Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 40

Uy hiếp

Điền Chính Quốc nhìn bàn tay dính đầy máu của mình, bản thân gã không cảm thấy đau đớn mà chỉ có chua xót. Kim Tuấn Minh vừa bị thương, Trí Mân liền lo lắng chạy đến bên cạnh hắn ta, em thậm chí còn chẳng thèm liếc mắt về phía gã một lần. Mở miệng đóng miệng đều là những lời muốn vạch rõ quan hệ giữa bọn họ. Em vội vàng như vậy, là vì sợ Kim Tuấn Minh hiểu lầm sao?

Vừa rồi sắc mặt em tái nhợt, rõ ràng đã bị lời nói của gã làm cho tổn thương. Dù em luôn tỏ ra mình rất mạnh mẽ không cần người khác đến bảo vệ nhưng nội tâm vẫn luôn yếu ớt dễ bị đâm thủng như vậy.

Gã thật không hiểu trước kia vì sao Trí Mân lại rời bỏ mình, chấp nhận số tiền mà Điền Ngôn đưa. Tuy gã chỉ ở bên cạnh em mấy tháng, thời gian cũng không lâu nhưng gã có thể khẳng định em không phải kẻ tham tiền như mạng. Lí trí muốn đứng về phía em, chỉ là những lời Trí Mân nói với Điền Ngôn vẫn luôn vang vọng trong đầu gã, bảo gã phải làm như thế nào mới tốt đây?

"Tôi muốn một triệu đô, ông có thể cho tôi sao?"

Trong lòng Trí Mân, gã chỉ đáng giá một triệu đô thôi sao? Chính là rẻ như vậy? Thời điểm nghe được lời này, Điền Chính Quốc cơ hồ giận đến mức bóp nát điện thoại nhưng như vậy cũng không thể thay đổi được sự thật rằng em đã thật sự rời đi rồi!

Điền Chính Quốc nhắm mắt lại, cố gắng xua đi những hình ảnh khiến người ta đau lòng đang không ngừng tràn vào đại não. Gã vào trong xe rồi nhấn ga chạy đi, tuỳ tiện để máu chảy theo bàn tay thấm xuống vô lăng.

Xe dừng lại cách nhà của Trí Mân khoảng mấy mét, chỉ thấy Kim Tuấn Minh đang nói chuyện gì đó với dì Liên, thân ảnh mà gã muốn nhìn đến cũng không có xuất hiện.

Đợi Kim Tuấn Minh lái xe đi rồi, Điền Chính Quốc mới đến bấm chuông. Hôm nay, gã nhất định phải đem Trí Mân trở về, cho dù là phải uy hiếp em. Gã không thể chấp nhận việc Trí Mân cùng người khác thân mật thêm một phút nào nữa.

Dì Liên nghĩ là Tuấn Minh quên cái gì nên quay lại tìm bà, khi mở cửa nhìn thấy Chính Quốc thì đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó khuôn mặt hiền hoà chợt trở nên khó coi.

"Điền Gia các người lại đến đây làm gì?"

Tuy không được chào đón nhưng trên mặt Điền Chính Quốc vẫn bình tĩnh không biểu hiện bất kì biểu tình kì, lạnh nhạt hỏi:

"Trí Mân ở đâu? Thưa dì"

"Cậu hỏi làm gì? Chúng tôi không chào đón người của Điền Gia, mời đi cho!"

Dì Liên hừ một tiêng, ánh mắt hận không thể khoét mấy lỗ lên trên gương mặt đẹp đẽ của người đối diện. Nếu không phải tại người này, Trí Hiền sao có thể xảy ra chuyện? Còn nhớ nó đêm nào ngủ cũng gặp ác mộng! Trí Mân cũng vì nhà họ Điền mà phải bỏ ra nước ngoài suốt mấy năm trời. Hiện tại, đứa trẻ này vừa trở về chưa được bao lâu liền bị chọc tức, suýt chút nữa ngất xỉu, tâm trạng mới ổn hơn một chút, Điền Gia đã tìm đến tận cửa rồi! Ai biết được nếu để Chính Quốc gặp Trí Mân thì cháu bà sẽ lại gặp chuyện kinh khủng gì?

"Phiền dì nói với Trí Mân, giấy ly hôn tôi vẫn chưa kí. Nếu em ấy vẫn từ chối gặp, vậy tôi sẽ rời đi"

Điền Chính Quốc chậm rãi nói, âm giọng cũng không còn mang theo khí tức áp bách người khác nhưng lại làm dì Liên giật nảy.

Bà vội vàng trở vào nhà, lát sau đã thấy Trí Mân khoác áo mỏng đi ra, trên khuôn mặt xinh đẹp phủ kín băng sương và tức giận.

Em chưa bao giờ nghĩ sẽ cùng Điền Chính Quốc một lần nữa bắt đầu lại, khi đó ly hôn liền không vướng bận gì nữa. Nhưng người tính không bằng trời tính, vận mệnh của bản thân có lúc nào là do mình quyết định đâu.

Ánh mắt sâu thẳm của Trí Mân trừng Chính Quốc, chân mày nhíu chặt lại.

"Anh nói mình chưa kí giấy kết hôn là có ý gì?"

Điền Chính Quốc đúng cách em một cái cống sắt, nhìn khuôn mặt kiều mị của em, nội tâm bắt đầu đấu tranh dữ dội. Hoặc là mặc kệ em hận gã, mạnh mẽ giữ em lại, hoặc là mất em mãi mãi. Gã nghĩ, có lẽ mình đã quyết định từ khi nhìn thấy em ở bên cạnh Kim Tuấn Minh. Hắn ta chậm trễ chưa kết hôn với Trí Mân, như vậy cũng tốt, gã có thể nhân cơ hội này mà chen chân vào. Gã biết bản thân mình ích kỉ lại ngang ngược nhưng gã có thể đánh đổi hết thảy, chỉ cần không để Trí Mân lọt vào tay kẻ khác.

Gã cúi đầu nhìn em, lời nói mang theo hàng ý:

"Nói như thế nào thì chính là như vậy. Nếu bây giờ kí giấy li hôn, vậy Quốc Mẫn..."

Trí Mân vừa nghe đến tên con trai, mặt mũi lập tức trắng thêm mấy phần, run rẩy siết chặt nắm tay.

"Anh muốn làm gì? Quốc Mẫn là con trai của tôi và Kim Tuấn Minh! Anh lấy quyền gì muốn cướp thằng bé?"

Mặc dù em nói như vậy nhưng vẫn hiểu rõ tài lực của Điền Chính Quốc, muốn cướp một đứa trẻ trong tay em hẳn là không khó, huống chi gã nói giấy li hôn bản thân vẫn chưa kí. Nếu để gã có cơ hội tiếp xúc vớI Quốc Mẫn, vậy chỉ sợ việc thằng bé là con của gã sẽ bị phát hiện. Đến lúc đó cho dù là Kim Tuấn Minh, cũng khó lòng cản được.

"Em và Kim Tuấn Minh vẫn chưa kết hôn, đúng không? Vì sao đã có một đứa trẻ ba tuổi còn chưa chịu kết hôn? Mặc kệ lí do là gì, thì hiện tại cũng không kịp nữa"

Trí Mân bắt đầu cảm thấy sợ hãi, con người này quá nham hiểm, vậy mà dám uy hiếp em.

"Rốt cuộc anh muốn gì?"

Chính Quốc nhìn em bày ra dáng vẻ phòng bị, giống như con nhím xù lông thì không khỏi khó chịu. Gã đáng sợ như vậy à?

"Tôi muốn em trở về bên cạnh tôi"

"Không được!" 

Em không muốn trở lại căn biệt thự đó nữa, nơi đó có quá nhiều kỉ niệm giữa hai người, trái tim em chỉ sợ không chịu nổi mà rách mất! Hiện tại nếu quay về, nói trắng ra chính là một lần nữa bị gã giam lòng?

"Nếu em không thì thôi"

Điền Chính Quốc đột nhiên nói lời này, không những không khiến em yên lòng mà lại thêm bất an. Quả nhiên, chỉ thấy người đói diện nâng cao khoé môi, tà tứ cười.

"Không phải còn có Quốc Mẫn sao?"

"Anh" Trí Mân cắn môi, giận đến run người nhưng lại không biết nên mắng cái gì, vạn nhất gã thật sự mang con trai em đi thì phải làm sao đây?

Liếc mắt nhìn Chính Quốc, tròng mắt tràn ngập ghét bỏ cùng xa cách khiến cho nam nhân không nhịn được phát ra hơi thở lạnh lẽo, âm thanh từ tính chậm vang lên:

"Tôi không muốn phí thời gian, ngày mai nếu em không mang đứa trẻ kia đến nhà tôi thì tôi sẽ đem thằng bé đi"

Lòng ngực Trí Mân phập phồng theo từng câu từng chữ của Chính Quốc, mắt đen sáng có thần nhìn thẳng vào gã, lửa giận ngùn ngụt bốc lên.

"Điền Chính Quốc! Anh nên biết mình đang làm gì! Nếu anh dám động đến một sợi tóc của thằng bé, tôi nhất định sẽ liều mạng với anh!"

Nam nhân tuấn mĩ cong khoé môi càng cao nhưng đáy mắt lại không có chút ý cười nào.

"Em yên tâm, tôi sẽ xem thằng bé như con trai ruột của mình, sẽ không để nó chịu thiệt thòi"

Trí Mân mệt mỏi khép hờ mắt lại, không thèm nói lời tiễn khách, trực tiếp xoay người đi vào trong, chỉ để lại cho nam nhân một bóng lưng cô độc.

Chẳng phải gã đã tìm đến người khác để thoã mãn bản thân rồi sao? Vì cái gì còn tiếp tục dây dưa với một người đã gần ba mươi như em? Tuy nói cũng có chút nhan sức nhưng những người mà gã từng tiếp xúc có ai là kém cỏi sao? Người mẫu, diễn viên, ca sĩ nổi tiếng, mỹ nữ mỹ nam ai nào mà không có?

Em có thể không quan tâm bản thân mình nhưng nếu liên quan đến con trai mình thì em không thể làm ngơ được. Người như Điền Chính Quốc, lời đã nói ra thì có đến tám phần nắm chắc thực hiện được, nếu ngày mai em thật sự không đến, gã chắc chắn sẽ có cách cướp Quốc Mẫn đi.

Lúc em vào bếp lấy nước, thấy dì Liên và Trí Hiền đang lo lắng nhìn theo mình, đành cúi đầu nói:

"Không có việc gì đâu, dì với em đi ngủ trước đi, ngày mai con sẽ đưa Quốc Mẫn đến nhà riêng một thời gian"

Dì Liên tuy không hiểu rõ về Điền Chính Quốc lắm nhưng nếu gã đã tới, làm sao sẽ không có việc gì? Bà rũ mi mắt, khẽ thở dài một hơi rồi nói:

"Trí Mân, con đừng gạt dì nữa, nếu có chuyện thì phải nói ra cho dì và em con biết chứ"

Trí Hiền cũng không nhịn được đỏ mắt.

"Có phải anh ta muốn cướp Quốc Mẫn không? Anh ta biết thằng bé là con mình rồi sao?"

"Anh ta vẫn chưa biết"

Trí Mân lắc đầu, dáng vẻ mười phần mệt mỏi.

"Anh ta vẫn nghĩ Quốc Mẫn là con của anh và Kim Tuấn Minh, nhưng mà anh ta đúng là muốn cướp thằng bé"

Em không thể để con trai rơi vào tay của ác lang kia được, Điền Chính Quốc có thể giữ lời hứa chăm sóc tốt cho thằng bé sao? Một  lần thất tín vận lần bất tin. Em không còn tin tưởng người đàn ông kia nữa.

Trí Mân trò chuyện với dì và em một lát, sau đó trở lại thu xếp vài bộ đồ, mắt vẫn thỉnh thoảng liếc đến đứa trẻ đang nằm ngủ trên giường, đôi môi nhỏ xinh chép chép vài cái rồi lật người bò dậy, cặp mắt to tròn mơ màng nhìn em.

"Đánh thức con rồi sao? Xin lỗi bảo bối"

Trí mân dừng lại động tác trên tay, để va li vào trong góc rồi đi đến ôm lấy thân hình nho nhỏ của nhóc trai.

Phác Quốc Mẫn cọ đầu vào ngực em, lẩm bẩm mấy chữ không rõ ràng, sau đó tiếp tục nhắm mắt lại, bàn tay gắt gao nắm lấy áo em không buông.

Trí Mân thỏ dài một hơi, đưa tay vuốt mái tóc mềm mượt của cậu bé, dù vậy nhưng nằm cả đêm cũng không tài nào ngủ được. Thấy bên ngoài ánh nắng đã bắt đầu chiếu rọi xuống, trong lòng trầm đi rất nhiều.

Em không biết phải nói chuyện với Kim Tuấn Minh như thế nào, mặc dù cũng nghĩ đến việc nhờ hắn giúp đỡ nhưng lại ngại phải phiền đến Kim Gia. Nói không có cảm tình với Tuấn Minh là giả, bởi vì những năm qua hắn đối với em và Quốc Mẫn vô cùng tốt, lại còn kiên nhẫn ở bên cạnh bọn họ suốt mấy năm trời, sự nghiệp cũng không màng. Trước kia hắn từng dính scandal dây dưa cùng người đã có con là em, nhưng hắn lại chẳng thèm đính chính, còn công khai dưa đón Quốc Mẫn. Mặc dù sau này scandal kia đã bị dẹp xuống nhưng em nhớ rõ khoảng thời gian đó hắn cũng bị dư luận phỉ nhổ rất nhiều. Kim Tuấn Minh có gia sản ở trong nước và cả ngoài nước, tất nhiên sẽ không thèm để ý đến miệng lưỡi của những người vô công rỗi nghề kia. Hắn không quan tâm không có nghĩa em cũng vậy.

Kim Tuấn Minh dạo gần đây đã có ẩn ý muốn cùng em kết hôn, Trí Mân cũng suy tính cho tương lai của Quốc Mẫn, nghĩ xem có nên đồng ý hay không. Kim Gia không giống như Điền Gia quan trọng đến vấn đề con cháu, chỉ cần con trai họ hạnh phúc thì bọn họ sẽ ủng hộ đến cùng. Lúc đang do dự, Điền Chính Quốc lại tìm đến.

Chẳng lẽ ý trời đã định em không thể thoát khỏi gã. Sao có thể trêu chọc người khác như vậy chứ.

Trí Mân vuốt nhẹ gò má trắng mềm của Quốc Mẫn, cúi đầu hạ xuống mặt con trai một nụ hôn chào buổi sáng.

"Bảo bối, dậy thôi"






----------------------------------------------------

ú ù ui, các tình yêu của tôi ơiiii, chỉ ít phút nữa là được 1k vote gòi nè, và đạt 10k lượt đọc rồi. Thật sự cảm ơn mấy pồ nhiều lắm, nhờ có mọi người mà mới có ngày hôm nay đó🥺 Và bây giờ chúng ta nên về nhà và uống mười thùng biaaa🥳 140722

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro