Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 25


Buổi tối, Gojo ngủ dậy vẫn thấy Kenjaku đang lái xe.

"Kenjaku, ta đói."

"Ta còn chưa tìm được điểm dừng xe thích hợp. Ngươi có Phản chuyển mà, chịu đói một chút cũng không sao chứ?"

"Muốn cho ngươi ăn tối ta còn phải dừng xe, phiền ghê á."

"Vậy ngươi cởi dây thừng ra đi."

"Không có khả năng."

"Cởi ra cởi ra cởi ra cởi ra cởi ra..."

"Thuật thức của ngươi là Vô Hạ Hạn, không phải chú ngôn, nói nữa cũng vô dụng."

"Không có ý gì, chỉ là muốn chọc tức ngươi thôi."

Đêm khuya, cuối cùng Kenjaku cũng tìm được chỗ nghỉ chân, Gojo cùng va li hành lý cũng theo đó mà được ôm xuống xe.

"Ngươi triệu hồi chú linh ra làm gì? Định dựng lều à?"

"Ta không định làm vậy, thật ra ngủ trong xe tương đối thoải mái. Gọi chúng nó ra là vì việc khác."

Nghe Kenjaku nói, Gojo càng thêm chú ý hành động của nhóm chú linh. Không quá mười phút, trên mặt đất xuất hiện một cái... bếp lò? Thậm chí còn có củi đốt không biết vơ từ đâu về.

"Cuộc sống không có đồ điện thật đúng là khó thích nghi. Cho dù là ta, cũng sẽ theo bản năng mà theo đuổi công cụ hiện đại." Kenjaku lấy bật lửa châm lò. "Chờ ta nấu xong, ngươi có muốn đem táo ra nướng không?"

Nướng trái cây, công thức nấu ăn kỳ dị gì vậy... Gojo đương nhiên là kiên quyết cự tuyệt. Anh nhìn Kenjaku lấy nồi đun nước, nhìn hắn cầm một con dao nhỏ bắt đầu gọt vỏ táo.

Chú linh khác đã bị Kenjaku thu hồi, chỉ để lại một con làm bóng đèn chiếu sáng. Động cơ xe cũng tắt, trong đêm đen, ánh sao trời mỏng manh lập lòe, nhưng ánh lửa cùng ánh sáng do chú linh phát ra vẫn chiếu rọi không gian nhỏ của hai người.

Không có gì đáng chú ý, Gojo vì thế tập trung nhìn quả táo trên tay Kenjaku. Ngón trỏ chống vào sống dao chậm rãi đẩy mạnh, vỏ táo rũ xuống, chưa kịp rơi xuống đất đã bị chú linh bên cạnh ăn mất.

Tay của Kenjaku không giống tay của Geto Suguru, Gojo kết luận. Do dùng chung cơ thể, cả hai gần như hoàn toàn tương đồng, thậm chí chú lực tàn lưu cũng không có điểm khác nhau. Nhưng từ khi Gojo bắt đầu làm quen với sự hiện diện của Kenjaku, sự khác biệt đôi chút trong khoảnh khắc này bắt đầu trở nên vô cùng bắt mắt, thậm chí dần trở thành ký ức mới của anh.

Suguru đam mê võ thuật, cũng không ngại tác chiến trực diện hay giao thủ trực tiếp dù đã sở hữu chú linh thao thuật. Kenjaku không giống vậy, Gojo từng thấy Kenjaku nấu cơm, viết chữ, khởi động máy may, kết ấn mở ra kết giới... Nhưng anh chưa bao giờ thấy hắn trực tiếp cướp đi sinh mạng của bất kì ai.

Suguru chết dưới tay anh, anh em nhà Chú thai cửu tương đồ là đám Itadori giết, Mahito tuy rằng bị hấp thu, nhưng cũng không hẳn là đã tử vong. Có lẽ hắn không muốn tự tay động thủ, có lẽ chỉ đơn giản là chưa đến lúc cần thiết, nhưng anh vẫn chưa thấy Kenjaku tự tay giết người. Phần lớn thời gian hắn chỉ cấp ra kiến nghị, sau đó khoanh tay đứng nhìn đồng bạn cam tâm tình nguyện mà đi hướng vực sâu.

Có lẽ cũng có người sớm phát hiện Kenjaku không chỉ không có ý tốt mà còn không có nổi một lời nói thật, chính là dù có nói dối đi chăng nữa, những hoa ngôn xảo ngữ của hắn cũng làm người muốn tin tưởng hơn đa số những lời nói thật lòng khác. Kiến nghị của hắn xác thật là thích hợp nhất, cho dù hiểm nguy trập trùng, nhưng vẫn là lựa chọn tối ưu trong phần lớn hoàn cảnh.

Không có bất kỳ ai có thể toàn trí toàn năng, cho nên dù có bị hắn lừa gạt, có lẽ cũng chưa chắc đã là kết quả tệ nhất... Kenjaku ngừng tay, mạch suy nghĩ của Gojo cũng theo đó mà dừng lại.

"Như thế này, Satoru vẫn không có cách nào có thể ăn được ha... Thôi được, để ta cắt nhỏ một chút rồi đút cho ngươi."

"Ừm." Hình như để người khác đút đồ ăn cho là hành động rất thân mật... Mà kệ đi, cũng không đến lượt anh lên tiếng. Gojo nhìn Kenjaku cắt táo, dùng mũi dao đưa đến bên miệng anh.

"A— Há miệng ra nào – "

Gojo cắn táo, dùng thanh âm mơ hồ không rõ phản bác. "Không cần nói a, chẳng lẽ ta đến ăn như thế nào cũng không biết..."

"Satoru không cần gấp, lửa tương đối nhỏ nên còn nhiều thời gian trước khi nước đun sôi... A?"

"Táo của ta làm sao vậy?" Đồ ngọt vẫn là ngon nhất...Tại sao trước đây mình không nhận ra táo lại ngon đến như vậy nhỉ? Lo lắng có chuyện xảy ra với đồ ăn yêu quý của mình, Gojo lên tiếng hỏi.

"Satoru muốn bổ sung protein sao? Không hổ là trái cây tự nhiên, bên trong còn có thứ gì đó trắng trẻo mập mạp..." Nói đơn giản, có sâu.

"Không ăn! Làm ơn cắt toàn bộ phần có sâu đi!" Gojo điên cuồng cự tuyệt mà nhìn sinh vật màu trắng nào đó vẫn đang mấp máy trên mũi dao.

"Ừ, Satoru nói không ăn thì không ăn." Kenjaku đem sâu ném sang một bên. "Không có việc gì, chúng ta tiếp tục."

Không lâu sau, trong tay Kenjaku cũng chỉ còn một cái lõi táo xương xẩu. "Quả táo không đủ, nếu Satoru muốn ăn thêm, ta có thể chia một phần mì gói cho ngươi."

"Mì ngươi nấu chỉ có mỗi nước khoáng và mì, còn lại cái gì cũng không có, đúng không?" Thậm chí còn không thèm cho gia vị.

"Thỉnh thoảng cũng muốn ăn thanh đạm chút."

"Thanh đạm quá mức đi! Ta có đói chết cũng không ăn loại đồ ăn không có tí mùi vị nào này."

"Vậy sao, đại thiếu gia Gojo kén ăn quá đi à." Kenjaku lấy gói gia vị từ trong túi. "Có muốn thử một chút xíu gia vị không?"

"Như vậy lại quá nồng..." Nhớ thương quầy ramen ở Tokyo quá đi... Nhìn Kenjaku ăn tối, Gojo lại bắt đầu hoài niệm.

"Giống như đang đi dã ngoại vây."

Kenjaku ăn xong, đống lửa châm trước đó cũng dần tàn. Gojo nhìn hắn thuần thục dập lửa, chuẩn bị đem anh về lại trên xe sau đó thu thập dấu vết. "Chúng ta không cắm trại bên ngoài sao?"

"Không mang trang bị, ta vốn ngay từ đầu đã tính toán ngủ trên xe, vốn dĩ cũng chỉ định dành hai ba ngày trên đường." Kenjaku đem Gojo thả lại trên xe. "Hơn nữa, theo kinh nghiệm của ta, ở trên xe ngược lại càng tốt, từ khi quen với xã hội hiện đại hóa, một số kỹ năng đã từng quen thuộc với ta giờ đây đều cũng trở nên mới lạ." Cắm trại chẳng hạn, ra cửa hàng mua một cái lều cũng đơn giản nhanh gọn hơn nhiều so với tự dựng một cái, từ khi bật lửa tồn tại, các kỹ năng nhóm lửa khác cơ hồ không được dùng qua.

"Ngươi từng bẫy thỏ bao giờ chưa?"

"Gấu ta cũng từng giết rồi, thỏ đương nhiên không thành vấn đề."

"Này đều có thể học được, vì sao ngươi lại không nấu cơm?" Gojo vẫn mãi băn khoăn chuyện này.

"Không cần thiết, đồ ăn chỉ cần có thể duy trì sinh mệnh không dẫn đến bệnh tật là đủ rồi, không cần quan tâm đến hương vị. Ta đương nhiên biết cách làm chín đồ ăn, nhưng hoàn toàn không phải định nghĩa 'nấu cơm' của Satoru, đúng không? Hay là Satoru muốn nếm thử cá không đánh vảy gà không vặt lông?"

"Không được. Thứ ma thuật hắc ám gì không biết... Mấy thứ này ngươi đều nuốt trôi được đi." Gojo bị thả lại lên xe, không kìm chế được mà lại nhẹ nhàng ngáp. Anh lại mệt mỏi, bị buộc một chỗ vốn đã đủ nhàm chán, còn không có bất kì cái gì có thể tiêu khiển.

"Vẫn thích ngủ như vậy sao. Khi tới nơi, ta cần phải tìm đọc thêm một chút về Ngục Môn Cương mới được. Tuy rằng trong thời gian ngắn nhìn qua không có gì ảnh hưởng, nhưng thời gian ta cần phong ấn ngươi lại còn dài."

"Tuy rằng chưa xong việc cần làm, nhưng ở cùng ngươi phần lớn thời gian đều rất nhàm chán... Cho nên mới sẽ buồn ngủ."

"Vậy sao? Trước đây không phải Satoru luôn đau đầu nghĩ cách làm thế nào thoát khỏi ta sao? Nhàm chán chỗ nào? Nói như vậy, Satoru cuối cùng cũng nguyện ý ngoan ngoãn ở bên ta một đoạn thời gian?"

"Mệt mỏi, nghỉ mấy ngày lại nghĩ cách chạy tiếp."

"Ừm, Satoru nghỉ ngơi đi, Satoru ngoan nhất-–" Kenjaku thu thập xong, trở lại trên xe, vươn tay xoa đầu Gojo. "Mèo Satoru nghe lời nhất của ta."

"Ai thèm ngoan! Đừng có giở giọng thân mật như vậy, nghe gớm chết—"

"Nhưng ngươi đang rất phối hợp mà cọ đầu vào tay ta."

"...Giờ thì không!" Gojo lập tức bất động, cáu kỉnh phản bác.

Kenjaku đặt Gojo nằm ngay ngắn trên ghế, thậm chí đến đuôi cũng cuộn gọn lại, mới quay về ghế điều khiển. "Cũng khuya rồi, đừng nghịch nữa. Ngủ ngon, Gojo Satoru."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro