Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8: Kẹo bạc hà


Kenjaku ăn xong, chuẩn bị đem rác ra ngoài, mới để ý đến thảm tượng Gojo bị kẹo cay tra tấn trước mắt.

"Trông đáng thương quá à. Về sau, nếu ngươi không nghe lời, ta bắt ngươi ăn kẹo này nha?" Trừ bỏ viên kẹo bị Gojo ăn, trong gói còn ít nhất mười mấy viên, đều bị anh ném thẳng vào thùng rác.

"Nếu ngươi có ý đồ làm vậy, ta không ngại cùng ngươi đánh thêm một trận. Lần này ta sẽ cẩn thận chú linh đánh lén."

Giờ phút này Gojo mắt đỏ ửng, miệng liên tục xuýt xoa, hiển nhiên vẫn đang bị kẹo cay tra tấn.

Kenjaku quay lại phòng, mở tủ lạnh lấy ra một hộp sữa bò. "Nghe nói uống sữa sẽ bớt cay, vừa lúc ở đây cũng có chút đồ uống còn hạn sử dụng."

Gojo cho rằng Kenjaku cuối cùng cũng có chút lương tâm, ít nhất sẽ không làm khó anh. Kết quả, Kenjaku cũng không đưa hộp sữa cho anh, mà lại cầm một cái đĩa nhỏ lên.

Gojo nhìn hắn mở hộp giấy, đổ một lớp sữa mỏng lên đĩa, cuối cùng đặt đĩa xuống trước mặt anh.

"...Ngươi có ý gì?"

"Cần giải thích sao? Hành động của ta khó hiểu quá à?" Kenjaku cười, đặt hộp sữa lên tủ đầu giường. "Nếu ngươi không vui khi ta coi ngươi như thú cưng... Vì sao chỉ ngồi nhìn chằm chằm cái đĩa, mà không đến lấy nửa hộp còn lại?"

"Ta cho rằng ngươi để phần chính mình." Uống sữa xong, Gojo cảm thấy khá hơn nhiều. Anh tuyệt đối sẽ không thừa nhận vừa nãy anh thật sự nghĩ rằng Kenjaku nuôi anh như thú cưng, đành bịa đại một cái cớ.

"Ta ngày thường uống trà là chủ yếu, đồ uống khác sẽ cảm thấy quá tanh hoặc quá nồng, đặc biệt là đồ quá ngọt, hoặc chế phẩm từ động vật. Dù có là đồ đã trải qua gia công, ta cũng không chịu được."

"Cho nên này cũng trong phạm trù chán ghét của ngươi... Có thói quen như vậy, ngươi sẽ không thể nuôi dưỡng sinh vật nào khác sao? Ngươi không có khả năng chuẩn bị đồ ăn cho chúng nó."

"Tuy rằng động vật bình thường không thích hợp ở bên cạnh ta, nhưng ta là chú thuật sư... À không, dựa theo tiêu chuẩn của các ngươi, ta hiện tại là nguyền sư." Kenjaku ngồi trên ghế cạnh bàn, nghiêng người nhìn Gojo. Hắn cười đến đôi mắt cong cong, làm người hoài nghi rốt cuộc hắn chỉ là híp mắt, hay là thật sự nhắm lại, cái gì đều nhìn không thấy. "Chăn nuôi bồi dưỡng chú linh, là chuyện chỉ có chúng ta mới làm được... Phía trước, trong đám chú linh bên cạnh ta, có một con có khả năng biến hóa thành đủ loại động vật, nuôi mình cháu nó là có thể có được cả vườn bách thú.

"Là chú linh trên mặt có sẹo trong đám chú linh hệ tự nhiên sao... Bọn chúng đến khi chết đi cũng không biết bị ngươi lừa gạt, đúng không?"

"Cũng không nên coi chú linh là ngu xuẩn, tuy rằng bọn họ cả đời cũng không thể trở thành nhân loại chân chính. Nhưng đứa nhỏ ngươi nói, trước khi bị chú linh thao thuật đồng hóa, thật sự đã phát hiện sát ý của ta." Hơn nữa, tuy rằng cuối cùng phải chia tay trong tiếc nuối, hắn cùng nhóm chú linh khi còn hợp tác cũng đã ký kết khế ước, cũng chưa từng lừa gạt nhau. Chẳng qua, có một số việc đối phương không hỏi thì hắn cũng không nói mà thôi.

"Cuối cùng là ngươi giết hắn? Ngươi đã từng coi hắn như đồng bạn, cũng lên kế hoạch khiến bọn chúng hy sinh vì ngươi." Gojo còn tưởng rằng hắn ít nhất sẽ không tự mình ra tay.

"Đã từng là đồng bạn. Dagon, Hanami, Jogo đều đã bị chú thuật sư cùng nguyền rủa giết chết, có giữ lại Mahito cũng không có giá trị. Chú linh hệ tự nhiên chỉ khi ở bên nhau mới đáng được coi trọng."

"Thật là tàn nhẫn. Thôi kệ ngươi, ta muốn ngủ."

"Đây chính là nguyên tắc cơ bản để trở thành chú thuật sư. Ngươi không phải cũng không do dự mà lựa chọn hy sinh một bộ phận người thường sao? Đó là lựa chọn tối ưu."

Ta cùng các ngươi có gì khác nhau sao? Nghe được giọng điệu trào phúng của Kenjaku, Gojo vẫn không hề phản ứng. Phong ấn từ Ngục Môn Cương vẫn ảnh hưởng phần nào lên Gojo, anh rất dễ cảm thấy buồn ngủ, lâm vào trạng thái vô tri vô giác. May sao, ngoại trừ đem anh đổi sang phòng khác, Kenjaku chưa bao giờ nhân anh mất đi ý thức mà làm điều quá phận.

"Sau khi bị Chú linh thao thuật hấp thu, chú linh đại khái sẽ rơi vào một giấc mộng dài. Giấc mộng này sẽ dài mãi trăm năm, chúng nó hoặc chết trận theo lệnh chủ nhân, hoặc nếu chờ được đến ngày chú thuật sư có Chú linh thao thuật chết đi, chú linh dưới quyền sở hữu của hắn cũng sẽ đạt được tự do. Nếu may mắn không chết, vào ngày chúng nó tự do, có lẽ cũng là thời điểm ngươi thoát khỏi Ngục Môn Cương." Nếu mất đi Chú linh thao thuật, kế hoạch của Kenjaku ắt sẽ thất bại, cũng đồng nghĩa với việc Gojo được giải phóng. "Tuy nhiên, cho đến giờ vẫn còn có chú thuật sư không tin việc ngươi bị phong ấn. Muốn thành công cứu được ngươi, bọn họ vẫn cần cố gắng nhiều."

"Ý ngươi là, ta sẽ không chờ được ngày đó sao? Với ta mà nói, mỗi lần tỉnh lại chỉ có Ngục Môn Cương trên cổ cùng ngươi là bất biến, sẽ mãi trở lại nơi này, xuất hiện trước mắt ta."

"Ta chỉ là miêu tả một chút khả năng có thể xảy ra. So với thất bại, đương nhiên thành công sẽ càng tốt. Sau khi sống một thời gian dài như vậy, ta vẫn luôn rất quý trọng lý tưởng của chính mình. Lại nói tiếp, lúc ấy Mahito suýt chết trong tay Itadori Yuuji, ngươi thật đúng là bồi dưỡng không ít học sinh xuất sắc. Hắn chạy thoát từ trong tay Yuuji, muốn ta cứu hắn."

"...Nhưng ngươi không làm vậy." Xem ra ít nhất Yuuji thành công sống sót sau biến sự Shibuya... Gojo phỏng đoán từ lời nói của Kenjaku, cảm thấy an tâm không ít. Tuy nhiên tin tức này đã cũ, Kenjaku cũng đã sớm suy xét anh sẽ đoán được đến mức này, hắn không ngại để lộ ra đôi chút thông tin bên lề.

"Từ ngày đầu tương ngộ, chú thuật của Mahito đã nằm trong kế hoạch của ta. Đây là vận mệnh của hắn."

"Mà ta cũng nằm trong kế hoạch của ngươi. Riêng về tính kế sau lưng, ngươi đúng là chưa từng thất thủ."

"Cũng chỉ coi như là tính kế lẫn nhau thôi. Khi cùng chú linh hợp tác, ta luôn suy nghĩ từ ích lợi hai bên. Hiện tại ở cùng ngươi, ta cũng sẽ suy xét yêu cầu của ngươi." Ý thức Gojo ngày càng mông lung, anh nghe được âm thanh Kenjaku thu thập đồ vật chuẩn bị ra cửa. "Muốn ta đem gì đó về cho ngươi không? Miễn là đồ vật tương đối dễ tìm được trong siêu thị, bất kỳ cái gì cũng được."

"...Kẹo bạc hà đi." Gojo nói.

Anh muốn ăn đồ lạnh, nhưng thành phố đều cúp điện, hẳn là không có kem hay đá gì đó.

"Kẹo bạc hà sao, ở quầy thu ngân sẽ có rất nhiều. Nhưng buổi tối ta sẽ về muộn một chút, nhớ kiên nhẫn chờ ta." Đừng có ở trong phòng phá phách.

Trước khi hoàn toàn chìm vào mộng cảnh, Gojo nghe được tiếng Kenjaku nhẹ nhàng đóng cửa. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro