Chương 26
Gojo lại lần nữa tỉnh lại, trời còn chưa sáng, trong xe chỉ toàn bóng tối. Điều hòa vẫn đang bật, không ngừng đổi mới không khí trong xe, giữ cho không khí không bị tù túng, cũng ngăn cách không gian bên trong khỏi giá lạnh của màn đêm. Anh ngẩng đầu nhìn thoáng qua ghế trước, miễn cưỡng nhìn đến đồng hồ báo xăng. Lượng xăng còn lại không ít, đủ dùng ngay cả khi bật điều hòa liên tục.
Đến tận bây giờ, Gojo vẫn không biết Kenjaku muốn đưa anh đi đâu. Toàn bộ Nhật Bản cũng chỉ có từng ấy thành phố, từ khi Tử Diệt Hồi Du bắt đầu, số lượng thành thị đông người lại càng thêm giảm, vì thế hoàn toàn có thể dùng biện pháp loại trừ để phỏng đoán điểm đến tiếp theo.
Nhưng dù có dùng biện pháp loại trừ đi nữa cũng cần đến manh mối, mà số manh mối trong tay anh thật sự quá ít ỏi.
"Hình như...Cách đây không xa, có hơi thở của nhân loại." Rất nhiều người là đằng khác, trước đây anh đã không tiếp xúc với người thường một thời gian, mà giờ phút này, cuộc sống sinh hoạt thường nhật tựa như đã gần ngay trước mắt. Người thường sẽ vô ý thức tạo ra chú lực, vì vậy mà nơi không người cư trú và thành thị đông đúc sẽ tạo cho anh hai cảm giác hoàn toàn khác nhau. Sau khi phân tán, chú lực mới bắt đầu theo cảm xúc mặt trái của nhân loại mà tụ lại, sinh ra chú linh hoặc chú vật.
Kenjaku vẫn đang ngủ sao? Hồi còn ở khách sạn, hình như hắn chỉ cần rất ít thời gian nghỉ ngơi, kể cả khi đã ngủ cũng sẽ mau chóng tỉnh lại nếu có động tĩnh.
Xem ra lái xe cũng sẽ rất mệt mỏi.
Gojo vẫy đuôi, thử với đuôi sang ghế trước, lại phát hiện cái đuôi chỉ có thể đụng vào sau lưng ghế. Hóa ra cái đuôi cũng không dài như trong tưởng tượng của anh.
"Chán quá à... Có nên ngủ tiếp không nhỉ...Muốn có kẹo ăn quá..."
".....Không có đâu, Satoru nhẫn nại một chút đi." Gojo cũng không cố tình hạ giọng, anh mới oán giận vài câu đã đánh thức Kenjaku. Hắn một tay bóp trán, một tay khởi động xe. Chiếc xe cũng như bị đánh thức khỏi trạng thái đình trệ, chậm rãi lên ga.
"Xin lỗi vì đã đánh thức ngươi nha, ngươi vẫn còn buồn ngủ đúng không?" Não cũng sẽ thấy buồn ngủ sao? Cũng chỉ là mượn cơ thể dùng tạm, không nghỉ ngơi hẳn là cũng không ảnh hưởng đi? Chưa kể Kenjaku còn dùng được Phản chuyển thuật thức.
"Mệt mỏi đương nhiên sẽ buồn ngủ, nhưng không phải cơ thể mà là mệt mỏi trong tinh thần. Nhân loại sống quá lâu sẽ trở nên như vậy."
"Nếu là chú linh hoặc là cái gì khác thì sẽ không cảm thấy thế sao?"
"Nhân loại không giống nhau."
"Nhân loại đặc biệt vậy sao?"
"Xét từ góc độ có thể tạo ra chú lực, có thể nói là độc nhất vô nhị đi. Satoru, và cả ta nữa, chúng ta đều là độc nhất vô nhị."
"Cũng không cảm thấy ngươi là nhân loại."
"Xác thật là không hoàn chỉnh, nhưng có thể miễn cưỡng coi là nhân loại ở mức thấp nhất đi? Nếu lấy não của một người bình thường ra, thả vào trang bị có thể cung cấp dưỡng khí cùng chất dinh dưỡng, đưa vào tín hiệu của cơ thể từ ngoại giới, khiến cho bộ não này có thể nhìn, nghe, nếm... Khiến cho nó coi rằng cuộc sống hiện tại tương tự như khi còn ở trong thân thể, Satoru nghĩ nên coi bộ não này là gì?"
"Ừm..." Hình như anh từng nghe qua giả thiết này. Nhưng không chờ Gojo nghĩ nhiều, Kenjaku tiếp tục tự độc thoại.
"Nếu không có cơ thể, cảm thụ của bộ não đó đều chỉ là giả dối sao? Chú thuật giới bởi vì những thứ chỉ có chú thuật sư có thể nhìn thấy mà cảm thấy đây mới là toàn cảnh của thế giới này, vậy với người thường, cả cuộc đời của họ đều chỉ là giả dối sao?"
"... Làm sao ta biết được."
"Ta chỉ có thể đại biểu cho những người đã trở thành ta, những người chết đi trong niềm hạnh phúc giả tạo, cũng hẳn là hạnh phúc." Xe hoàn toàn khởi động, Kenjaku nói nhảm với Gojo xong cũng bớt buồn ngủ phần nào. "Người hạnh phúc nhất cũng là kẻ bất hạnh nhất. Đoạn đường cuối cùng này có người chăm sóc, nếu Satoru chán thì ngắm cảnh bên ngoài đi."
—
Nhật Bản vẫn là quá nhỏ, núi trập trùng, cây san sát, giao lộ đan xen. Gojo nhìn không được bao lâu liền bắt đầu ngáp. Còn cái gì đẹp sao? Tầm mắt anh dạo qua một vòng khắp bốn phía, dừng lại ở kính chiếu hậu phía trước. Không phải kính chiếu hậu hai bên sườn xe, mà là kính chiếu hậu thẳng, cho phép người lái có thể quan sát hàng ghế sau. Phía trước, Kenjaku quan sát nhất cử nhất động của anh bằng gương này, mà hiện tại, anh cũng nhìn thẳng kính chiếu hậu, nhìn Kenjaku đang chuyên chú lái xe.
Càng ngày càng không giống nhau, dù là ánh mắt vẫn là khí chất. Trước đây, điểm khác biệt duy nhất giữa hai người chỉ là đường khâu trên trán, có lẽ là do Kenjaku cố tình bắt chước sao cho càng giống Geto Suguru. Mà hiện tại, ngay cả khi không có đường khâu trên trán, dù cho bề ngoài có giống nhau như đúc, sự bất đồng trong linh hồn sớm đã thể hiện ra.
Geto Suguru là người luôn được người khác hoan nghênh, cũng có quan hệ tốt với rất nhiều người, tốt đến mức ngoài anh ra, đại đa số người đều cảm thấy việc Suguru phản bội thật đáng tiếc nhưng cũng có thể tha thứ. Bọn họ luôn như vậy, tuy rằng chuyện không liên quan đến bản thân, hiểu rõ như thế nào mới là công chính, nhưng khi dính líu đến người bên cạnh, một ít tín niệm vốn kiên định cũng bắt đầu dao động. Cái gọi là tư tình... Tuyệt đại đa số thời điểm sẽ không ảnh hưởng toàn cục, nhưng không ai ở thời điểm mấu chốt sẽ không bị ảnh hưởng bởi tư tình.
Kenjaku lại là kẻ vừa thấy sẽ biết hắn vô cùng thông minh, bất kỳ ai đều biết hắn khả năng sẽ tính kế đồng bạn, hắn đem lại lợi ích cùng đại giới, nhưng tất cả đều phải thừa nhận hắn là đối tác làm ăn tốt thậm chí là lựa chọn tối ưu. Những người theo Suguru trước đây hiển nhiên toàn bộ đều nguyện ý nghe lời cậu ta, nhưng người bên cạnh Kenjaku, dù là nhóm chú linh hệ tự nhiên hay anh của hiện tại đi chăng nữa, vẫn luôn mang tâm thái cẩn thận cùng hoài nghi.
Hai linh hồn hoàn toàn bất đồng, tuy nhiên, đi theo Kenjaku, cùng hắn hợp tác, chẳng lẽ lại không bằng đi theo Suguru sao?
Sau khi Suguru chết đi, những người khác hoặc bị chú thuật giới thanh toán, hoặc là thoát đi, trở về làm nguyền sư tự do. Trừ bỏ lòng trung thành với Bàn Tinh Giáo giờ đã không còn ý nghĩa, bọn họ cái gì cũng không có. Này cũng không phải kỳ lạ, vì chính bản thân Suguru cũng không có gì để cho họ. Dù cho có năng lực chú linh thao thuật, nếu không tiếp tục tích lũy thực lực, bổ sung thêm học thức về chú thuật cũng như chú linh, thì năng lực này cũng khó có thể được phát huy, chưa kể thu thập chừng ấy chú linh hẳn cũng phải đánh đổi bằng đại giới.
Có lẽ chỉ có hai đứa nhỏ Nanako và Mimiko là được Suguru yêu thương nhất, cũng được hi sinh nhiều nhất.
Mà hai đứa nhỏ này, Gojo có so sánh đôi chút với đám học sinh của anh, lại cảm thấy có lẽ anh không đem hai cô bé về thì tốt hơn. Sau khi Suguru chết đi, anh cũng từng nghĩ đến việc bảo hộ Nanako và Mimiko, nhưng cách suy nghĩ cũng như xử sự của hai em đã hoàn toàn thuộc về nguyền sư, sức mạnh càng lớn ngược lại chỉ càng thêm có hại. Thà rằng để hai em tiếp tục đi học, ngày sau lớn lên như người thường, cũng đã là kết quả tốt nhất.
Nhưng theo như phản hồi từ trường học, hai đứa nhỏ không lâu trước đây cũng đã bỏ trốn. Hồi đó chính Gojo cũng trở nên bận rộn với nguyền rủa xuất hiện khắp nơi, cũng chưa kịp đi tìm hai cô bé.
Không biết Nanako và Mimiko giờ ra sao... Tử Diệt Hồi Du, hẳn sẽ là cơ hội cho nguyền sư cuồng hoan đi? Các em sẽ như trước đây, đem sinh mạng của người thường ra đùa bỡn sao? Sẽ giết người chỉ để tìm vui sao?
Mà Kenjaku, những người cùng hắn hợp tác, có lẽ cũng không cần phải là người, cho dù biết có nguy hiểm, nhưng khi bọn họ trả giá bằng cả sinh mệnh hẳn cũng không có quá nhiều hối hận. Nếu sẽ hối hận, những con chú linh sớm đã có trí tuệ của nhân loại tại sao lại đứng cùng chiến tuyến với hắn, tuyên chiến với anh? Những kẻ trở thành đối thủ của anh chỉ có một kết cục, dù có lấy người thường làm tấm chắn, cũng chỉ khiến anh tốn thêm một chút sức lực mà thôi.
Đáng tiếc, cuối cùng anh chỉ thành công tiêu trừ một con, nhưng mấy con còn lại nếu không ở bên Kenjaku thì có lẽ đã dữ nhiều lành ít. Lại nói, trong Tử Diệt Hồi Du cũng không thiếu nhân loại đã từng giao dịch với hắn trước đây. Có lẽ Kenjaku lấy ra thứ gì khiến bọn họ không nỡ cự tuyệt làm trao đổi, làm những kẻ vốn hẳn đã yên giấc ngàn thu lần nữa tái sinh, bởi vì hứa hẹn của hắn mà chiến đấu.
Nếu anh có thể đi Tử Diệt Hồi Du nhìn một lần, nói không chừng sẽ có cường giả mạnh không kém Ryomen Sukuna tồn tại. Học sinh của anh, hẳn cũng đang chiến đấu trong kết giới, hoặc đang trên đường đến kết giới đi... Nhưng đừng chết, các em học sinh đáng yêu của thầy.
"Tuy rằng ngay từ đầu đang nhìn ta, nhưng Satoru lại bất tri bất giác nghĩ đến người khác."
"Đang nghĩ đến học sinh của ta. À, còn kết giới của Tử Diệt Hồi Du."
"Kể cả Satoru đi nữa, trong kết giới cũng chưa chắc đã dễ dàng trở thành tồn tại mạnh nhất, huống chi là học sinh của ngươi. Đối với người chơi do ta tìm được, ta vẫn có thể bảo đảm một chút với năng lực của bọn họ, bảo đảm những người có thực lực đều có thể trải qua những trận chiến khó quên." Rất nhiều trong số đó, ngay cả hắn trong quá khứ cũng vô pháp chiến thắng, nhưng thực lực cũng không phải thứ quan trọng nhất trong kế hoạch. "Nhưng chỉ cần cho ngươi đủ thời gian, ngươi vẫn sẽ luôn là người thắng, đúng không? Satoru?"
"Chiến đấu sao... Ta đương nhiên có hứng thú với kẻ mạnh. Tống cổ đám chú linh đặc cấp yếu ớt kia thật sự là quá nhàm chán, đối với nguyền sư lại càng không thể quá phận vì nhiều nguyên nhân khác nhau. Nhưng Tử Diệt Hồi Du của ngươi không có đống quy tắc đó." Nguyền sư cần phải bị thẩm vấn, còn có thể cung cấp tình báo, ép ra càng nhiều giá trị. Vặt đầu bọn chúng xuống như cách anh từng làm với Hanami, tuy rằng cũng được, nhưng nhất định sẽ rước lấy phiền toái. Riêng về công tác, Gojo ít nhất sẽ tuân thủ một ít quy định.
"Tuy là mạnh nhất, nhưng ngoài ý muốn của ta, Satoru không phải là loại người hoàn toàn yêu thích chiến đấu, hoàn toàn không quan tâm thứ khác."
"Ngoài chiến đấu ra, trên thế giới này còn nhiều thứ thú vị lắm... Muốn ăn đồ ngọt." Nhưng nếu đối thủ là kẻ mạnh chân chính, đương nhiên cũng sẽ chờ mong một chút. Như Ryomen Sukuna chẳng hạn, anh vẫn chưa có cơ hội cùng nguyền vương đánh một trận... "Thật ra ta hy vọng ta có thể trở thành loại người chỉ biết chém chém giết giết. Nếu chỉ cần chém giết là đủ giải quyết vấn đề, tạm không bàn đến kết quả, hẳn sẽ bớt phiền não rất nhiều."
Hở chút là hủy diệt toàn bộ... Suy nghĩ lười biếng như vậy, chỉ cần hơi chút tự hỏi một chút liền sẽ thấy nó ngu xuẩn.
Nhưng mà người ngu xuẩn lại sống thật sự vui sướng.
"Nếu Satoru thực sự nghĩ như vậy, hiện giờ ta đã không cần phải nhọc công thanh trừ cao tầng chú thuật giới. " Kenjaku dừng xe. "Sắp tới trạm kiểm soát, phiền Satoru nằm trong va li chịu khổ một chút, thực mau sẽ tới nhà mới của chúng ta."
Gojo không cam lòng mà nhìn va li từ từ khép lại. "Có mà nhà mới của ngươi ấy!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro