Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 21: Kim chỉ


Gojo cuối cùng vẫn chấp nhận hiện thực bản thân bị cải tạo dựa trên niềm yêu thích với mèo của Kenjaku.

Kỳ thật, sau khi thích ứng, mọc thêm tai và đuôi cũng không thành vấn đề, ngược lại là một trải nghiệm mới lạ. Thay đổi do Vô vi chuyển biến mang lại vô cùng hoàn hảo, tai mèo trên đầu Gojo cũng có thể nghe được âm thanh, làm anh tốn thời gian đôi chút mới thích nghi với thính lực càng thêm nhạy bén.

Trước đây, chỉ khi Kenjaku đi đến cửa, Gojo mới có thể nghe được tiếng bước chân, hiện tại, anh đã có thể nghe thấy tiếng đối phương bước lên lầu.

Tai hiệu quả như vậy, nhưng tiếc là cái đuôi chỉ để cho đẹp, cũng không có tác dụng gì mấy. Gojo biết đuôi mèo giúp cân bằng điều chỉnh trọng tâm, nhưng năng lực vận động của anh vốn không tồi, cũng không cần đuôi phụ trợ thêm. Trước mắt, tác dụng lớn nhất của đuôi mèo chỉ là để Kenjaku chơi cho đỡ ngứa tay.

"A... Nhẹ một chút... Đừng có vuốt mãi một chỗ..." Ngoại trừ lần đầu tiên, Gojo chưa từng có thêm phản ứng nào quá độ. Sau lần đó Kenjaku có điều chỉnh một chút; xem ra lúc trước sở dĩ mẫn cảm như vậy không chỉ là do Gojo lần đầu bị cải tạo cơ thể, cũng do bản thân Kenjaku không quen sử dụng Vô vi chuyển biến. Thuật thức này là sở trường của Mahito, Kenjaku dù có sử dụng cũng chỉ để cải tạo đại não của nhân loại nhằm tạo ra một thế hệ chú thuật sư mới, hoàn toàn không có kinh nghiệm biến đổi cơ thể.

Kể từ khi tình huống nan kham như vậy không còn xuất hiện, Gojo lập tức có đam mê được vuốt đuôi. Ngay cả khi Kenjaku đi vắng, anh cũng sẽ tự ôm đuôi chơi.

---

"Ngươi... Ôm cái gì về vậy?" Lục Nhãn nhìn được chú lực lưu động, lúc Kenjaku trở về, Gojo nhìn được một cái bóng thật lớn theo sau hắn, thẳng đến cửa mới dừng lại.

"Máy khâu." Kenjaku lời ít ý nhiều mà trả lời. "Gần đây Satoru phiền não chuyện mặc đồ, không phải sao? Ta chuẩn bị may thêm đồ cho ngươi, miễn cho Satoru đừng khoe thân mỗi ngày trước mặt ta."

Gojo biết, đối phương thật sự nghiêm túc muốn giữ nguyên tai và đuôi trên cơ thể anh... Bởi vì đuôi mèo mọc ra ngay trên hông, anh có mặc quần cũng không thoải mái, cho nên đôi khi Gojo dứt khoát chỉ mặc áo. Nhưng như vậy thì chỉ có thể ngồi trên giường, nếu anh không cẩn thận mà đứng lên đi lại thì thể nào cũng vô ý để lộ nơi nào đó cần che.

Tuy rằng Gojo cố gắng túm góc áo tránh cho Kenjaku nhìn thấy, nhưng thật sự là bản tính khó dời... Vì thế, Gojo gần đây đòi đối phương đem sách về, chính để bản thân dù có nhàn cư vi bất thiện cũng sẽ ngoan ngoãn mà ngồi yên một chỗ.

Tuy rằng Kenjaku từng nói qua, ăn cùng mâm ở cùng phòng, trong tương lai không biết chừng sẽ còn ngủ cùng giường, khó tránh khỏi sẽ nhìn thấy cơ thể của đối phương, nhưng anh đương nhiên vẫn muốn tận lực tránh né loại tình huống này.

Cho nên, thời điểm nhìn thấy máy khâu, Gojo lập tức ôm thái độ chờ mong. "Ý tưởng không tồi, ta mấy ngày nay thật đúng là bị ngươi nhìn đủ rồi."

"Tuy rằng ta chưa có nhìn đủ, nhưng cứ tiếp tục như vậy, sợ rằng sẽ có ngày ta ấn Satoru lên giường làm điều gì quá phận. Cho nên vẫn là nên giải quyết vấn đề nhanh một chút." Kenjaku ôm máy khâu về, cũng đem theo một số công cụ phụ trợ như thước dây, phấn viết linh tinh. "Satoru có thêm tai và đuôi mèo càng thêm đáng yêu, bất luận ai nhìn đến ngươi hiện tại đều không thể giữ bình tĩnh."

"Ngươi nói sao mà coi ta liễu yếu đào tơ quá vậy... Ta bây giờ cũng đâu kém lúc trước là mấy, tại sao trước đây ta chưa bao giờ gặp ai có đam mê kì dị như ngươi?"

"Bởi vì lúc ấy Satoru là mạnh nhất, đừng nói người khác, đến cả ta cũng không dám đến gặp ngươi." Kenjaku đến trước mặt Gojo, nâng cằm anh khiến cả hai nhìn vào mắt nhau. "Nhưng hiện tại không như vậy, đương nhiên không đến mức liễu yếu đào tơ, nhưng Satoru bây giờ đã không còn là thần tử cao cao tại thượng, vĩnh viễn xa rời tầm với của nhân gian."

"Ta hiện tại vẫn là mạnh nhất!"

"Ừm, đúng vậy, hiện giờ đến cả ta cũng chỉ có thể bóp mặt mà không thể giết ngươi. Ngươi đương nhiên vẫn là mạnh nhất." Kenjaku nhéo má Gojo. "Cho nên, chú thuật sư mạnh nhất Gojo Satoru, đến nghiên cứu cách sử dụng máy khâu cùng ta đi."

"Cái gì? Ngươi bê đống này về, lại dám nói không biết dùng?"

"Cùng nhau nghiên cứu một chút đi. Ta tiếp thu kiến thức mới rất nhanh, ngươi hẳn là sẽ không kém cạnh."

Kenjaku nói một câu, Gojo lập tức cao hứng. "Vậy bắt đầu đi, ta đương nhiên sẽ không kém ngươi!"

"Satoru, ngươi đang không mặc quần đó, chú ý một chút."

Gojo đang từ trên giường nhảy xuống, nghe vậy liền vội vàng kéo góc áo ngồi yên.

---

Máy khâu, loại đồ vật này đã tiến bộ đến mức này rồi sao... Kenjaku cũng không phải chưa bao giờ sờ đến kim chỉ; hắn từng dùng cơ thể nữ, cũng từng làm vợ người ta, may vá thêu thùa về cơ bản vẫn là quen thuộc.

Máy khâu loại tân tiến tuy rằng chạy bằng điện, nhưng cũng không thay đổi quá nhiều so với kiểu cũ... Tựa như, dù cho khoa học kỹ thuật cùng sản xuất có tiến bộ, nhưng nhân loại vẫn không thay đổi ít nhiều. Trăm năm trước đây bắt đầu đổi mới nghiêng trời lệch đất, hiện giờ nhớ lại vẫn làm Kenjaku có chút hoảng hốt. Nhưng sau bao thay đổi ào ạt như triều dâng, hắn phát hiện đó cũng chỉ là khởi đầu của một vòng luân hồi mới, khả năng thoáng tiến bộ một chút, nhưng vẫn chỉ như muối bỏ bể so với lý tưởng của hắn. Tương lai mà hắn dự kiến, có lẽ sẽ còn đáng tuyệt vọng hơn nhiều.

Khâu vá vải vóc hay khâu vá thi thể, bản chất vẫn là giống nhau, đều là đem đồ vật rách nát hợp lại thành nguyên vẹn. Nhưng có chút vết thương chẳng thể nào phai, có chút khác biệt vô pháp hòa hợp, tay nghề có tốt đến đâu cũng không thể chữa lành.

Gojo dán mặt trên bàn nhìn kết cấu máy khâu. Anh luôn tràn đầy hiếu kỳ với sự vật mới lạ, nhưng quá khứ bận rộn làm anh không có thời gian dành cho mấy thứ lặt vặt này. Trước đây, trang phục của Gojo nếu có hư tổn trong chiến đấu sẽ bị trực tiếp ném đi, anh cũng thừa tiền để không cần phải đau đầu sửa sang quần áo rách.

Kenjaku nhớ lại thời điểm hắn từng dùng máy khâu trong quá khứ. Hắn dùng cơ thể nữ, ở chung nhà với người ta, còn có con với người ta nữa... Bé con tóc hồng dù nhỏ xíu với không tới vẫn muốn được hắn ôm lên để sát vào xem, còn muốn duỗi tay sờ thử mũi kim... Hắn thông thường sẽ không bao giờ nhớ đến mấy chuyện vụn vặt này, hôm nay lại có chút hoài niệm... Là vì Gojo sao?

Kenjaku hiện đã thích ứng với cuộc sống hai người, hắn luôn là người dễ thích nghi với hoàn cảnh. Từ khi đổi cơ thể mới, hắn thực mau tiếp quản giáo phái, sau khi gặp đám chú linh do Jogo cầm đầu cũng nhanh chóng làm quen, hiện giờ ở bên Gojo, hắn đương nhiên không có khả năng không thích ứng.

Chỉ là Kenjaku không rõ, hắn hiện dùng thân phận gì ở bên Gojo. Trước đây, hắn lợi dụng nhân lực cùng tài lực của Bàn Tinh Giáo, cũng lợi dụng đám chú linh để thực hiện mục đích của bản thân.

Nhưng hiện tại thì sao? Hắn cũng đang lợi dụng Gojo sao? Khi hắn tìm mọi cách phong ấn đối phương, khi hắn dùng ngón tay của Nguyền Vương thử năng lực của đối phương, đương nhiên là có lợi dụng, nhưng hiện tại, này cũng có thể coi như đang lợi dụng sao?

Gojo bị phong ấn, cái gì cũng không làm được, nhưng năng lực gây phiền rước họa vẫn còn. Nếu hắn muốn triệt để lợi dụng Gojo, căn bản không nên thả đối phương ra mới phải. Chú thuật giới đã biết tin Gojo bị phong ấn, cũng không gửi người đến cứu, đối với Kenjaku mà nói, đối phương vốn không hề có giá trị lợi dụng.

Trong trường hợp tin tức bị truyền ra sẽ đối hắn trăm hại một lợi, vì sao hắn vẫn vui vẻ đến vậy? Hắn vì sao muốn làm hành động thừa thãi đến thế? Chẳng lẽ chỉ bởi vì muốn có người trò chuyện sao?

Hắn có để ý Gojo, nhưng là, hắn vì cái gì sẽ để ý đến người kia? Là bởi vì đối thủ, bởi vì số mệnh, bởi vì Lục Nhãn, vẫn là... Bởi vì cảm xúc nào đó không nên tồn tại? Thứ gì đó vốn là dư thừa đối với cơ thể này?

"Máy móc chi tiết ghê... Ngươi khi nào cắm điện? Ta muốn dùng thử xem sao." Gojo quan sát đã đủ, đứng dậy thúc giục Kenjaku. "Sử dụng chú linh phát điện của ngươi đi."

"Đã chuẩn bị xong." Kenjaku cắm điện, nhìn Gojo gấp không chờ nổi mà nghịch máy may, đột nhiên cảm thấy có gì đó hơi khác lạ.

Cho dù đã gần 30, tâm thái của người kia vẫn như trẻ con vậy, hơn nữa với gương mặt kia, có coi người ta như con mình đi nữa cũng không thành vấn đề... Nhưng Kenjaku cũng không muốn coi Gojo như con. Cảm giác này khác với khi hắn đối diện Yuuji, hơn nữa dù gì người kia cũng là thầy dạy Yuuji.

Mà tay phải của hắn, bàn tay ngẫu nhiên sẽ có những giây phút không nghe lời ấy lại nói cho hắn, còn có một loại cảm xúc mà đúng ra hẳn là thừa thãi.

Tuy rằng hắn giống như đang khống chế hết thảy, nhưng cẩn thận mà xem xét lại, phiền não mà hắn gặp phải cũng nhiều không kém Gojo là bao.

Gojo từng hỏi, ước vọng của hắn yêu cầu trả giá đại giới sao?

Đại giới này, hắn thật ra cam tâm tình nguyện.

---

Gojo rất có hứng thú với món đồ chơi mới này; gần đây dù có sách để đọc có mèo để ôm, cuộc sống của anh vẫn rất nhàm chán. Nguyên lý vận hành máy móc rất đơn giản, Gojo rất nhanh liền hiểu câu được câu mất, khăn lông trong tay cũng bị khâu thành hình dạng kỳ quái, mặt trên đầy đường chỉ ngang dọc đan xen.

"Máy khâu loại này cũng không phải quá khó dùng, Satoru cũng không cần học tập chuyên cần như vậy." Kenjaku chọc chọc Gojo, thành công dời đi lực chú ý của anh. "Đuôi dựng cả lên rồi kìa."

"Nhắc nhở một chút là được, cần gì phải động tay động chân." Gojo kéo vạt áo xuống che phần đuôi kẹp giữa hai chân. Lông đuôi mềm mại, nhẹ nhàng mà đảo qua cổ chân anh.

Tai và đuôi sẽ dựng lên khi kích động, đây là kết luận của Gojo cùng Kenjaku sau nhiều lần thực nghiệm. Nếu bị giật mình, ví dụ như khi bị Kenjaku đột ngột nắm đuôi, lông đuôi và tai cũng sẽ tự động xù lên.

Lông đuôi cọ qua chân tuy rằng hơi ngứa, nhưng có thể hoàn toàn giấu kín đi, đỡ phải tránh né ma trảo của đối phương. Gojo phát hiện ở phương diện này Kenjaku thật sự là khốn nạn mười phần, hắn rõ ràng không có dục niệm nhưng vẫn luôn nửa cố ý nửa vô tình mà khiêu khích anh. Vừa nãy, nhân lúc anh quá tập trung mà không để ý xung quanh, Kenjaku còn tiện tay mà kéo nhẹ đuôi trước khi mở miệng nhắc nhở anh nữa...

Tuy rằng anh cũng không coi trọng trinh tiết hay gì, tự dưng bị kẻ đáng ghét đụng qua nơi riêng tư cũng thật đáng giận quá mà...

"Hồi ngươi cùng Suguru còn là bạn á, hồi đó hai người có ngủ với nhau bao giờ chưa?" Kenjaku từng hỏi anh. "Thanh niên trai tráng tuổi đó nhất định sẽ tràn đầy sinh lực đi?"

"Đừng có xúc phạm tình huynh đệ xã hội chủ nghĩa thuần khiết của bọn ta, giữa chúng ta hoàn toàn không có gì cả. Có lẽ Suguru từng có quan hệ với người khác, nhưng ta thì không." Gojo kiên quyết phủ nhận. "Ta chưa từng làm vậy với bất kỳ ai."

"Vậy Satoru hiện tại vẫn là xử nam? Hai năm nữa sẽ biến thành phù thủy sao?"

"Cũng từng tự xử rồi, chắc cũng không đến mức sẽ biến thành phù thủy..."

"Chưa làm với ai bao giờ sao, ừm, Satoru như vậy cũng không tệ."

"Giọng điệu của ngươi cứ như thể đang nói về động vật chứ không phải người vậy."

"Người cũng là động vật mà, một loại động vật không quá đáng yêu." Kenjaku kết thúc đề tài kỳ quái này. "Satoru ăn mặc thiếu vải như vậy khi ở bên ta làm ta rất vui, nhưng cũng nên để ý cảm thụ của ta một chút đi chứ. Luôn không hề phòng bị mà hở trên hở dưới, nói không chừng sẽ có ngày lần đầu tiên của Satoru thuộc về ta đó."

"Ta sẽ cẩn thận, ta đương nhiên sẽ cẩn thận... Ta thà kiếm đại mèo hoang ở ngoài còn hơn đem lần đầu tiên cho ngươi!" Gojo nói xong lại bổ sung một câu. "Nếu bắt buộc phải chọn ai đó để ngủ cùng đi chăng nữa, ngươi nhất định cũng đứng hạng chót!"

"Vậy sao? Satoru để ý trinh tiết của bản thân đến vậy à?"

"Ta chỉ là không tùy tiện như vậy!" Cho dù biết rằng Kenjaku đang chọc giận anh, Gojo vẫn sẽ không nhịn được mà phát hỏa. Lão quái vật nghìn tuổi này thật sự là quá thiếu đánh gợi đòn, mà anh tuy rằng là mạnh nhất, nhưng cũng không phải Phật sống, không thể nào từ bi hỉ xả.

Mèo con được Kenjaku nhặt về nuôi, anh đại khái cũng chỉ là mèo của đối phương mà thôi... Kenjaku thả anh ra, cũng chỉ vì hắn không muốn sống một mình. Nhưng anh đương nhiên vẫn là người, không có khả năng tiếp tục nhẫn nhục chịu đựng.

Mèo con hóa ra còn giỏi hơn anh, vẫn có thể dùng móng vuốt cào Kenjaku. Anh thì khác, không chỉ không có cơ hội làm đối phương bị thương, lại càng không gây ảnh hưởng đến kế hoạch của hắn. Dù rằng được vuốt đuôi thật là thích, chỉ cần nghĩ đến chuyện Kenjaku không cần được anh cho phép cũng mặt dày làm tới, Gojo lại cảm thấy không vui.

---

"Satoru, đừng đi mà." Gojo đang chuẩn bị ôm đuôi đi đọc sách, bị Kenjaku kéo lại. "Ta đem máy khâu về sửa quần áo cho ngươi, ngươi đi rồi ta biết sửa sao?"

"Ngươi muốn ta làm gì?"

"Lại đây để ta đo đạc một chút."

"Đo như thế nào?" Gojo nhìn Kenjaku đem theo thước dây tiến lại gần, liếc mắt một cái liền thấy bản mặt tươi cười đáng nghi của hắn.

"Đo như vậy chứ sao, Satoru chắc hẳn cũng từng đi may đo tạo kiểu, chẳng lẽ không biết ta hiện tại muốn làm gì?" Như là biết Gojo khả năng cao sẽ chuồn lẹ, Kenjaku triệu hồi ra chú linh giữ chân anh lại.

Đương nhiên là biết, cũng chính vì đã biết, cho nên thời điểm Kenjaku vươn tay sang, Gojo vẫn là không nhịn được mà kêu to. "Đừng có lại gần---"

---

Cho dù bị chú linh giữ lại, Gojo vẫn giãy giụa kịch liệt, cho nên cuối cùng vẫn là lăn lên giường. Thước dây lạnh lẽo vòng qua chân anh, Gojo bị ấn nằm một chỗ, uất nghẹn mà thúc giục Kenjaku nhanh cái tay lên.

"Ta cũng lâu rồi không may vá, để yên cho ta nhớ lại một chút... A, hóa ra chiều dài của Satoru là như vậy." Gojo tiếp tục xù lông lên, thằng cha này hết đo eo đo hông lại bắt đầu táy máy tay chân---

"Muốn biết Satoru khi lên sẽ như thế nào... Hiện tại có được không?" Gojo giờ đã rất thuần thục điều khiển đuôi đánh mặt đối phương, Kenjaku buông thước dây bắt lấy hung khí tập kích, cũng tiện tay chải vuốt lại lông đuôi. Thật ra bị đuôi quật cũng không đau, ngược lại còn có chút thoải mái.

"Mau cút! Ngươi biến cmmđ!" Cuối cùng cũng đo xong, Gojo lập tức kéo chăn che kín người.

"Kỳ thật Satoru cũng không cần quá khích như vậy, mấy ngày nay ngươi không cẩn thận mà vẫy đuôi quá nhiều, ta nhìn cũng quen rồi." Kenjaku không chỉ không cút mà còn tiếp tục chải lông đuôi, hắn nói một câu, mặt Gojo lại hồng thêm một phần. "Nghe nói khi mọi người chọn giống mèo, sẽ chọn một số mèo ngơ ngác một chút. Không cần phải thích thân cận người, chỉ cần nếu có bị ôm cũng sẽ không né tránh. Satoru thông minh như vậy, hình như cũng trở nên vụng về hơn nhiều sau khi thêm tai và đuôi?"

"Ngươi... Nếu không phải ngươi thêm đuôi cho ta, ta làm sao sẽ bất cẩn như vậy..."

"Ta đâu có thay đổi gì tâm trí cùng tinh thần của Satoru đâu... Tại sao lại như vậy?" Kenjaku nắm đuôi Gojo, cọ cọ lên má. "Nghe nói, mèo khi cảm thấy vui vẻ hoặc an toàn sẽ vẫy đuôi, Satoru ở bên ta cũng cảm thấy vui sao?"

"Có lẽ... Chắc là vậy đi..." Gojo đoạt lại đuôi, đem chăn trùm kín người. "Ta đi ngủ đây, sửa quần áo xong thì gọi ta."

Ai mà thèm vui chứ...

---

Thật sự không vui sao?

Gojo cuộn người trong chăn, tai và đuôi đều bất an mà run rẩy. Anh hiếm khi nào phải che giấu tâm ý của bản thân, cảm xúc bi thương còn đỡ, nhưng nếu thật sự cảm thấy vui vẻ, anh thật sự không biết phải giả bộ giấu giếm sao.

Trước đây anh chưa bao giờ phải tỏ vẻ, cho nên hiện tại cũng không có cách nào qua mắt Kenjaku. Hơn nữa, từ khi có đuôi và tai mèo... Nếu bỏ qua phiền toái do Kenjaku mang lại, Gojo vẫn sẽ cảm thấy vui vẻ với bộ dáng này.

Đuôi linh hoạt như ngón tay vậy, sẽ theo ý anh mà cử động, tai cũng giúp thính lực nhạy bén hơn nhiều, mọi thay đổi đều thực mới lạ. Nếu không phải do Ngục Môn Cương, không có người cần anh cứu vớt, không có nguy hiểm cần phải dẹp yên, Gojo kỳ thật rất muốn thực nghiệm với thuật thức này nhiều thêm một chút. Nếu sử dụng thuật thức này, nhân loại cũng có thể biến hóa sao? Có thể mọc cánh, bay lên mà không cần đến chú lực sao? Tuy rằng mọc cánh gì đó chỉ là vọng tưởng, Kenjaku cũng sẽ không cải tạo cơ thể anh nhiều đến vậy, nhưng tai và đuôi như hiện tại cũng đủ để anh nghiên cứu thêm một thời gian.

Đương nhiên, Gojo cũng không từ bỏ mục tiêu giải trừ phong ấn, nhưng Kenjaku bố trí quá mức nghiêm mật, đến cả anh cũng không phát hiện bất kỳ sơ hở nào. Dù không muốn thừa nhận, nhưng Gojo bắt buộc phải thừa nhận, anh hiện giờ có chút suy nghĩ muốn đến đâu thì đến.

Thỏa hiệp với sự bất lực của bản thân.

Mèo nhà... Giống như mèo con sao? Có đôi khi cũng có phần nào hâm mộ người thường, hoàn toàn không cần biết gì cả.

Chính là anh không có tư cách làm mèo nhà, thậm chí cuộc sống phi chú thuật sư như Nanami từng có trước đây cũng không được. Năng lực đi đôi với trách nhiệm, anh không có khả năng trốn tránh.

Ngay cả như hiện tại, chỉ cần phong ấn được giải trừ, anh vẫn như cũ là vũ khí tối quan trọng để đối phó âm mưu cùng nguyền rủa của Kenjaku.

Phong ấn của Ngục Môn Cương sao...

Gojo bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng khác.

Phong ấn vẫn còn nguyên, anh cũng không có khả năng thoát khỏi. Như vậy, trong thời gian ở bên Kenjaku này, anh vì cái gì không thể sống thành thật với bản thân một chút? Ít nhất cũng sẽ nhẹ nhàng hơn trước nhiều.

Anh đã gánh vác trách nhiệm của người mạnh nhất quá lâu rồi, dù sao hiện tại cái gì cũng không làm được, để công việc cứu vớt thế giới cho chú thuật sư khác đi.

Khó mà được cơ hội sống như mèo nhà.

---

Kenjaku cầm quần áo tới muốn Gojo mặc thử, lại phát hiện đối phương vậy mà đã ngủ rồi. Hiện tại Gojo luôn như vậy, phút trước còn tỉnh táo phút sau đã ngủ mất.

Hắn nhìn Gojo ôm chăn, mang theo ý cười không hề che giấu trên mặt.

"Satoru vẫn là đẹp nhất khi cười."

Kenjaku đặt đồ mới may ở đầu giường, sau khi người kia tỉnh lại, hẳn là sẽ cầm lấy mặc thử xem. Hắn có chút chuyện cần rời đi, liền đi ra ngoài một chuyến.

Mong là quần áo không bị mèo con ngậm đi chơi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro