Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 20: Dư thừa (R16)


Hôm nay, Gojo tỉnh dậy, đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.

Nặng đầu quá, chắc do không quen nằm nghiêng, mông cũng có chút không thoải mái... Gojo duỗi tay hướng đỉnh đầu sờ soạng, nắm được một cái gì đó đầy lông xù.

Anh lập tức tỉnh ngủ.

Qua một đêm, Gojo mọc thêm đôi tai mèo màu trắng trên đỉnh đầu, sau lưng cũng kéo theo một cái đuôi.

"Ken! Ja! Ku!" Còn ai vào đây nữa! Gojo trừng mắt nhìn ai đó vẫn đang giả ngu trong phòng. "Cho ta một lời giải thích!"

"Buổi sáng tốt lành, hôm nay Satoru cũng đáng yêu ghê." Kenjaku từ bên cửa sổ quay đầu lại. "Đuôi vẫy đến vui vẻ, nhanh như vậy đã thích nghi với quà ta tặng cho ngươi sao?"

"Đây là hiệu quả của chú thuật nào đó đi! Có phải là chú thuật gì tên Vô vi chuyển biến mà ngươi nói đúng không! Ngươi không sợ phong ấn của Ngục Môn Cương hỏng mất sao!"

"Rõ ràng là cùng bị phong ấn, nhưng mặc đồ cởi đồ cũng không thành vấn đề, quy tắc của Ngục Môn Cương hẳn là cũng không cứng nhắc đến vậy. Cho nên ta thử một chút, ngươi xem, hiệu quả không phải quá tốt à?"

---

"Không được... Đừng có túm đuôi... A ưm... A... Ta nói ngươi... Buông tay..."

Buổi sáng tốt đẹp kết thúc ngay giây phút phát hiện chính mình có biến hoá. Thật là khó chịu, đuôi cùng tai đều đặc biệt mẫn cảm, chính Gojo cũng không dám chạm vào quá nhiều, vậy mà... Bị Kenjaku túm đuôi không nói, hắn còn tự nhiên như ở nhà mà hết vuốt lại nắn. Thật là khó chịu... Không thể như vậy, lông rối tung cả rồi, hơn nữa...

Gojo xác định bản thân vừa không tự chủ được mà phát ra thanh âm gì đó, nhưng bởi lực chú ý hoàn toàn đặt ở phương diện khác, chính anh cũng không nghe được quá rõ ràng.

"Âm thanh đáng yêu ghê." Kenjaku thử thắt đuôi Gojo lại. "Để ta nghe thêm một chút?"

"Buông tay... Khốn nạn..." Gojo cuộn lại trên giường, trừng mắt nhìn Kenjaku. "Buông ta ra..."

Anh cuộn đầu gối sát vào ngực, hai tay bảo vệ phần đầu. Đuôi đã bị Kenjaku túm, không thể để hắn có cơ hội chạm vào tai.

"Còn tưởng rằng Satoru sẽ giống mèo con, sẽ tức giận đến mức nhảy dựng lên cào ta, không ngờ sẽ chỉ cuộn người lại né tránh. Quả nhiên nếu Satoru thật sự biến thành mèo, cũng sẽ là một bé ngoan không biết cắn người là gì đi?" Ý đồ thắt đuôi thất bại, Kenjaku bị đuôi mèo quật vào mặt. Cũng may đuôi mèo vốn xù lại mềm, có bị đánh cũng không đau.

"Vẫn là nói... Có nguyên nhân nào khác, khiến Satoru không thể không nằm yên?"

Phải bị phát hiện sao... Gojo cũng đoán bản thân không có khả năng qua mắt Kenjaku, nhưng thời điểm bị đối phương lật người lại, anh vẫn cảm thấy xấu hổ đến độ muốn chui về lại Ngục Môn Cương.

"Không thể tưởng được chỉ có nghịch đuôi thôi cũng có thể khơi dậy phản ứng." Kenjaku kéo hai chân Gojo ra, lập tức thấy được phản ứng của cơ thể anh. "Đuôi khi được vuốt sẽ thoải mái đến như vậy sao?"

"Lấy đâu ra, khó chịu muốn chết..." Kenjaku còn lướt tay qua nơi đó để xác nhận; Gojo không thể không cắn đầu lưỡi, ngăn không cho chính mình rên rỉ thành tiếng. "Không muốn trở nên như vậy trước mặt ngươi... Đừng, đừng ấn xuống..."

"Nhưng từ khi ta tặng Satoru tai cùng đuôi mèo xong, thật sự rất muốn nghịch thử, rốt cuộc mèo con cũng không muốn cho ta đụng vào. Sự thật tình huống cũng hệt như ta đã đoán trước, đuôi vừa mềm vừa bông xù, sờ lên siêu thích." Bị Gojo dùng ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm, Kenjaku tỏ vẻ bối rối. "Nhưng Satoru chán ghét bị ta chạm vào đến vậy, thật sự là làm ta khó xử quá mà."

"Cho nên ngươi cuối cùng quyết định thoả mãn chính mình, mặc kệ ta có muốn hay không... Ưm a... Có đúng không hả?"

"Đúng, dù có chọc Satoru phát cáu thì vẫn có thể nghĩ cách đền bù, nhưng âm thanh đáng yêu như vậy, hiện tại ta muốn nghe."

Gojo giờ phút này không rảnh phán xét đam mê kì dị của Kenjaku. Vừa rồi, đối phương thuận tay mà nhẹ nhàng kéo cái đuôi một chút, làm anh cứ như vậy mà cao trào, tư duy cũng bị khoái cảm lấp đầy, căn bản không có tâm tư suy nghĩ bất kỳ chuyện gì khác.

"A, ta, ngươi... Vừa rồi..."

"Đợi lát nữa Satoru nhớ đi tắm cẩn thận nha, quần ướt hết rồi kìa. Thoải mái đến vậy sao?"

Nghe được Kenjaku nói, Gojo mới chú ý đến phần ẩm ướt khô nóng giữa hai chân. Quá mất mặt, anh còn tưởng chính mình có thể kiên trì chịu đựng... Cứ như vậy bị đùa nghịch đến mức cao trào...

Gojo luôn không sợ xấu hổ, chỉ cần mặt anh đủ dày thì mọi người xung quanh mới phải xấu hổ, nhưng mà hiện tại, anh mới bắt đầu đã muốn đánh trống lui quân.

Đáng giận, tại sao đuôi cùng hai tai lại mẫn cảm đến như vậy chứ...

---

"Mèo Satoru hoàn toàn ỉu xìu. Một lần không chống đỡ nổi khoái cảm thôi mà, khổ sở đến như vậy sao?" Kenjaku thức thời mà dừng tay, vỗ vỗ sau lưng an ủi Gojo. "Nói không chừng lúc sau sẽ còn có rất nhiều lần như vậy." Hắn hết sức vừa lòng với thành quả của chính mình, đương nhiên sẽ không cho Gojo khôi phục về nguyên trạng trong thời gian ngắn.

"Vì cái gì là ngươi... Tại sao lại bắt buộc phải là ngươi..."

"Chẳng lẽ đây là lần đầu tiên của Satoru? Lần đầu tiên với người khác, bởi vì ta---"

"Ngươi đừng nói nữa được không!"

Được rồi được rồi, vậy không nói. Kenjaku kéo chăn trùm qua người Gojo. "Satoru có muốn ngủ tiếp không?"

"Không, phía dưới đều ướt đẫm cả, dính ở trên người thật là khó chịu." Có ngủ tiếp thì tỉnh dậy vẫn không khác gì ác mộng...

"Có thể dùng thuật thức của ngươi thu hồi tai cùng đuôi đi sao?" Gojo nghiêng đầu nhìn sang hướng Kenjaku. "Ngươi làm vậy, Ngục Môn Cương ra vấn đề thì sao!"

"Nếu ra vấn đề, biết đâu Satoru sẽ được thả ra, lập tức có thể đến tìm ta báo thù. Ngay cả như vậy, Satoru vẫn muốn ta biến ngươi trở về nguyên dạng?"

"Á... Ta đây... Ta đây liền không cần ngươi nhiều chuyện, kéo cái đuôi đáng chết này ra là được... Đau!" Cái đuôi bị dùng sức kéo một chút, Gojo không tự chủ được mà kêu lên.

"Ta mới kéo có chút xíu, Satoru đã đau thành như vậy, chuyện đáng sợ như vặt đuôi vẫn là đừng nói đến nữa." Kenjaku tỏ vẻ vô tội mà buông tay ra. "Tóm lại, nếu Satoru không muốn ngủ, vậy đi tắm đi."

---

Ném quần áo bẩn vào máy giặt, tắm xong, Gojo lại không muốn đi ra ngoài. Lông đuôi dính nước, trở nên nặng trĩu, có vẫy lên cũng không có sức sống như vừa rồi. Hiện tại mà ló mặt ra, thể nào cũng sẽ bị đối phương túm đuôi sờ mó, hệt như cách hắn đối xử với mèo con mỗi ngày vậy...

Cho nên vẫn là trốn trong phòng tắm thêm một chút đi.

---

Nghe được tiếng cửa phòng tắm mở ra, Kenjaku ngẩng đầu, ngoài ý muốn nhìn thấy Gojo chỉ mặc áo trên. Áo sơ mi màu trắng to rộng, vừa đủ để che lại hai bắp đùi, nhưng chỉ cần gió nhẹ thổi qua, phần không nên để lộ sẽ lập tức bị lộ ra tới.

"Satoru đây là làm sao vậy?" Kenjaku vừa hỏi vừa nhìn đôi chân vừa trắng vừa dài trước mặt. Chân Gojo rất đẹp, ngày thường dù bị bọc kín mít trong đồng phục cao chuyên cũng không che lấp được đẹp. Chỉ là ngày thường mọi phương diện của Gojo đều đáng được coi là hoàn mỹ, nếu không phải do hôm nay ăn mặc thiếu vải như vậy, rất khó chỉ tập trung riêng vào một bộ phận trên cơ thể anh.

"Đuôi bị quần áo đè lên, không thoải mái... Tạm như vậy đi." Gojo dùng vẻ mặt ghét bỏ trừng mắt nhìn Kenjaku. "Đừng tỏ vẻ vô tội như thể ngươi chưa từng nhìn qua!"

"Không giống nhau, trước là Satoru chủ động lộ cho ta xem. Tuy rằng cơ bản không khác nhau, nhưng cảm xúc chủ quan hoàn toàn bất đồng." Ngoài cửa sổ vừa lúc có gió nhẹ thổi qua, Kenjaku nhìn Gojo vội vàng đè lại góc áo đang bay lên. "Satoru thật sự lớn lên rất khá đó... Nơi đó lớn nhỏ cũng có thể coi là ưu tú. Vừa rồi còn tưởng rằng ngươi hoàn toàn không để ý, xem ra cũng không hẳn?"

"Ta nghĩ như thế nào thì liên quan gì đến ngươi---" Gojo suýt nữa tự nói tự sặc. "Chỉ là ngẫu nhiên sẽ có chút suy nghĩ khác với ngày thường thôi!"

Đã không thể nào ngại ngùng hơn được nữa, thôi thì cứ mặt dày chịu đựng đi. Gojo nghĩ, rùng mình mỗi lần gió lạnh từ cửa sổ thổi qua.

---

Gojo nằm nghiêng trên giường ôm gối trong lòng ngực, đưa lưng lại với Kenjaku. Mèo con dường như cũng nhận ra không khí trong phòng có điểm bất ổn, liền trốn trong góc phòng.

Kenjaku túm đuôi Gojo, dùng khăn lông lau khô nước đọng. Cái đuôi vẫn sẽ không an phận mà vặn vẹo, nhưng đúng là đã ngoan ngoãn hơn rất nhiều so với ban đầu, sẽ không ân cần thăm hỏi mà quất lên mặt hắn.

Nếu không kìm chế được mà phát ra âm thanh, liền đem mặt vùi vào gối đầu sao... Nhưng như vậy chỉ làm thanh âm trở nên nhỏ đi đôi chút, ta vẫn nghe được rõ ràng mà... Satoru không biết điểm này sao?

Tuy rằng cảm thấy có chút nghi hoặc, nhưng Kenjaku vẫn quyết định giữ im lặng. Thật khó khăn để Gojo tìm được một biện pháp khiến cả hai bên vừa lòng, chính hắn cũng có thể miễn cưỡng tiếp thu, nhắm mắt giả mù một lần cũng không sao.

Có thể biến chú thuật sư mạnh nhất thành bộ dạng đà điểu vùi đầu vào cát trốn tránh thực tại như thế này, cơ bản vẫn khiến Kenjaku vô cùng vui vẻ.

Thanh âm mà Gojo phát ra cũng không có khí thế của kẻ mạnh như trong tưởng tượng của Kenjaku, ngược lại vô cùng ôn hòa, tựa như khiến người thương tiếc. Nhưng trên thực tế, thanh âm dường như khẩn cầu này sẽ chỉ càng khơi dậy bản năng của đối phương, kích thích người càng thêm nhẫn tâm, càng thêm mạnh tay mà làm tới.

Người kia vẫn luôn đứt quãng mà rên rỉ, âm thanh có lỡ cất cao lên cũng sẽ lập tức nghẹn lại, đại khái vẫn đang khắc chế chính mình đi... Kenjaku nguyên bản chỉ nghĩ chơi một chút cho vui, nhưng phản ứng của Gojo làm hắn không muốn dừng tay.

Muốn nghe thanh âm đáng yêu mà Satoru phát ra, thêm nhiều hơn nữa...

Dù nghĩ vậy, nhưng Kenjaku vẫn chú ý không quá dùng sức, không thể vuốt rụng lông đuôi được. Sẽ không tốt lắm, ngay cả khi đã gợi lên mong muốn trêu chọc đối phương, hắn cũng sẽ không làm gì quá phận.

"A..." Muốn nhiều hơn... Lại một lần nữa... Cơ thể không kìm chế được mà run lên nhè nhẹ, Gojo biết, anh vừa rồi lại thoải mái đến mức cao trào.

Trên hông Gojo đắp một cái khăn, hiện tại không sai biệt lắm cũng bị làm dơ cả rồi. Đuôi và tai còn mẫn cảm hơn anh tưởng tượng; bị Kenjaku nghịch một hồi đã kích thích đến độ bất kỳ hành động nhỏ bé nào cũng truyền đến ào ạt khoái cảm. Tuy chỉ là nắm đuôi chơi, nhưng này cùng bị xâm phạm cũng có khác gì nhau đâu... Rõ ràng vừa mới cao trào một lần, đối phương cũng không có bất kỳ hành động nào khác, vậy mà... Gojo tuyệt vọng phát hiện thân dưới lại không nghe lời mà nhanh chóng tràn đầy tinh thần trở lại. Thời gian đã dừng lại trên cơ thể anh cùng phong ấn của Ngục Môn Cương, anh cũng sẽ không cảm thấy chân chính mỏi mệt dù có bị chơi đùa đến kiệt sức.

Đáng giận, đúng ra phải không có gì thay đổi, vậy mà tại sao cơ thể lại ngày càng mẫn cảm... Cứ tiếp tục như vậy, đầu óc cũng đến cháy hỏng mất... Hơn nữa Kenjaku cũng không có vẻ gì là sẽ dừng lại sớm, cũng không thèm mở miệng hỏi mình còn muốn bao lâu... A...

Gojo không muốn nói chuyện; nguyên nhân rất đơn giản, thanh âm của anh hiện giờ nhất định sẽ rất kỳ quái, không chừng sẽ còn vừa nói vừa rên rỉ... Nằm một chỗ để yên cho đối phương nghịch đuôi đã bào mòn toàn bộ quyết tâm hôm nay của anh, chuyện khác cũng đến mặc kệ.

Nhưng mà, nói đi cũng phải nói lại, bỏ qua phương diện khác thì tay của Kenjaku thật sự vô cùng ấm áp... Nếu không phải do quá sức mẫn cảm, được vuốt đuôi cũng đáng hưởng thụ quá đi... Bảo sao mèo con vẫn nhảy nhót chạy tới quấn anh dù có bị vuốt rụng cả lông đi chăng nữa.

"Ưm... Ha a..." Ý thức dần trở nên mơ hồ, hơi ấm truyền lại từ đuôi cũng không rõ ràng như trước, cơ thể cũng theo đó mà cuộn lại, nhưng Gojo biết bản thân vẫn tỉnh táo. Anh lúc này thật ra vô cùng muốn ngủ, sau khi ngủ ít nhất có thể trốn tránh hiện thực tàn nhẫn này một chút...

Cầu được ước thấy, không quá một hồi sau, phong ấn của Ngục Môn Cương bắt đầu có ảnh hưởng, nhấn chìm ý thức của anh vào đêm đen, kéo anh rời xa mọi phiền não cũng như khoái cảm vô hạn của thực tại.

---

"Lại ngủ mất rồi sao?" Kenjaku một lát sau mới phát hiện. Cũng không phải do lực chú ý của hắn không đủ, mà do cơ thể của Gojo vẫn sẽ theo bản năng mà phản ứng dù cho ý thức có chìm vào giấc ngủ, vẫn sẽ đáp lại khi bị kích thích.

"Tuy biết rằng do phong ấn của Ngục Môn Cương, ngươi cũng không có khả năng kiểm soát khi nào sẽ ngủ mất... Nhưng lúc này cũng quá trùng hợp đi." Kenjaku vốn đã chuẩn bị buông tay, nhưng cái đuôi vốn luôn vặn vẹo hòng trốn thoát giờ đây lại chủ động mà quấn lên cổ tay của hắn, khiến hắn nhất thời có chút dở khóc dở cười.

"Đây là... Muốn ta tiếp tục sao?" Hắn nhéo nhéo đuôi mèo, cái đuôi vốn đang rất thân mật mà quấn lấy hắn thoáng buông lỏng ra một chút.

Vì thế Kenjaku đành phải tiếp tục, nếu lúc trước hắn nghịch cái đuôi đến vui vẻ, hiện giờ lại giống như con sen bị bắt phục vụ mèo con.

Đem đuôi của Gojo vòng lên giữa những ngón tay, Kenjaku lại một lần nữa cảm thấy tự đắc với thành quả của bản thân. Tai cùng đuôi mèo không chỉ tương thích với cơ thể của Gojo, lại càng thích hợp để ôm trong tay. Kenjaku dựa theo tiêu chuẩn của bản thân để tạo thêm một chút điểm nhỏ cho Gojo, hiện tại xem ra hiệu quả thật tốt.

Xác thật như Gojo đã kết luận, Kenjaku thích động vật, đương nhiên cũng thích mèo, trong đó đặc biệt thích mèo con. Mèo càng nhỏ càng đáng yêu, có thể ôm vào lòng thì càng tốt, mèo lớn quá sẽ hơi khó ôm. Kenjaku miễn cưỡng cũng có thể ôm Gojo, cho nên mắt nhắm mắt mở mà nói, Gojo thêm tai và đuôi mèo cũng có thể coi là mèo con.

Đáng tiếc hắn không thể dùng thuật thức biến Gojo nhỏ lại, bằng không phong ấn chắc chắn sẽ ra vấn đề. Kenjaku nghĩ, nghe được thanh âm thỏa mãn phát ra từ người kia.

Nghịch đuôi mèo quen tay, không cần lúc nào cũng tập trung chú ý. Kenjaku tạm thời dời đi ánh mắt, liền chú ý đến đôi chân trần của Gojo, cùng phần hông lộ ra dưới áo sơ mi.

Làn da vốn trắng mịn vì bị kích thích mà có chút phiếm hồng; Kenjaku vuốt đuôi mèo, liền tiện tay mà lướt qua hông Gojo.

Vẫn mềm y như lúc trước ha... Dù sao Gojo cũng đang ngủ, sẽ không có ý kiến gì với hành vi của hắn, Kenjaku cũng thừa cơ hội này mà xoa thêm vài cái. Trước đây, mỗi lần Gojo làm loạn sẽ không tránh được thảm cảnh bị hắn ấn xuống giường đánh cho một trận, đều là đánh đến tơi bời khói lửa mới bỏ qua, làm Gojo không thể không nằm bò nửa ngày chờ Phản chuyển chậm rãi trị thương cho bản thân. Nhưng gần đây người kia có vẻ đã học ngoan, trong ấn tượng của Kenjaku, hắn đã lâu lắm chưa từng tiếp xúc với nơi này.

"A..." Tuy rằng đã ngủ, Gojo vẫn theo bản năng mà cảnh giác, cơ thể cũng vì căng thẳng mà cứng đờ, chỉ còn đuôi là mềm mại. Từ vị trí của Kenjaku, hắn liếc mắt là có thể thấy toàn bộ vùng nhạy cảm của đối phương. Hắn túm lấy đuôi mèo vờn qua nơi đó, cho dù là tiếp xúc thoáng qua cũng khơi dậy phản ứng không nhỏ.

"Nếu không muốn ta làm gì, vậy đừng nên không hề phòng bị mà khoe hết ra như thế chứ... Mà thôi, ngủ rồi ngươi cũng không biết." Cho nên không phải vấn đề của ngươi.

Kenjaku cầm lấy khăn lông đắp giữa hai chân Gojo, ném vào máy giặt. Hắn lại lấy thêm khăn sạch, cẩn thận lau sạch hạ thân của đối phương.

Phản ứng kỳ quái của Gojo khi tắm chung đều bị Kenjaku nhìn thấy, lý trí của hắn cũng có thể lý giải suy nghĩ của Gojo, biết đối phương đang cảnh giác cái gì. Đáng tiếc, cơ thể này không khác một cái xác là mấy, hắn cũng không có dục vọng của người thường. Thậm chí, khi nhìn Gojo không hề phòng bị mà để lộ cơ thể, trong đầu hắn cũng từng có suy nghĩ không đứng đắn, nhưng cơ thể vẫn bình tĩnh như nước lặng, chưa từng dao động dù chỉ một chút.

Nhưng, khi Kenjaku kéo chăn đắp cho Gojo, hắn rốt cuộc phát hiện tay phải của bản thân có chút không nghe lời.

Này thật đúng là... Ngoài dự đoán. Đi đến bên cửa sổ, Kenjaku nhìn tay phải cười cười.

Nếu người đó biết ngươi hóa ra cũng có suy nghĩ này... Sẽ có cảm xúc gì đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro