Chương 22: Bản tính
Tay nghề khâu vá của Kenjaku thật sự không tệ, từ khi Gojo đổi sang đồ mới, đuôi sẽ không cảm thấy khó chịu, anh cũng không cần ăn mặc thiếu vải lượn lờ trước mặt đối phương.
Kenjaku không đụng đến máy khâu, Gojo sẽ đem ra dùng, cắt may đủ loại vải vóc thành quần áo cho mèo con mặc chơi.
"Ngươi thật đúng là chiều chuộng nó." Kenjaku thở ngắn than dài nhìn mèo con. "Còn ta thì sao? Trình độ khâu vá của Satoru cao siêu như vậy, may cho ta một bộ đi?"
"Cũng thường thôi. Nhưng muốn ta may quần áo cho ngươi sao, cứ ở đấy mà mơ đi." Gojo đương nhiên sẽ không may đồ cho Kenjaku, nếu không phải lo lắng lại bị đánh, anh đã nhân lúc hắn không ở nhà mà cắt sạch tủ quần áo rồi, đặc biệt là bộ tăng phục kia.
Đổi đồ mới cho mèo con mãi cũng chán, có lẽ anh nên thử may vài bộ cho bản thân, tóm lại, dù máy khâu là đồ do Kenjaku ôm về, việc may quần áo mới vẫn là đến tay anh.
Nhưng Kenjaku chắc hẳn không cần phải bận tâm đến trang phục. Kết giới không gây ảnh hưởng đến hắn, trung tâm thương mại gần đây có đủ mọi cửa hàng mẫu mã cho hắn tùy ý chọn lựa.
Lại nói, cũng đã một thời gian kể từ ngày Kenjaku nói sẽ dẫn anh đi... Rốt cuộc khi nào hắn mới chịu hé miệng về kế hoạch sau này đây?
---
Kenjaku trở về, đập vào mắt hắn là cảnh Gojo đang dán mắt vào gương ngó nghiêng hình phản chiếu của bản thân.
"Đang làm gì vậy? Satoru?"
"Tai! Ta phát hiện không chỉ có đuôi, tai mèo cũng có thể chuyển động theo ý thích--- bỏ cái tay ra." Thấy Kenjaku với tay nghịch tai mèo, ý cười trên mặt Gojo cũng theo đó mà biến mất. "Một cái đuôi còn chưa đủ cho ngươi chơi?"
"Vừa lúc Satoru nhắc tới, ta muốn tự tay xem xét một chút." Kenjaku túm tai mèo, nhìn đôi tai hơi chút run lên nhè nhẹ. "Tai mèo siêu phù hợp với Satoru, giống như trời sinh một đôi, cho nên ta cũng chưa đụng qua mấy."
"Cũng chỉ có người tiếp xúc với chú linh thành quen như ngươi mới có thể cảm thấy không kỳ quái... Đây là cái gì?"
Kenjaku buông tay, lại lấy ra một cái băng đô màu trắng. "Tuy rằng ta sẽ không thấy kỳ quái, nhưng đối với người thường mà nói, người có tai mèo cũng không khác chú linh là mấy, đều là chuyện vượt qua thường thức của bọn họ. Đây là ngụy trang ta chuẩn bị trước cho Satoru, đeo cái này lên, hẳn là sẽ có thể qua mắt số đông."
"Cảm giác như đang giấu đầu lòi đuôi vậy..." Băng đô vừa khít với Gojo, có lẽ Kenjaku lén đo đạc qua trong lúc anh ngủ. Đeo lên, tai mèo trên đầu trông cũng không khác đồ trang trí là mấy.
"Làm gì có chuyện, ngươi xem không phải rất hợp sao." Kenjaku ôm vai Gojo xoay qua lại trước gương. "Trước mặt người thường, ngươi cố gắng đừng cử động tai là được. Ta đã nghĩ kĩ thân phận mới cho ngươi rồi."
"Này ngươi cũng nghĩ đến rồi? Ngươi chuẩn bị thân phận mới cho ta?"
"Đó là đương nhiên, chẳng lẽ ngươi muốn trên giấy tờ viết nghề nghiệp của ngươi là chú thuật sư mạnh nhất? Sẽ bị coi là wibu mất." Kenjaku bổ sung. "Hơn nữa, vì an toàn, ta cũng sẽ không sử dụng tên thật của ngươi."
"Ngươi suy xét đi, đến lúc đó ta nghe ngươi là được." Gojo ước gì Kenjaku suy xét đừng chu toàn đến vậy, ít nhất xuất hiện một số sơ hở cho anh lợi dụng, nhưng hiện tại anh đã không còn đam mê tạo thêm phiền toái cho đối phương như trước. Trong lúc chờ cơ hội thật sự xuất hiện, không bằng thả lỏng bản thân đôi chút.
---
"Tiểu Lục, khi ta phải đi, ngươi sẽ theo ta sao." Lại một mình trong phòng, Gojo ôm mèo con ngồi ở cửa, quăng đồ chơi cho bé con nhặt về.
Như đang chơi với chó vậy, mèo con ban đầu không vui chút nào, thường xuyên meo meo phản đối. Nhưng dần dần, bé con phát hiện Gojo rất vui khi nhận lại cuộn len, cũng sẽ chiều theo ý anh.
Kết giới Kenjaku tạo ra là dành riêng cho Gojo, vật thể hay sinh vật khác đều không bị ảnh hưởng. Mèo con có thể tự do ra vào, Gojo nếu muốn, cũng có thể ném đồ ra ngoài cửa sổ.
"Ta không biết nếu mang ngươi đi sẽ ra sao... Nhưng nếu ở đây, sau khi chúng ta rời đi, sẽ không có người nuôi ngươi, không có người chuẩn bị pate, cũng không có người đi lấy hạt ở siêu thị cho ngươi... Vừa nhìn đã biết là mèo nhà được cưng chiều từ bé, nếu bị ném lại nơi này, ngươi sẽ chết mất... Sắp tới mùa đông rồi, lúc ấy kết giới của Kenjaku khả năng còn chưa bị phá giải..." Gojo vừa lẩm bẩm một mình vừa máy móc ném đồ chơi ra ngoài cửa.
Mèo con sẽ ngậm bóng về cho anh, cứ chơi như vậy nửa ngày, quả bóng mới tinh cũng bị gặm nham nhở. Gojo cầm lấy bóng chuẩn bị ném, đột nhiên dừng tay.
"Nếu ngươi không thể đi cùng ta..." Gojo thả rơi bóng, nhẹ gõ trán mèo con. "Còn không bằng rời đi, ngay lúc này."
Anh ôm mèo đi ra hướng cửa, nhẹ đẩy mèo con khỏi vòng kết giới, ra ngoài cửa phòng.
"Nếu ngươi không thể cùng ta rời đi, vậy hiện tại liền biến mất đi." Gojo duỗi tay chỉ ra trước, chỉ hướng Kenjaku thường hay đi. "Đi đi, ngươi không phải luôn nghe lời ta sao?"
Cũng đến lúc rồi... Gojo có một loại cảm giác, nếu mèo con không thể ở bên anh, anh không yên tâm thái độ của Kenjaku chút nào. Có lẽ hắn sẽ không làm tổn thương mèo con, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi; dù có trưng ra bộ mặt tốt đẹp với thế giới này đến mức nào, hắn cũng sẽ không do dự mà ra tay với bất kỳ kẻ nào gây ảnh hưởng đến kế hoạch của bản thân... Chỉ là thứ tình cảm rẻ mạt, không có nổi một chút thật tình.
Mèo con nhìn ngó bên ngoài một chút, lắc lắc đầu, quay lại bên cạnh Gojo.
Gojo ôm mèo giơ lên cao. "Ta không phải nói ngươi đi đi sao? Vì sao lại lắc đầu?" Anh lại đẩy mèo con ra cửa. "Hẳn là ngươi nghe hiểu... Ta muốn ngươi rời đi, ta khả năng sẽ sớm bị Kenjaku mang đi, cho nên ta không yên tâm ngươi ở lại nơi đây một mình."
Lúc này Gojo thấy rõ ràng, mèo con thật sự lắc đầu với anh trước khi quay lại phòng.
"Không muốn đi sao... Vì cái gì không muốn đi? Ta ở đây, trừ bỏ chải lông cho ngươi hàng ngày, cái gì cũng không làm được, chính ta cũng bị vây ở đây... Lại nói tiếp, ngay từ đầu liền thấy kì lạ, rõ ràng hiện giờ Kenjaku mạnh hơn ta, cũng đáng tin cậy hơn, vì sao ngươi sẽ chỉ để ý ta?"
Thấy có nói gì mèo con cũng mặc kệ, Gojo dựa lưng vào cửa nhìn kết giới, tiếp tục nói nhỏ. "Ở đây cũng không có gì đáng cho ngươi ở lại... Phòng khách sạn cho hai người, đối với mèo vẫn là có chút nhỏ, đúng không?"
"Meo."
Ngôn ngữ của nhân loại phức tạp, mèo con khẳng định không hiểu, vừa rồi lắc đầu cũng chỉ là đoán ý Gojo. Mèo con cuộn lại trong lòng Gojo, nhẹ vẫy đuôi, thỉnh thoảng liếm liếm móng vuốt.
Ban đầu, Gojo thường xuyên không chú ý mà đụng phải kết giới, sẽ bị phản chấn văng ra, cánh tay cũng sẽ tê rần. Không biết Kenjaku điều chỉnh kết giới từ khi nào, khiến cho Gojo có đụng phải cũng sẽ không có phản ứng, chỉ như một bức tường vô hình mà thôi. Từ đó về sau Gojo cũng trở nên tùy ý rất nhiều, trực tiếp dựa thẳng vào cửa sổ. Dù sao kết giới cũng thực chắc chắn, anh có làm vậy cũng không sợ ngã.
"Thật sự không muốn đi sao?" Cảm giác bản thân lại sắp ngủ, Gojo đẩy mèo ra cửa lần cuối, nhìn bé con lại quay trở về. "Được rồi, nếu ngươi đã không nghe ta nói..."
Cũng không phải không có cách, chỉ là anh không có khả năng vì chuyện cỏn con này mà ra tay với bé con. Nếu bé con đã muốn ở lại, anh cũng sẽ không ép; dù chỉ là một con mèo cũng nên có quyền lựa chọn.
Gojo lên giường xốc chăn, nhìn mèo con nhảy lên cạnh gối như thường lệ, mới ý thức được chuyện gì đang xảy ra.
"Ra là ngươi muốn ở lại bên ta sao..."
Mèo con nhẹ gật đầu.
"Ở bên ngươi thật sự khá tốt..." Gojo kéo chăn, từ từ chìm vào giấc ngủ. "Vậy nằm cạnh ta thêm một lần đi... Ta muốn ngủ..."
---
Thời điểm Gojo tỉnh lại đã là đêm khuya, Kenjaku đã sớm trở lại, đặt đồ ăn trên bàn chờ anh.
Gojo lấy nước nóng pha mì gói, mới phát hiện Kenjaku dừng công việc, quay sang nhìn anh.
"Có chuyện gì sao?"
"Ngày mai chúng ta phải rời đi, Satoru."
"Vậy sao." Trong phòng an tĩnh, Kenjaku cũng không tiếp tục công việc. Nhưng Gojo không để ý đối phương đang chờ đợi cái gì, anh không có cái gì muốn hỏi, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
---
Thật sự phải đi, Gojo nhìn lại phòng khách sạn mà anh đã ở không biết bao nhiêu ngày, lại một lần đem tầm mắt bao quát toàn bộ. Phải đi... Đương nhiên cũng sẽ không trở lại.
Từ khi được thả ra, Gojo cũng cảm nhận được phần nào đặc tính của Ngục Môn Cương. Sẽ vô tình ngủ mất, cũng sẽ không thể chịu thương tổn,... Tất cả đều chỉ vì một mục đích, cũng chính là không thể thay đổi trạng thái phong ấn.
Hiện tại thời gian vẫn đình trệ như cũ, nhưng Gojo có một dự cảm mãnh liệt rằng anh cuối cùng sẽ quên khoảng thời gian này. Dù phong ấn có bị giải trừ ngay bây giờ, anh cũng sẽ hoàn toàn không lưu lại cuộc sống hiện tại trong ký ức.
Cũng không biết khi nào mới có thể thoát khỏi Ngục Môn Cương... Mèo con giờ có bao lớn, anh cũng không biết. Trong lòng tính toán khả năng gặp lại lần nữa, Gojo gọi mèo lại gần, chải lông cho bé con lần cuối.
"Theo hiểu biết của ta với Satoru, ngươi không cần làm ra loại hành động chỉ có thể an ủi đôi chút về mặt tinh thần này, đúng không?" Kenjaku thực mau đã thu thập hành lý xong. "Đêm nay nghiêm túc nghỉ ngơi một chút đi, trên đường khả năng sẽ tương đối vất vả."
Kenjaku không biết kiếm đâu ra thuốc gây mê dạng phun sương, chắc là tiện tay chôm từ đồn cảnh sát đi... Mới rạng sáng, Gojo còn chưa kịp oán giận chuyện Kenjaku dựng anh dậy từ sáng sớm tinh mơ đã bị chụp thuốc bất tỉnh.
Xác định Gojo đã mất đi ý thức, Kenjaku lấy ra đồ vật đã chuẩn bị từ trước, buộc Gojo lại rồi đặt vào va li. Trong va li cũng có đặt một ít trang bị cung cấp dưỡng khí, Kenjaku hiện tại nhớ rõ hắn ôm theo một người sống mà không phải một thi thể.
Rạng sáng cũng là thời gian nghỉ ngơi của động vật, cho nên mèo con không quấy rầy Kenjaku. Nhưng khi hắn kéo hành lý chuẩn bị rời đi, mèo con không biết từ đâu chạy ra chặn trước mặt hắn.
"Đây là luyến tiếc ta sao? Giống như cũng không phải." Trong phòng không bật đèn, trong bóng đêm mơ hồ chỉ có đôi mắt mèo xanh ngọc.
"Đang tìm Satoru sao? Muốn hỏi ta giấu Satoru đi nơi nào?" Kenjaku ngồi xuống, duỗi tay muốn xoa đầu mèo con, vẫn như cũ bị né tránh.
"Ngươi không tìm được đâu, mà ta cũng phải đi rồi. Ta đã dừng chân nơi đây quá lâu, vẫn còn không ít công tác yêu cầu ta hoàn thành. Bởi vì đường xá xa xôi, nên không thể đem ngươi theo. Hẹn gặp lại, trong khoảng thời gian này được gặp ngươi, cũng là một trải nghiệm thú vị."
Mèo con nhe răng dựng lông, gầm gừ với Kenjaku. Trước giờ hai bên quan hệ vốn không tốt, giờ này có thể nói là thiện cảm chạm đáy.
"A, nhất định phải ép ta nói ra sao? Tại sao lại ngăn cản ta?" Kenjaku ngồi xuống trước mặt mèo con, nhìn ảnh phản chiếu của bản thân trong đôi mắt mèo tựa thủy tinh.
"Người ta không cần ngươi."
---
Kenjaku kéo hành lý ra khỏi khách sạn, bóng dáng trải dài dưới chân. Phía sau có tiếng mèo kêu, nhưng hắn cũng không quay đầu lại.
Ánh nắng sớm mỏng manh là vậy, nhưng vẫn có chút ấm áp.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro