Chương 39
Minh, anh mệt rồi
Liên tục mấy ngày liền, Điền Chính Quốc cho người theo dõi Trí Mân cùng Kim Tuấn Minh, thu tới tay vô số hình ảnh chướng tai gai mắt. Nắm tay, ôm ấp, thậm chí hôn cũng có, khiến cho khí tràng quanh thân gã mỗi lúc một đáng sợ. Người đã phục vụ gã nhiều năm như quản gia Kim cũng không chịu nổi mà tránh ra chỗ khác, bởi vì chỉ cần lại gần Chính Quốc một chút lại cảm giác xung quanh trở nên u ám, rợn người lạ thường.
"Ông chủ, họ Tô lại bắt đầu ngứa ngáy tay chân"
Quản gia Kim cúi thấp đầu báo cáo, không dám nâng mắt nhìn thẳng Điền Chính Quốc. Tính tình của ông chủ dạo gần đâu không được tốt lắm, nhân viên trong công ty cũng bị ép tăng ca liên tục mấy ngày rồi.
Điền Chính Quốc khép hờ hai mắt, bộ dạng ưu nhã, giọng nói lại tràn ngập nguy hiểm:
"Nếu Tô Gia không muốn có chỗ đứng trên thương trường nữa thì giúp bọn họ thu xếp một chút đi"
Quản gia Kim nhận lệnh lui xuống, thầm nghĩ tên Tô Thái Viễn kia sao lại có đầu óc như vậy? Trước đây bị giáo huấn qua một lần vẫn chưa biết rút kinh nghiệm, bây giờ thì hay rồi, chọn ngay lúc tâm trạng của Chính Quốc đang tệ hại mà chơi xấu với công ty của Trí Mân.
Lại nói, ông thật sự ngưỡng mộ người kia, dù rời bỏ Điền Chính Quốc là không đúng nhưng năng lực làm việc lại không sai, trong vòng ba năm liên phát triển một công ty bất động sản vừa thành lập lên đến mức có sức ảnh hưởng đến những quái vật khác trong ngành. Cái này không chỉ cần năng lực, sự kiên nhẫn, mà còn cần cả một chút liều lĩnh cùng may mắn.
Ông nghe cấp dưới báo lại, biết rằng Trí Mân đang ra sức tìm người nhưng cụ thể là ai thì lại không rõ ràng lắm.
Trí Mân đúng là đang lên kế hoạch xử lý những kẻ trước kia đã từng gây ra những tổn thương cho Trí Hiền. Trước kia bọn chúng được Điền Ngôn che chở nên em không thể làm được gì, nhưng bây giờ thì khác rồi.
Việc kiện lũ người này gần như bất khả thi, bởi vì chúng làm việc rất cẩn thận, không để lại chút dấu vết nào hoặc nói Điền Ngôn đã giúp chúng xử lý những thứ đó. Lại nói, khi phạm tội, chúng đang ở độ tuổi vị thành niên, có kiện cũng tốn công vô ích. Trí Mân suy tính kĩ càng, cuối cùng chọn phương án ra tay trong tối, dùng tiền thuê người khác xử lý. Giết người? A, không không, em không làm thế nhưng có những loại thủ đoạn còn tàn nhẫn hơn việc cướp đi sinh mệnh của chúng! Tỉ như, cắt cái nòng pháo cách mạng của chúng?
Đừng trách Trí Mân tàn nhẫn, mà hãy tách bọn chúng dám làm ra chuyện dơ bẩn đó với Trí Hiền trước!
Trí Mân cười nhẹ, nắm chặt giấy tờ trên tay, địa chỉ của ba kẻ kia đã thu được, hiện tại chỉ cần một thời điểm thích hợp để tay mà thôi.
Em đem giấy tờ nhét vào trong hộc tủ, sau đó khoá lại cẩn thận rồi ra ngoài. Lúc này vừa ra khỏi công ty, Trí Mân liền lái xe đi mua vài cái bánh ngọt mang về cho em trai và Quốc Mẫn, riêng dì thì không thích ăn vặt lắm.
Thời điểm về đến nhà, Trí Mân nhìn thấy một chiếc xe thể thao quen thuộc, không khỏi cười khổ. Kim Tuấn Minh đúng giờ lại đến chơi với nhóc con nhà em, thật sự là nam nhân kiên nhẫn. Nghĩ đến mấy năm nay qua Kim Tuấn Minh thật tâm cố gắng, trong lòng không hiểu sao biến thành một mảng mềm mại.
Em đem bánh vào nhà, vừa lúc Kim Tuấn Minh đang ngồi ở phòng khách ôm Quốc Mẫn dạy thằng bé đọc chữ, hai người cười đùa vui vẻ, mười phần hài hoà.
"Về rồi sao?"
"Appa! Daddy mua cho con xe cứu hoả!"
Nhìn thấy Trí Mân, cả hai lập tức mở to mắt, Quốc Mẫn bị ngọng, đến giờ vẫn chưa phát âm được một số từ, nghe vào trong tai lại đặc biệt dễ thương.
Trí Mân đặt thức ăn lên bàn, chớp chớp mắt nhìn con trai.
"Là cứu hoả, chú Minh mua cho con sao?"
"Dạ! Appa, chú Minh nói nếu con gọi chú là daddy thì sẽ càng cho con nhiều kẹo"
Phác Quốc Mẫn ngây thơ vô tội ôm bịch kẹo chìa ra trước mặt appa nó, hại người đàn ông nào đó ho lên khù khụ, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào Trí Mân.
"Em lại dụ dỗ con nít bằng mấy cái trò này sao?"
Trí Mân rõ ràng có chút không vui trước hành động này của Kim Tuấn Minh, hắn cũng hiểu nên chỉ im lặng nhận lỗi, mắt long lanh chẳng khác gì cún con nhìn em.
"Anh đến công ty làm gì vậy? Không phải nói thời gian này sẽ nghỉ ngơi sao?"
Hắn giả vờ lẳng sang chuyện khác, chỉ thấy Trí Mân duỗi duỗi người ngồi nói:
"Ừ, thời gian này sẽ nghỉ một chút. Chẳng qua có việc gấp nên không thể không đến. Trí Hiền và dì đâu?"
Trong nhà vắng lặng quá mức, bình thường Trí Hiền chắc chắn sẽ không để cho Kim Tuấn Minh được yên tĩnh như thế này.
"Bọn họ đi ăn cùng Thái Hanh rồi, em ở đây chờ anh trở lại để cùng đi ra ngoài" Kim Tuấn Minh mỉm cười, nhón tay thon dài duỗi ra đem mấy thứ Trí Mân mua cầm tới tay, chuẩn bị mang vào bếp.
Chỉ qua mấy ngày, hắn đã quen thuộc căn nhà này đến mức biết đồ đạc trong bếp nên sắp xếp như thế nào.
Trí Mân cởi áo khoác ngoài ra cầm trên tay, sau đó lẩm bẩm:
"Hôm nay ăn bên ngoài? Vậy chờ một chút, anh phải đi tắm"
Kim Tuấn Minh cũng không nói thêm cái gì, ôm Quốc Mẫn lên rồi mang thức ăn vào phòng bếp, lát sau bên trong liền truyền ra tiếng cười khanh khách của trẻ nhỏ.
Kim Tuấn Minh cứ nghĩ em tắm rửa chuẩn bị không mất một tiếng cũng phải nửa ngày thế mà lại không như hắn nghĩ.
"Nhanh vậy sao?"
Kim Tuấn Minh lẩm bẩm, sau đó lại trở thành tài xế riêng chở hai ba con đến nhà hàng kiểu Pháp trong thành phố nếm thử món ăn mới.
Trí Mân được hắn kéo ghế cho, bởi vì mấy ngày này chung đụng nhiều nên rất tự nhiên mà ngồi xuống, Quốc Mẫn cũng được đãi ngộ như appa nhà mình.
Đợi cho bọn họ an vị xong, Kim Tuấn Minh mới phất tay bảo người đem các món ăn đã đặt sẵn mang lên. Trong lúc lơ đãng nhìn thấy người đối diện nhìn chằm chằm ra ngoài cửa kính, hắn khẽ thở dài một hơi. Đối với em, hắn dường như chỉ là một người bạn, một người em trai tốt mà thôi. Cho dù em đồng ý hẹn hò với hắn nhưng tâm của em rõ ràng vẫn còn đặt trên người của tên họ Điền kia.
Bọn họ xứng đôi vừa lứa, vậy nhưng Trí Mân chỉ bị động thừa nhận hắn gần gũi, chứ chưa một lần tỏ thái độ yêu thích với hắn. Em chấp nhận hắn chẳng qua là vì Quốc Mẫn mà thôi...
Nhưng cho dù là vậy, cho dù rất hèn hạ, Kim Tuấn Minh vẫn muốn dựa vào tiểu bảo bối mà có được sự chú ý của Trí Mân. Hắn yêu em không phải từ cái nhìn đầu tiên, không phải loại tình yêu sét đánh, mà là trải qua mưa dầm thấm lâu. Hắn thích em vì sự kiên cường trong cuộc sống, sự bình tĩnh và bản lĩnh trong công việc, còn có dáng vẻ dịu dàng khi ở bên Quốc Mẫn.
"Trí Mân, anh ghét em sao?"
Kim Tuấn Minh hiếm khi lộ vẻ cười yếu ớt, khiến trái tim nhỏ của Trí Mân đập nhanh hơn một chút, em đối với hắn quá lạnh nhạt, quá vô tình, cho nên dần dà sinh ra áy náy.
"Không. Anh không ghét em"
"Vậy là thích?" Kim Tuấn Minh hỏi.
Trí Mân nghe vậy liền suy nghĩ một chút về cảm giác của mình đối với hắn.
"Không ghét, cũng không hẳn là thích. Khi ở bên cạnh em, anh thấy thoải mái, cũng vui vẻ nhưng không có rung động. Thật xin lỗi.."
Trí Mân cũng không thể dối lòng mình, mấy ngày qua mặc dù cùng chung một chỗ với Kim Tuấn Minh rất tốt nhưng biết làm sao được khi em không có cảm giác kia.
Kim Tuấn Minh vẫn duy trì nụ cười trên môi.
"Không sao, tình cảm có thể bồ dưỡng dần dần"
Đang lúc nói đến đây, phục vụ đã bưng đồ ăn lên, mùi thơm nhẹ nhàng tản ta trong không khí, khiến Quốc Mẫn chảy cả nước miếng. Trí Mân đưa khăn giấy qua lau cằm cho con trai, nháy mắt liền cười rộ lên.
"Không có tiền đồ, bảo bối sao con lại tham ăn như vậy?"
Kim Tuấn Minh còn chưa kịp trêu thằng bé, khoé mắt đã nhìn thấy một bóng người cao lớn đi về phía bọn họ. Người đàn ông dừng lại sau lưng Trí Mân, sau đó chuyển hướng sang bàn bên cạnh mà ngồi.
Trí Mân nghe mùi hương cà phê quen thuộc thoang thoảng bên cạnh mình, không nhìn cũng biết là ai! Gã tới đây chắc là trùng hợp thôi nhỉ?
Điền Chính Quốc vắt chéo chân, ngón tay đặt trên mặt bàn rõ ra từng nhịp đều đặn. Mỗi lần gã xuất hiện, em lại bắt đầu mất khống chế với thân thể mình, tự sinh ra cảm giác giận dữ, lại có chút nhớ, hỗn tạp như một mớ dây thừng bện loạn vào nhau.
Trí Mân chợt đứng lên, hướng Kim Tuấn Minh nói:
"Anh vào nhà vệ sinh một chút"
Nói xong không đợi hắn trả lời mà đi thẳng, để lại hai người đàn ông nhìn nhau. Cả hai đồng thời thả ra khí thế, ở nơi mà không ai nhìn thấy bắt đầu điên cuồng giao tranh.
Kim Tuấn Minh đưa tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ của Quốc Mẫn, âm thầm ghim cho Điền Chính Quốc một đao.
"Đi ăn một mình thế này không buồn sao?"
"Không cần Kim thiếu quan tâm"
Điền Chính Quốc nói, sau đó nhìn xuống khuôn mặt đáng yêu của đứa trẻ, thấy nó cũng đang quan sát mình rất kĩ.
Chỉ thấy gã âm thầm nói với Kim Tuấn Minh:
"Ra ngoài đi"
Lúc Trí Mân quay trở lại bàn ăn đã không thấy Điền Chính Quốc đâu, thầm thở ra một hơi. Mà lúc này Kim Tuấn Minh đang chờ Trí Mân, thấy em ngồi xuống liền nói:
"Em ra ngoài một chút, anh cho Quốc Mẫn ăn trước đi"
Trí Mân không hỏi nhiều, thấy ôn thần họ Điền đã đi, mà thức ăn trên bàn cũng toàn là đồ tốt, động đũa bắt đầu vỗ béo con trai cưng của mình.
Em cứ nghĩ Kim Tuấn Minh ra ngoài một lúc sẽ trở về, ai ngờ được nửa tiếng trôi qua vẫn không có động tĩnh gì. Trí Mân nhăn mày, ôm Quốc Mẫn đi ra cửa nhìn xem, kết quả nhìn đến hai thân ảnh cao lớn đang không ngừng đấm đá nhau ở trong bãi đỗ xe. Cái này...bọn họ có phải con nít không vậy?
"Dừng lại"
Nghe được tiếng kêu, hai người mới khựng lại. Dưới ánh đèn, áo ngoài của cả hai đều xốc xếch, tóc hơi rối một chút, bên khoé môi của Kim Tuấn Minh còn vết máu chưa kịp khô.
Trí Mân chạy nhanh đi tới bên cạnh Kim Tuấn Minh, lo lắng nhìn khuôn mặt tuấn mĩ có vết bầm của hắn mà mắng:
"Em bị thần kinh à? Bao nhiêu tuổi rồi còn đánh nhau như vậy?"
Trí Mân tìm khăn giấy nhưng chiều cao chênh lệch, lại ngược sáng nên đành kéo đầu hắn xuống một chút. Động tác nhẹ nhàng lau lên khoé môi bị rách của Kim Tuấn Minh, Quốc Mẫn cũng lo lắng ở bên cạnh ôm bắp đùi hắn.
Điền Chính Quốc kéo lại cổ áo, nhìn một màn trước mắt mà cười khổ. Gã đúng là điên thật rồi mới cùng Kim Tuấn Minh động thủ! Bọn họ vốn có thể ở trên thương trường đấu đá lẫn nhau phân cao thấp, nhưng lại chướng mắt muốn đem đối phương đập một trận. Gã đánh rất sướng tay, lại quên mất Trí Mân vẫn còn ở đây.
Trái tim như có ai hung hăng nhéo một cái, Điền Chính Quốc nhìn khuôn mặt đắc ý của Kim Tuấn Minh mà không hiểu sao lại muốn đánh thêm. Bất quá gã vừa bước tới một bước, Trí Mân đã xoay dầu nhìn qua, môi mím nhẹ.
"Rốt cuộc anh muốn làm gì?"
Điền Chính Quốc nhìn sâu vài mắt em, chậm rãi mở miệng, chỉ nói đúng hai chữ:
"Tìm em"
Trí Mân nghe vậy, mặt cũng hơi đỏ lên nhưng là vì tức giận, nghĩ tới những ngày mình lê lết ở Mỹ, nhớ đến ký ức vẫn luôn ám ảnh mình suốt thời gian quan, chợt cười lạnh một tiếng:
"Chuyện của chúng ta kết thúc rồi, anh còn định chạy tới trêu đùa tôi nữa sao? Anh cảm thấy tôi vẫn còn là người ngu ngốc tin vào lời hứa của anh sao? Từ bốn năm trước, chúng ta đã là người xa lạ rồi!"
"Kim Tuấn Minh cho em bao nhiêu, tôi có thể trả gấp mười lần, chỉ cần em chịu quay về!"
Điền Chính Quốc bị cảm giác nhớ nhung tra tấn tinh thần sắp điên rồi, nói ra lời này hoàn toàn không nghĩ đến hậu quả! Em ở ngay trước mắt gã, tưởng chừng đưa tay ra liền có thể chạm tới nhưng lại không thể! Đây là loại cảm giác khó chịu đến nhường nào?
Sắc mặt Trí Mân hơi tái nhợt, run rẩy nói:
"Anh cũng giống như Triệu Thanh Liên, cho rằng tôi là loại người đê tiện rất thích tiền sao?"
Em cảm thấy lồng ngực như bị ép chặt, chỉ có thể thở ra mấy hơi khó nhọc, muốn bộc phát lại không thể. Nơi này còn có Quốc Mẫn, Trí Mân nhắm chặt mắt lại, ả người lung lay tựa vào trong lòng Kim Tuấn Minh. Mỗi lần em bị kích động thì đầu sẽ choáng váng, lúc này cũng không ngoại lệ.
Quốc Mẫn thấy ba mình sắc mặt trắng xanh, sợ hãi kêu lên: "Appa!"
Kim Tuấn Minh đưa tay ra cho Trí Mân vịn vào, em chịu đựng cơn đầu đang kéo tới, liếc mắt nhìn người sau lưng.
"Tuấn, anh mệt rồi"
Hắn hiểu ý đỡ em vào xe, Quốc Mẫn cũng ngoan ngoãn chạy theo bên cạnh.
Điền Chính Quốc siết chặt nắm tay, một đấm hạ xuống trên kính xe, máu tươi lập tức bắn ra từ kẽ tay. Em không phải là vì tiền mà rời bỏ gã hay sao? Gã vẫn còn nhớ rõ đoạn clip quay lại cảnh em đòi một triệu đô từ Điền Ngôn, sau đó không chút nghĩ ngợi mà đặt bút xuống ký giấy ly hôn! Gã tuy thất vọng, phẫn nộ lại đau lòng nhưng vẫn một mực tìm kiếm em, sẵn sàng tha thứ cho Trí Mân. Cuối cùng, bởi vì thấy em vui vẻ bên cạnh người khác mà không nhịn được buông lời cay độc với em!
--------------------------------------
không sợ na8 quá đẹp chỉ sợ na8 quá tốt🙃
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro