Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

23 : Để anh cho em những phím đàn

Sau bữa ăn, Jeon Jungkook cũng hoàn toàn thể hiện như một người đàn ông thành thục trong việc nội chợ. Hắn thậm chí còn không để Go Eunchae động vào một chiếc bát. Chẳng hiểu từ cái động lực mơ hồ nào, hắn càng thấy vui vẻ ngay cả khi phải đứng rửa bát như người giúp việc chính hiệu.

"Anh thật sự cứ chiều em thế sao?" Eunchae tiến đến bên cạnh hắn, với tay xuống bồn chỗ đống bát đũa đã được rửa qua bằng xà phòng. "Để em rửa nước cuối cho."

"Không, không cần. Em ra ngoài phòng khách ngồi đi. Để đó anh làm cho." Jeon Jungkook vội ngăn Eunchae, khóe miệng thì lúc hạ lúc lên như thúc giục. Chỉ là cô vốn không có cái tính nhẫn nại, hai mắt đã dán chặt vào hắn với nét mày khó khăn.

"Anh tại sao phải thể hiện như vậy? Em không thể cứ ăn không rồi để đó được. Em dù sao cũng đang ở nhờ nhà của anh nữa."

"Ai cho em ở nhờ?" Jeon Jungkook dừng lại với đống bát đũa, hai tay đeo găng cao su vẩy qua lớp nước còn đọng lại. Hắn quay đến đối diện cô, hất cằm hỏi lần nữa. "Anh có nói thế à?"

"Vậy ý anh là anh muốn đuổi em đi?"

"Không, chỉ là anh nghiêm túc muốn để em ở đây. Tại sao em lại nghĩ rằng anh đang cho em ở nhờ, em hoàn toàn có thể ở mãi mà. Đến già cũng được."

Mái tóc cô giờ đã khô lại, loáng thoáng qua vài sợi xoăn xoăn trước hàng mi cong. Cô thấy hắn cười tươi, thực chất lại có gì đó khó nói trong lòng. Eunchae nghĩ đến việc sống chung quả thật phù phiếm không thực, huống hồ những ngày tháng của cô khi bên cạnh Kim Woo Bin đã hoàn toàn được khắc họa là chốn địa phủ ai oán. Eunchae không chắc, cô có chút gì đó sợ. Ngày trước, việc sống chung với những người đàn ông chóng vánh bước qua cuộc đời của mẹ ruột cũng là thường xuyên. Chưa một ai trụ được thời gian dài, họ có những cuộc cãi vã, bạo hành hay thậm chí là muốn giết chết đối phương bằng những con dao nhà bếp đã bị rỉ sét.

Cô sợ rằng đến một ngày không xa, giống như một lời nguyền xui xẻo đeo bám trên vai, là một gánh nặng đã được định mệnh an bài và Eunchae chỉ là con người nhỏ bé chẳng thể chống trọi.

"Anh muốn ở chung với em sao?"

Eunchae tròn mắt, cả người thậm chí đã cứng đơ. Cô biết trông mình lúc này có vẻ rất khó để nhìn nhận, như một đứa vô gia cư không nơi nương tựa và Jeon Jungkook là người duy nhất.

Hắn im lặng, từ từ cởi bỏ đôi găng tay cao su vẫn đang đeo. Tiến những bước chậm rãi đến đối diện Go Eunchae, bàn tay to lớn của hắn ôm trọn hai bên má xương xương. Nâng niu những vết đồi mồi điểm trên làn da, Jeon Jungkook đắm đuối ngắm nhìn từng chút một, dù là thứ nhỏ bé nhất nhưng cũng đã tạo nên một người con gái thay đổi theo năm tháng trớ trêu - người mà trước sau ra sao, Jeon Jungkook vẫn một lòng yêu thương.

"Anh biết em đang cảm thấy điều gì nhưng Eunchae à..." Hắn nhẹ giọng nhất, tất cả như cố xoa dịu sự uất ức đang tràn ngập cõi lòng vất vưởng nhiều bất công kia.

"Em đã nghe câu nói này chưa? Cuộc đời giống như một chiếc đàn piano, phím trắng là hạnh phúc và phím đen thì ngược lại. Chúng là đau khổ, bất hạnh xung quanh ta. Nhưng cần phải có hai thứ này, một bản nhạc trọn vẹn mới được thể hiện. Cuộc sống cũng thế, em phải có những đau khổ, có cả hạnh phúc mới là cuộc sống. Chỉ là thời gian qua em đã vất vả nhiều rồi. Để anh dành cho em những phím đàn trắng, được không?"

Kì thực, cô vẫn luôn tự hỏi trên đời tại sao lại tồn tại một kẻ như Jeon Jungkook. Một kẻ mà cô cứ ngỡ sẽ chẳng bao giờ xuất hiện, hắn đã yêu cô, hắn bao bọc cô và cho cô thứ bản thân có nằm mơ cũng không thể gặp được. Nhưng Go Eunchae, làm sao dễ dàng trong phút giây của sự việc thảm khốc kết thúc không một cái kết hoàn chỉnh, cô lấy gì để chắc chắn đã vứt bỏ được sự bi quan đang ăn mòn thể xác? Có lẽ, đó chỉ là điều bất khả thi, tâm thế của cô luôn nhận đả kích, không thể lành lặn. Hoàn toàn là không thể...

Cô đứng ở đây, dưới chân là sàn nhà dường như bị trí tưởng tượng của một kẻ loạn thần mà nhấp nhô không ngừng. "Em...em sẽ ra ngoài phòng khách đợi anh."

Nói rồi, Go Eunchae thẳng thừng gạt bỏ sự quan tâm sâu sắc của hắn. Cái bóng lưng gầy u uất và những vết tím lộ rõ dưới bắp đùi trắng nõn. Điều ấy chỉ càng khiến Jeon Jungkook đau lòng, hắn biết cô vẫn chưa hoàn toàn đón nhận những thứ này, dẫu sao sau bao nhiêu năm xa cách đã khiến nó chẳng còn dễ dàng nữa. Hắn có cảm giác xa lạ chút gì đó ở cô thiếu nữ mình đem lòng yêu, nhưng ngày thanh xuân hồn nhiên rạng rỡ giờ lại chỉ còn bóng người xác xơ của tình yêu khó đoán. Sau khi hắn nói hắn yêu cô, vốn Eunchae chưa một lần đáp lại. Hầu như toàn những lần ngộ nhận của hắn với bức thư dang dở đã qua ba năm. Hiện tại, rốt cuộc cô còn yêu hắn hay không? Có còn là cô gái ở tuổi 22 với lời hứa sẽ đi ngắm trời tuyết rơi vào thời điểm ấy...

"Eunchae, em đang làm gì thế." Jeon Jungkook lau khô tay và bước ra từ phòng bếp sau khi hoàn thành hết những công việc cần thiết. Tiến đến bên cạnh dáng người nhỏ nhắn đang cuộn tròn mình trên ghế sô pha với một giấc mơ vĩnh cửu mà hắn không thể mở cửa bước vào.

Ngồi xuống, kê mái đầu xinh xinh ấy nằm gọn gàng trên đùi. Jungkook bứt rứt, tay run run xoa lấy từng sợi tóc mềm. "Chắc cần một thời gian nữa, lúc đó em sẽ hoàn toàn chấp nhận anh."

Ở nơi góc nghiêng còn nhắm nghiền đôi mắt, hắn đùa nghịch với chính cái mùi dài thon và phần cánh bập bùng thon thon theo nhịp thở đều. Đã lâu rồi, lâu lắm rồi, không nhớ rõ chính xác thời điểm nào. Nhưng đã bao giờ cô thực sự cười trong niềm hạnh phúc cho Jeon Jungkook xem. Hay đó thực hư là sự giả tạo mà Eunchae muốn phơi bày ra kèm thêm thái độ lẳng lơ có chút phá cách?

Hắn cứ tự mình suy nghĩ vu vơ để rồi lại đẩy chính bản thân vào sự thật đau lòng. Cũng bởi quá yêu nên dại khờ.

"Eunchae, em đừng ngủ lúc này không tẹo nữa sẽ thành lỡ giấc mất." Jeon Jungkook khẽ lay vào bên vai của Eunchae. Nhưng có vẻ cô hoàn toàn đã ngủ say, không một động tĩnh dù mới là 7 rưỡi tối. Hắn cười nhẹ, để cô lại trên ghế và một thân rời đi sau khi có quá nhiều suy nghĩ gồng gánh trên mình.

Cầm lấy chiếc bật lửa màu bạch kim trên tay, ngọn lửa rực lên một màu xanh xé lòng, xoẹt ngang đầu điếu mới tinh thoáng cháy rụi giữa đất cỏ điêu tàn. Khói thuốc cay xè bốc lên nghi ngút giữa những ngón tay thanh tú, rồi lại kéo nhau vào không gian chật hẹp trong khoang miệng của hắn. Đứng bên hiên nhà, hắn làm bạn với điếu thuốc, tâm tình cùng mùi đắng nồng của chất thuyên giảm căng thẳng, lặng lại hàng lông mày hơi cau. Phải, Jeon Jungkook thấy vô cùng khốn đốn trong chính cơ thể, hắn chẳng hiểu có phải bản thân nghĩ nhiều hay thật sự muốn được âu yếm với cô. Kéo Go Eunchae đến thật gần và dùng mọi cách kể cả tình dục để cô thực sự mở miệng nói lời "yêu" hắn.

Jeon Jungkook dập bỏ điếu thuốc, quyết định đi tới chiếc ghế sô pha. Hắn thậm chí còn thừa biết dưới lớp áo phông trắng ấy, cô chẳng diện bất kì đồ nội y nào. Đến cả phần nhũ hoa cũng cứ thế nổi lên đùa nghịch trước mắt hắn. Cô không cố tình để hắn nhìn được, chỉ là hắn chuẩn bị chưa kĩ những đồ dùng cá nhân cho cô, đến một chiếc áo lót và quần lót cũng chẳng có.

Xoa mày thở mệt, đúng, hắn chẳng tinh tế gì cả. Ai đời nào lại để cô gái của mình thả rông đến cỡ hớ hênh vậy. Jeon Jungkook khom người, bế sốc cô lên, ôm trọn dáng người nhỏ bé ấy ngoan ngoãn như một chú thỏ con trước lồng ngực như cố siết mạnh kìm hãm. Ừ thì hắn cũng là đàn ông, nhu cầu với chuyện chăn gối là điều cần thiết. Đã vậy, cả một quãng thời gian dài tới ngần ấy, có khi vì quá nhung nhớ mà hắn phải làm ra cái điều đáng xấu hổ - thủ dâm.

"Eunchae...Eunchae..." Hắn cố gọi mãi, cả người thì đã kiệt quệ gục sâu xuống chồng ngực êm ám như mây. "Dậy đi mà, còn sớm sao em ngủ say thế?"

"Anh lại sao à?" Cô dụi dụi hai mắt ngái ngủ, cố căng cặp đồng tử để quan sát cách Jeon Jungkook nũng nịu trên chính vòng một của mình.

Nghiêng một bên mặt, đặt trọn má xuống vùng mềm mềm, ấm ấm. Jungkook đáng thương cố dùng tay xoa lấy eo nhỏ của cô. "Em chẳng nói chuyện gì với anh mà đã đi ngủ rồi."

"Ý anh là chỉ muốn hai ta nói chuyện thôi đúng không?"

"Vừa nói chuyện vừa làm cái khác."

"Cái khác là cái gì?"

Jeon Jungkook ngồi thẳng lên, hai tay lần theo từ eo giữ xuống đến đầu gối Eunchae. "Làm tình."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro