắt dán xuống sàn, cảm thấy nước mắt cay cay quen thuộc trong mắt mình. mọi thứ trở nên kiệt quệ và mù mịt.
y/n biết Nanami sẽ không phản ứng theo cách có thể làm tổn thương em, không phải dưới bất kỳ lời nói hay hành động nào. nhưng thật khó để phủ nhận sự thật rằng nó sẽ khiến cả hai lo lắng. cả em và Nanami đều không có kế hoạch có con sớm, đặc biệt là khi em chỉ mới mười chín và đang dốc hết mình cho công việc nguy hiểm chết người này, là khi mà điều ấy sẽ trở thành điểm yếu của cả hai còn em thì chẳng muốn làm một kẻ ngáng chân. từ lúc bắt đầu mối quan hệ chính thức, anh ấy đã phải mất thời gian để làm quen với nó, để thực sự thoải mái với sự thân mật này, Nanami đã chịu quá nhiều tổn thương và mất mát. em muốn cho anh cảm giác an toàn.
việc đi bộ từ đó về nhà đã làm y/n nôn nao lắm rồi, ấy vậy mà việc chờ đợi kết quả xét nghiệm thậm chí còn tồi tệ hơn. cảm giác buồn nôn cồn cào và cuộn lên trong ruột em khi em ngồi cạnh bồn cầu, vừa mới nôn ra một lúc trước. đã mấy giờ trôi qua rồi chứ?
cô gái tuyệt vọng nhìn lên bồn rửa nơi đặt que thử. những viên gạch dưới chân em lạnh cóng, nhưng em vẫn dán chặt mình vào chúng, để cái lạnh thấm vào da thịt và xương. nhưng cuối cùng em cũng phải đứng dậy.
giờ đây, nỗi sợ hãi bắt đầu hoành hành trong cơ thể em, tâm trí em quay cuồng khi những ngón tay nhanh nhẹn cầm lấy que thử. một làn sương mù xa lạ bao trùm lên mắt, và qua màn sương, y/n nhanh chóng nhận ra rằng mình đang nhìn chằm chằm vào hai vạch đỏ nổi bật trên cửa sổ nhỏ của que thử. sốc. nỗi sợ hãi đột nhiên biến mất và thay vào đó là cảm giác trống rỗng sâu thẳm trong em, thứ mà thậm chí còn đau đớn hơn. nước mắt em lại bắt đầu cay xè và tuôn ra như thác nước, thành từng hạt lớn và rơi xuống bồn rửa. đôi tay lạnh giá nắm chặt mép của nó để giữ ổn định và rồi em quỵ xuống vùi đầu vào đầu gối mình, kết quả bị bỏ dở. em lặng lẽ để cho bản thân khóc, em không thể kìm nén nó lâu hơn được nữa. bình thường Nanami sẽ không về nhà cho đến khuya, còn bây giờ mặt trời vẫn ở cao trên bầu trời.
y/n không dám nhìn mình trong gương sau đó. cất que thử thai dưới lớp áo quần trong tủ, em quyết định nói với Nanami càng sớm càng tốt. giấu anh ấy sẽ chỉ kéo dài nỗi sợ hãi và lo lắng mà thôi, em vừa muốn biết phản ứng của anh ấy sau khi biết tin sẽ ra sao, vừa mong rằng điều này không phải thật, chúa ơi, chỉ có em mới biết mình muốn nói với anh nhiều đến bao nhiêu.
-
khi Nanami về đến nhà, anh cảm thấy lạnh - điều mà anh đã trở nên quen thuộc khi tâm trạng của y/n không tốt, thậm chí hôm nay bé con còn không ra đón anh, cũng chẳng nhảy xổ vào lòng anh mà hôn lấy hôn để. anh lặng lẽ đi qua hành lang, lắng nghe bất kỳ âm thanh nào có thể phát ra, nhưng tất cả những gì anh nghe thấy là âm thanh của sự xáo trộn. đẩy cửa vào, bất ngờ kêu cọt kẹt, một tiếng kêu dài của cánh cửa cũ nát khiến người con gái trên giường giật mình.
"này, là tôi đây, nhóc con.. có chuyện gì vậy..?" anh mắt càng trở nên bối rối
Nanami cảm thấy lo lắng ngay lập tức, anh đã quen với tâm trạng buồn bã và ảm đạm nhưng anh không quen với việc cô nhóc sợ hãi như vậy, đặc biệt là khi ở cạnh anh, trong ngôi nhà chung của hai đứa.
"a, em không nghe thấy chú, em xin lỗi.."
đó là câu trả lời của y/n, vừa dụi mắt vừa tiến vào trong anh, vòng tay ôm lấy eo anh trong cảm giác tuyệt vọng muốn được an ủi. Nanami không ngần ngại ôm lại, áp má vào một bên đầu em trong giây lát. tâm trí chạy hết công suất để cố gắng tìm ra điều gì khiến mèo con cáu kỉnh thường ngày của mình thành ra thế này, nhưng tất cả đều trở nên trống rỗng. hay là do hôm qua không làm bánh ngọt cho em? chưa mua túi mới? chưa cống nộp tiền lương? h-hay do trưa qua nấu ăn dở quá? đúng rồi, con bé chưa ngửi đồ ăn đã nôn mà. mà không, sau đó ẻm vẫn ăn hết. có lẽ nào, là do đêm qua làm nhiều qua nên bé con giận?
"chú, em có chuyện muốn nói với chú"
câu nói khiến ông chú cứng người, nhưng vẫn gật đầu và để y/n dẫn ngồi xuống giường, một cánh tay buông thõng qua đôi vai căng thẳng của em.
tất cả những từ mà cô đã chuẩn bị từ trước đều chết ngay lập tức trên lưỡi em, và nuốt xuống một cách khó khăn, đôi ngươi chỉ nhìn chằm chằm xuống đất, chực trào nước mắt một lần nữa nhưng em cố nén lại.
"e-em..."
y/n đã cố gắng, nhưng tất cả đều như mật đắng trong miệng, chẳng chịu tuôn ra. không được nghỉ ngơi hợp lý, áp lực từ các nhiệm vụ và giờ đây cũng vậy, mọi thứ quá sức với em.
từ tầm nhìn có thể thấy lông mày của Nanami nhíu lại trong sự bối rối và lo lắng.
"có chuyện gì xảy ra sao? em trông xơ xác lắm, em ốm à?"
"không!"
y/n phản ứng hơi nhanh, lắc đầu trước khi hít một hơi thật sâu, thở ra rồi nhìn anh. em cảm thấy thật kinh khủng. anh ấy có vẻ đã quá mệt mỏi và mọi nỗ lực nói với anh ấy về điều đó đều dừng lại. em không thể làm điều này với anh, không phải bây giờ, anh phải nghỉ ngơi. tuần tới, em tự nhủ
"em chỉ... nhớ chú thôi..."
vẻ mặt Nanami chợt nhẹ đi nhưng không mất đi vẻ lo lắng, bối rối. con bé này, rõ ràng hôm qua động chạm thì không cho, làm anh phải dở trò nũng nịu, giờ lại kêu nhớ nhung da diết, anh không thể không cảm thấy có gì đó không ổn.
"tôi cũng nhớ em."
anh đáp lại và kéo cô vào lòng. thở dài trong cảm giác bồn chồn, anh chỉ tập trung vào việc vuốt ve cô nhóc, hy vọng điều đó sẽ làm xua đi cái căng thẳng và lo âu trong em. cả đêm còn lại, cả hai nằm trong vòng tay nhau, nói chuyện nhỏ về những điều ngẫu nhiên, nó làm hai đứa nhẹ lòng và thậm chí quên đi những sợ hãi ban nãy. vào buổi sáng, khi Nanami đang mặc quần áo và y/n, đang nhìn anh với đôi mắt nặng trĩu, anh đến cúi xuống trước mặt và hôn lên trán em. nói với em điều gì đó về việc anh sẽ nhờ Nobara đến chăm sóc. em chỉ gật đầu và cố gắng gạt cơn buồn ngủ khỏi mắt nhìn anh rời đi.
và như đã hứa, khoảng một tiếng sau, Nobara thật sự bấm chuông cửa. cô vào bếp nấu ăn, càm ràm vì tủ lạnh chỉ toàn nguyên liệu nấu bánh ngọt, rồi chải tóc cho em, đôi lúc nói vài câu bông đùa về mối tình chênh lệch tuổi quá nhiều này. nhưng Nobara sự kiệt quệ trong mắt em, và biết là có chuyện gì đó không ổn. cô lựa chọn không hỏi, cô đã quen y/n quá lâu để hiểu rằng em sẽ nói khi mình muốn
-
y/n đã bỏ lỡ việc nhiều nhiệm vụ kể từ khi bắt đầu bị ốm, em được nghỉ vài ngày, không phải là em muốn, mà là không có bất kỳ lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận vì ngay cả Nanami cũng cho rằng người yêu mình không thể chiến đấu trong tình trạng như vậy.
Nobara lại ghé thắm vào giữa ngày, ngay lúc cơn buồn nôn quay trở lại. cảnh tượng cô gái khụy gối trên sàn bếp nôn lấy nôn để làm cô nàng hốt hoảng vô cùng, vội chạy đến đỡ em dậy vào nhà tắm, em hít một hơi đầy không khí khi cuối cùng cảm thấy ruột mình ổn định lại. Nobara ngồi ở cửa phòng tắm, vẻ mặt lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt.
"này, cậu thật sự nên đi gặp bác sĩ đi. chuyện này đã xảy ra nhiều ngày, không tốt chút nào."
em nghe cô nói qua đôi tai ù đi, một cảm giác tĩnh lặng chạy qua người như một hậu quả của việc nôn mửa. đẩy người dậy, y/n đứng trên đôi chân run rẩy, cảm thấy khá hơn một chút nhưng mệt mỏi kinh khủng.
"tớ ổn mà, chỉ là do dạo này đường ruột hơi yếu thôi, cậu đừng làm quá lên thế" bằng một cái gật đầu đáp lại, em, dưới sự giúp đỡ của Nobara, được dìu trở lại sofa.
"thật tình ông chú già này, làm gì cậu thế không biết." cô càu nhàu
"không có đâu, chú ấy đối tốt với mình lắm."
"ừ, biết là tốt, nhưng mà người yêu ốm lại cứ ôm biết bao là nhiệm vụ thế kia."
"đừng nói chú ấy vậy chứ" y/n rũ mắt, thật vô dụng, chú ấy liều mạng đến như vậy trên với đám nguyên hồn mà em lại chỉ vật vờ quanh quẩn trong nhà. càng nói giọng em càng buồn hiu.
"rồi rồi, nằm đó tớ lấy áo cho mà thay. nôn mửa dính hết cả lên người." Nobara giơ tay đầu hàng, từ từ bước vào phòng ngủ. cô mở tủ ra, lựa lựa một lúc thì tìm được chiếc áo phông màu trơn ở dưới chồng áo quần, định đem ra cho em thì chợt nghe tiếng đồ rơi dưới sàn, rơi vào chân cô khiến cô dừng lại. mắt Nobara vì ngạc nhiên. nó khớp như một mảnh ghép, căn bệnh kỳ lạ của em, cuối cùng cô cũng hiểu được. chắc hẳn Nanami không biết, nếu không ông chú già đã không liều mạng trên chiến trường mà bỏ mèo nhỏ của mình ở lại một chắc đâu.
dẫu vậy, Nobara cũng hiểu cho tâm lý cô bạn, cô biết y/n đủ rõ, nhưng khi thấy mọi thứ đang diễn ra, cô quyết định tự mình nói với Nanami. để giảm bớt cho nỗi lo lắng tột độ của em.
y/n đã ngủ thiếp đi lúc cô bước ra, Nobara thở dài, quyết định không làm phiền giấc ngủ hiếm có của bà bầu trẻ tuổi trước mắt.
"cô ngốc này, chuyện quan trọng đến thế thì phải nói tớ biết chứ." nói rồi cô đắp chiếc chăn mềm lên người em, sau đó nhẹ nhàng chốt cửa rời đi trong im lặng
-
Nobara tìm thấy Nanami ngay khi anh đang trên đường về nhà, trên con đường giữa hai ngôi nhà mà y/n gọi là đường tắt. Đột ngột cô dừng chân, ánh mắt nheo lại khi nhìn vào bóng dáng cao lớn đang xách nhiều túi đồ (mà cô đoán, lại là đồ làm bánh ngọt)
"này ông chú. tôi có chuyện muốn nói."
Nobara bắt đầu, ngồi trên gờ mái nhà mà nhìn chằm chằm vào anh, người hoàn toàn không mong đợi sẽ nhìn thấy cô ở đây. nếu nhóc này ở đây, nghĩa là con bé- đôi mắt anh mở to, điều tồi tệ nhất nhanh nhảu nhảy số trong tâm trí.
"nhóc - y/n, con bé có sao không?"
mái đầu vàng thốt lên trước khi kịp nghĩ thêm điều gì khác, hai tay thò ra khỏi túi quần. Nanami cảm thấy hơi thắt lại trong lồng ngực, sự lo lắng dâng lên.
"cậu ấy ổn, nhưng mà cũng chẳng ổn đâu"
cô đáp lại, nhảy từ gờ này sang cửa sổ khác và rồi đáp xuống đất. khuôn mặt có chút giận dữ
"chú thực sự nên xem xét không khí trong ngôi nhà của mình đi, chú sẽ sớm nhận được sự hiện diện nhỏ bé mới mẻ thôi"
Nanami bối rối nay càng lúng túng hơn, ừ, ông chú này hiếm khi bày ra cái bộ mặt ngờ nghệch như này lắm, nên là Nobara không tránh được mà cười trừ
"cái..nhóc đang nói gì vậy?"
anh nhìn cô một cách khó hiểu, ngay cả khi những mảnh ghép từ từ rơi xuống trong đầu anh ấy, anh vẫn chậm chạp xử lý thông tin đầy đủ.
"cậu ấy mang thai rồi, chú à"
-
khi em lần nữa thức dậy, Nobara không còn ở đây, mặt trời cũng đã lặn, em chỉ có thể nhìn thấy vòm mặt trời nhỏ ở đường chân trời. bầu trời được vẽ bằng những màu cam và đỏ ấm áp và rực rỡ. đầu em quay cuồng với vô thức, vẫn chưa nắm bắt được cảm giác tỉnh táo. đôi mắt nhấp nháy uể oải bên cửa sổ phòng ngủ
khẽ hít vào một hơn, y/n cảm thấy chiếc chăn quấn quanh mình. tuy nhiên, Nanami đã không ở đó với em. một cảm giác hoảng loạn nhỏ bao trùm lấy không gian, nhìn xung quanh. tâm trí mơ màng khiến em rơi vào trạng thái điên cuồng và gần như ngay lập tức em thấy mình đang tìm kiếm chiếc que thử thai nơi đã giấu nó.
không có ở đó. nó không có ở đó.
lôi hết áo quần ra ngoài và đẩy giấy tờ sang một bên em vẫn không thể tìm thấy nó. nó không có ở đó.
"y/n."
giọng nói của Nanami vang lên và em quay lại. anh không mặc bộ vét lịch lãm như bình thường , cũng không đeo kính. chỉ đơn giản một chiếc áo sơ mi xám cộc tay ôm lấy dáng người cùng với một chiếc quần thể thao màu đen. anh đưa tay giữ cửa, trên mặt lộ ra một tia lo lắng. môi anh mím lại thành một đường mỏng trước khi anh tiến lại gần y/n và kéo em vào lòng.
chú ấy biết rồi.
một hơi thở run rẩy thoát ra khỏi cổ họng em khi em vẫn đợi người yêu mình lên tiếng trước, nhưng điều đó không bao giờ đến. Nanami chỉ ôm em, vuốt ve lên xuống lưng em, nhẹ nhàng và từ tốn.
"Kento..."
y/n cố bắt đầu, giọng yếu ớt, ôm anh mạnh hơn.
"tôi biết. Kugisaki đã nói điều đó." Nanami trả lời đơn giản, mũi chạm vào mái tóc mềm của em và hít hà mùi hương nữ tính.
"em xin lỗi, chú ơi... em đã định tự mình nói điều đó.. em chỉ không... em không biết phải nói với chú như thế nào vào đêm qua.. em thật sự xin lỗi."
y/n cảm thấy Namami gật đầu với mình, ngân nga đáp lại. và thật ngạc nhiên, dường như anh ấy đang mỉm cười.
"không sao đâu. tôi không giận... tôi hơi ngạc nhiên nhưng tôi không bao giờ có thể giận em được, không phải vì chuyện này đâu.. nên em đừng sợ nữa, bé con."
Kento trấn an, kéo tay ra vừa đủ để ôm lấy hai bên mặt em. nhìn vào đôi đồng tử long lanh mà thấy sự lo lắng cất chứa trong đó đã tan biến tựa bao giờ, sự lo lắng của chính anh cũng vậy. đã ai nói với y/n là ông chú kia đã muốn điều này từ lâu lắm rồi chưa? hẳn là chưa rồi, vì ổng sợ, ẻm mới có mười chín, cách nhau đến tận tám tuổi, nếu ép buộc em thì không khéo em bỏ đi mất. mà giờ thì cả thế giới sẽ biết ẻm thuộc về mình, thậm chí tương lai còn hời được một nhóc y/n phiên bản mini chạy quanh nhà nữa ấy chứ. Nanami đã muốn điều này lâu lắm rồi, vậy nên đêm nào hắn cũng hành em ngất lên ngất xuống.
ngón tay cái thon dài lướt qua gò má em rồi anh cúi người, áp môi vào thái dương em, thật lâu, thật lâu, trầm giọng mà nói.
"em đừng nhận nhiệm vụ nữa, cứ ở nhà, tôi nuôi mẹ con em."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro